Wednesday, September 30, 2015

SẮC HOA THỜI LOẠN



 Đây là chuyện thật của người bạn học cũ của tôi và người lính VNCH, sau 40 năm thât lạc nhau vì chiến tranh, một bất ngờ duyên trời đã cho anh chị gặp lại nhau, và tôi được nghe anh chị kễ cho tôi về một phần đời của họ đầy vui, buồn, sợ hãi, chán chường của một người con gái đẹp đã vì hoàn cảnh mà ra nông nỗi ấy, của một người trai thời loạn thất chí, vì không làm tròn trọng trách đối với núi sông. Hôm được anh chị mời đến nhà chơi, qua một tách trà sen Huế ( anh chị và tôi đều gốc Huế ), anh nhìn vợ, âu yếm bảo:
- Em kễ lại chuyện tình mình cho Mousti ( nick của tôi ) nghe đi, anh nghĩ Mousti sẽ thích chuyện tình đẹp của mình, đẹp như một cổ tích...và chị bắt đầu kễ, anh ngồi nghe, lâu lâu thêm vào một vài chi tiết..
Anh nhìn tôi, tay vuốt tóc chị, nói với tôi:
- Cánh Hoa Thời Loạn . Xong quay lại nói với chị:
Anh phải đem em về lại Huế ngày nào đó nhé cưng.
 Hạnh phúc thật là nhỏ bé mà đồng thời cũng thật lớn vô cùng.

 *****
gặp nhau chỉ có một giờ
tình yêu bất tận chẳng ngờ tái sinh...( Thơ của anh )
Tôi mất anh đã hơn 40 năm rồi, ngày mà quê hương còn rền vang tiếng súng, tiếng đại bác.. của những trận chiến ác liệt như Pleime, Đồng Xoài, Bình Giã...
Lúc đó tôi còn là một người đàn bà 25 tuổi, mở một quán rượu gần đồn lính, thời bấy giờ không biết làm gì để nuôi cuộc sống còn của mình, cha mẹ chết, có người yêu đi lính cũng đã gục ngả trên chiến trường, nhà cửa tiêu tan vì chiến tranh, buồn quá, nhân có con bạn học cũ hoàn cảnh gần như tôi, nhưng nó còn đau hơn tôi là chồng nó bỏ gia đình đi tập kết ra Bắc, bỏ lại vợ con nheo nhóc buôn thúng bán bưng sống qua ngày. Hai đứa tôi, nhìn vẫn còn mặn mà lắm, ngày còn đi học là hai hoa khôi của Gia Long. Bây giờ nghĩ lại thời gian đẹp này chỉ còn trong hoài niệm. Tôi bây giờ đau đớn nói ra, mình đã là một cô gái giang hồ, nôm na là gái điếm. Khách của Vân và tôi gần như là lính, vì thành phố tôi đang ở gần một trại lính. Vân rủ tôi mở quán rượu ở đây vì vậy, lính là những người không có tương lai, sống chết không biết ngày nào nên họ ăn chơi bạt mạng, hễ cuối tháng lảnh lương ra là đến quán nhậu, rượu chè, gái...họ sống như vậy, lao mình vào những ly rượu mạnh hay những cuộc truy hoan để quên nỗi sợ những tiếng súng, những tiếng đại bác, những hầm chông cọc nhọn đang chờ, quên đi tử thần đang rình đâu đó.. Cũng may là Vân và tôi không còn gia đình, nếu không tôi không biết phải ăn nói làm sao với cha mẹ mình về cái nghề tôi đang làm! Lúc mới đầu chưa quen với nghề này, tôi ghét lắm những bàn tay vô tình để lên không đúng chỗ trên thân tôi, hay tiếng đùa giởn quá trớn của những anh lính uống say, khi tôi đi ngang qua bàn, víu vài tôi xuống, ôm mặt tôi đặt chiếc hôn nặc nồng mùi rượu... có lúc tôi chán nản, muốn bỏ nghề đi tìm một nghề khác dù không đủ tiền nuôi mình, nhưng sau đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng rồi cũng băt đầu quen.  Tuy vậy nhiều khi nhì Vân ngả ngớn với mọi người, ăn mặc hở hang, lắm lúc nó ngồi luôn trên chân khách, ỏn ẻn như muốn làm tình luôn ngay tại chỗ. Tôi nhìn những cử chỉ ấy, rồi thấy tởm cho chính mình luôn. Có những chàng lính trẻ khuôn mặt còn non, có thể nặn ra sữa được, phần đông là học sinh bị rớt Tú Tài, đến tuổi phải đăng lính  thì nhiều lắm là cỡ tuổi em trai út mình thôi, vậy mà phải chịu đựng khói thuốc trong căn phòng bẩn không mấy sạch, vì làm gì có thời gian để thay đổi chiếu, chăn, nhiều đêm phải tiếp vài người khách là gần trắng đêm rồi, vì họ cho rằng tiền trao cháo múc, có những lần tôi gọi là xáp la cà vì sự hùng hục không chút dịu dàng, sao cho thoả mản sinh lý là được, không tình cảm trong đó, chính tôi, tôi cũng chẳng muốn có tình cảm,  tôi tuy là một gái điếm nhưng tôi vẫn trọng phần hồn mình, chuyện làm tình với bất cứ ai chỉ là chuyện kiếm cơm mỗi ngày, không ăn thua gì đến trái tim mình cả, quan niệm tôi là vậy. Tôi cũng không bao giờ hy vọng hay ước mong ngày nào đó sẽ có một người sẽ đến yêu tôi và đưa tôi ra khỏi chốn bùn nhơ này. Rồi ngày tháng vẫn trôi qua, cuộc đời của Vân và tôi vẫn vậy, vẫn nhịn nhục chìu chuộng những người đàn ông thoáng qua đời chúng tôi trong vài giờ ngắn ngủi rồi ra đi, không để lại chút gì luyến tiếc. Tiền trao cháo múc mà ! Rất hiếm những lần truy hoan có người nhìn tôi âu yếm, hay cử chỉ dịu dàng, chỉ có vừa mới chưa kịp cổi đồ là mình đã như con vật bị lên bàn mổ vậy, hùng hục, hùng hục, đúng như nghĩa của chữ này vậy, xong rồi, nằm thở dốc, hút điếu thuốc, mặc lại quần áo và mở cửa bước ra, không một lời chào hay một cái ngoắc tay từ giả.... Toán lính này đi, toán lính khác đến, không co gì thay đổi trong cuộc sống, không biết Vân nghĩ thế nào, phần tôi, tôi nhầy nhụa thêm như mình đang lội trong vũng bùn cuộc đời vậy.

Vậy mà, một hôm anh đến, anh vừa đổi đến đơn vị này; hôm ấy là ngày phép của anh, anh theo đồng bạn đến quán, gọi một chai martell thứ nặng nhất, mắc nhất uống với nhau. Con Vân đi ngang bàn, ngả ngớn với bạn anh, vuốt tóc anh, anh để tự nhiên cho Vân làm, chỉ mỉm cười chào lịch sự. Bàn anh gọi thức nhậu, Vân lo tán tỉnh với bạn anh, nó ngoắc tay nhờ tôi làm giùm. Tôi mang mấy dĩa đồ nhậu đến bàn anh, tôi thấy ánh mắt anh đậu lại trên mắt tôi một khắc, mỉm cười cám ơn; cà bàn gom tiền lại trả, anh móc túi cho riêng tôi một số tiền khá, anh cầm tay tôi, mở tay tôi ra, đặt tiền vào đó và  đóng tay tôi lại, rồi thôi.
Chiều ấy, anh nói với Vân muốn tôi tiếp anh, tôi bằng lòng, đưa anh lên phòng . Trong lúc anh ngồi trên ghế, tôi lấy drap và áo gối mới thay, vì chăn chiếu cũ đã có nhiều người nằm trên ấy, mùi thuôc lá, mùi đàn ông, những dấu vết vàng vàng của những lần làm tình trước  dơ dáy.
 Không hiểu vì sao tôi lại đối với anh đặc biệt như vậy, tôi cũng tự đang hỏi mình. Anh có một khuôn mặt thật...tôi không biết tả ra sao, cái nhìn ấm áp khi anh nhìn tôi. Sửa soạn giường gối sạch sẽ, tôi như bình thường, mời anh lại giường, tôi đứng cởi đồ trước mặt anh, xong tôi dìu anh nằm dài xuống, và từ từ cổi quần áo cho anh, anh để yên cho tôi làm, xong tôi ngồi xuống giường, nằm xuống cạnh anh, anh dang tay anh ra cho tôi đặt đầu lên, xong quay lại vuốt tóc tôi, hôn lên môi tôi dịu dàng, làm tôi hụt hẫng, bất ngờ trước những cử chỉ trìu mến ấy, rồi anh bắt đầu cuộc chơi. Tôi thú nhận là lần đầu tiên từ ngày tôi làm  điếm, tôi có cảm tưởng như tôi là người con gái còn trinh được người yêu yêu mình lần đầu, có một rung động không tên chuyền vào tôi, tôi đáp trả lại anh, tôi không gọi lần này là cuộc truy hoan của một người đàn ông và cô gái điếm. Xong cuộc, anh lấy tấm khăn để trên bàn lau cho tôi và anh, xong anh bảo tôi nằm yên đó, anh chồm dậy lấy bao Capstan châm lửa hút, chợt anh nghe tôi ho, anh giập tắt ngay điếu thuốc chưa kịp hút.
- Tôi làm em ho? Em không chịu được khóí thuốc?
tôi giật mình xin lỗi nói không phải vì khói thuốc mà ho mà tại tôi có cái tật từ nhỏ là nhạy cảm, và lúc nào bị  xúc động là tôi ho. Nghe tôi trả lời, anh ôm đầu tôi lại gần và hôn tôi như anh đang hôn người tình của anh vậy. Rồi hứng lên, anh lại đưa tôi vào cuộc chơi thứ nhì.
Sau lần yêu này, anh đặt đầu anh giữa hai vú tôi, hôn lên đó, và hai vai anh bỗng rung lên, anh khóc nức như đứa trẻ làm tôi sửng sốt. Tôi ôm đầu anh, trìu mến, hỏi anh nguyên do nhưng anh không muốn trả lời...
Anh và tôi nằm yên như vậy một lúc lâu, tôi không còn nghe anh khóc nữa, tôi nhìn anh, anh đang ngủ trên ngực trần tôi. Tôi lấy tay gỡ nhẹ đầu anh, đặt đầu anh lên gối, nhìn anh ngủ, lòng tôi chùng xuống, một tình cảm mới mẻ hiện ra trong tôi không có tên.
 Tôi đứng dậy đi tắm và trước khi xuống quán, tôi nhìn anh ngủ, tôi cúi xuống đặt lên môi anh một chiếc hôn hình như có thương yêu trong đó, tôi cũng không hiểu luôn cử chỉ này tại vì sao nữa ! Từ ngày hành nghề, tôi luôn tránh nếu có thể những chiếc hôn môi,  cái cảm giác lợm giọng  hôi nồng nặc thuốc lá và rượu làm tôi muốn ói, nhiều khi khách hôn mình, tôi muốn đấm vào mặt khách một cái, đạp  cái thân thể trần truồng xuống đất và chồm dậy mặc nhanh áo quần, chạy trốn như vừa gặp phải ma. Vậy mà chính tôi lại hôn anh.
Tôi xuống quán xem Vân có cần đến tôi không, nhưng tối nay ít khách nên Vân để cho tôi yên.
Tôi xuống bếp làm vài món ăn, đem lên phòng, anh đã tỉnh, vẫn nằm yên trong tư thế con nhộng, 

trên môi một nụ cười hóm hỉnh, nhìn tôi như nói:
- Em thẹn thấy anh trần truồng phải không? Tôi cười nhẹ không trả lời, trả lời sao bây giờ trong hoàn cảnh tôi, một cô gái điếm mà lại mắc cỡ đứng trước người đàn ông trần truồng như gái nhà lành !
 Tôi nói anh đi tắm rồi ra ăn cơm với tôi.Trong lúc anh tắm, tôi lại giường, nằm xuống úp mặt lên gối, ngửi mùi tóc anh và mùi mồ hôi anh còn thoảng trên đó, có chút gì thật dễ thương khó quên!
Xong buổi cơm chiều, hai đứa cổi hết đồ, ôm nhau nằm trên giường, chợt nghe anh thở dài, tôi hỏi anh tại sao và anh chưa hề hỏi cho biết tên tôi cũng như tôi chưa biết tên anh, anh nói:
- Anh với em, mình không có tương lai, mai anh đi rồi, biết sống chết ra sao, và em cũng vậy, ngày anh may mắn còn sống trở về, chắc gì mình còn gặp lại nhau, thì thôi nếu em có chút tình cảm cho anh thì cứ giữ vậy làm kỷ niệm, anh không hề xem em là cô gái giang hồ, chỉ xem em là người con gái bất hạnh của cuộc đời trong chiến tranh mà thôi.
 À, mà đây, vừa nói anh vừa tháo ở cổ anh sợi dây chuyền vàng có miếng mề đay nhỏ bằng vàng hình trái tim, có khắc số quân của anh. Tôi ngơ ngác, giương mắt nhìn anh:
- Đó là quà cuối cùng của Mẹ anh cho anh trước khi bà mất  trong Tết Mậu Thân Huế, bà cho thợ vàng khắc số quân của anh khi lỡ anh chết trận, có trên cổ anh vừa tấm thẻ bài lính và số quân này, như vậy chắc ăn hơn, bà nghĩ vậy. Bây giờ anh gửi tặng em, giữ lấy như quà cưới, vì hôm nay anh không ngờ trước một sự gặp gỡ dễ thương và đáng nhớ như vầy, xem như hôm nay là ngày cưới anh và em, và đêm nay là đêm động phòng của mình. Anh cảm nhận được tình cảm em qua mấy lần yêu nhau chiều nay, em đã đặt tình cảm em trong đó; anh hiểu rõ lắm, vì trước đây, anh cũng đã sống trong trụy lạc, mê đắm trong thuốc lá, trong rượu, cùng gái điếm  với những đêm truy hoan nhưng thú thật em, chỉ vì lâu ngày thèm khát đàn bà, với em hôm nay, anh không thèm khát chuyện xác thịt, lúc đầu anh cũng nghĩ sẽ như những cuộc truy hoan với những cô gái giang hồ khác ( trong cuộc nói chuyện, anh vẫn tránh chữ gái điếm, và tôi thầm cảm ơn, sự tế nhị này của anh. )nhưng hôm nay thì không, anh có cảm tưởng người đang nằm bên anh là người yêu của anh.
Anh xem em như người bạn đời của anh dù chỉ gặp nhau trong một đêm, và cuộc tình ngắn ngủi này sẽ theo anh suốt dọc quãng đường anh đi tiếp. Tôi tháo chiếc nhẫn bạc kỷ niệm sinh nhật 18 tuổi của mình, đeo vào ngón tay út anh.
Tôi tắt đèn, và hai đứa lại lao vào những trận yêu bỏng cháy đầy tình cảm...
Sáng hôm sau, anh dậy sớm trở về  trại vì đã hết phép. Anh hôn tôi nồng nàn, từ giã Vân và tôi. Tôi nhìn theo anh...hình như tôi vừa mất một cái gì thật thương qúi...
.......
40 năm sau, trong một bữa tiệc cưới con trai bạn, tôi đi dự, mặc chiếc áo dài tím như thời còn là học trò  nhưng hở cổ,  thân người vẫn mỏng mảnh, và nhìn chung sắc diện cũng còn dễ coi, chưa bị thời gian hằn những nếp nhăn mặc dù đời tôi quá ê chề lúc trẻ. Trên cổ trắng ngần của mình, sợi dây chuyền người lính không biết tên đã tặng vẫn nằm yên cùng chỗ khi người ấy đeo vào cho tôi. Tôi đang đứng nói chuyện với mẹ cô dâu, chợt thấy có một người đàn ông tóc hơi hoa râm nhìn tôi chăm chú, tôi cố nghĩ tìm xem có quen không, thì người ấy đã đi về phía tôi, nhìn đăm đăm vào khoảng cổ trần của tôi:
- Xin lỗi bà về tội tôi đường đột sắp hỏi môt câu, nếu có gì thấy thất lễ, mong bà lượng thứ cho. Chưa kịp trả lời bằng lòng hay không, ông ta tiếp theo:
- Xin lỗi bà, làm sao bà có sợi dây chuyền này? bất giác tôi nhìn tay ông ta đang cầm cốc rượu, một chiếc nhẫn bạc quen thuộc trên ngón tay út, cả hai người, ông ta và tôi đánh rơi hai cốc rượu xuống đất cùng một lần theo sau hai tiếng như thoát ra từ ngực mỗi người:
- Anh
- Em...
đht

Tuesday, September 29, 2015

MỘT NGÀN LẺ BUỒN, MỘT NGÀN HIU HẮT



em cắn đôi phần kiêu sa trong mắt
chia bớt cho anh, chia bớt cho mình
một ngàn lẻ buồn, một ngàn hiu hắt
vị trí nào sẽ xa hơn xa hơn
 *
đứng ngàn trùng nhìn đại dương trầm lặng
nỗi mơ em dài nguyên cuộn bâng khuâng
em đo dấu yêu bằng hồ thơ nước mặn
thấy rõ lòng mình gợn sóng lăn tăn
 *
phần em trách có làm cho khoảng cách
ngày anh đi, pha lê mặn khô cằn
 xin vai cũ cho tóc em ôm khóc
một lần trong đời ướt lại áo anh
*
hai phần chia, anh chọn phần thật nhớ
 để lại em chiếc hôn rách cũ mèm
mua kim chỉ bằng tình yêu ngồi vá
vá trọn một đời trong cánh tay êm
 *
giọt nước mắt trời ngày mưa xúc cảm
thầm thì rơi nhũn hết đáy hồn côi
tiếng phổi giận, cào cấu tim vô tội
 đau thắt cả người : anh ơi, anh ơi ! 
đht

BỎNG


có những vần thơ không hề lên báo
nằm âm thầm ngái ngủ dưới ngòi rong
có những trái tim ngoan không xiêm áo
phô cả tình yêu cháy bỏng ngực trần
*
ghì chặt để tim còn thừa nhận thấy
hơi thở dập dềnh như khói vờn sương
ôm chặt quanh vòng châu thân lửa dậy
vục đầu vào vùng tích tụ thơm hương
*
nồng nàn đến độ nhiệt thơ em chảy
song cửa tầm nhìn rêu phủ màn hoang
chiếc bóng môi anh cúi trên ngực trái
cắn nhẹ xuân thì khoảng hồng đài trang
*
ngấn phím nhớ trên đàn rung truyền cảm
em hoà mình trong vũ trụ rêu rong
thuở xa xưa, nét đặc thù còn trẻ
chưa thành người, chưa nôn nức yêu đương
*
chữ nghĩa bạo, nhưng tim luôn nhút nhát
ngồi thâu đêm nghe gió hát lời tình
chút nóng bỏng lửa diệm châm nốt nhạc
biến thơ thành một cơn lốc cuồng điên
*
thơ vân du trong cánh tay thi sĩ
lời run run, âm sắc mới dung hòa
chữ lạc bước, quên lối về bình dị
nhập vào dị thường, trái cấm bôn ba

đht


Sunday, September 27, 2015

DỄ THƯƠNG TRI ÂM

 
 
em níu lại muôn trùng chia hai phía
phía có anh và một phía không anh
bởi trời đất đòi xé tan du mị
em vừa chằm bằng thương yêu mong manh
 *
hái giọt mưa trời đan thành áo ấm
cho dịu hàn Đông trong trái ngọt hồng
trái tinh anh em để dành ướp nắng
lỡ mai anh về, bọc nó bằng hôn
 *
ngực ẩn hiện những hoàng hôn tuổi nhỏ
muốn tung xiêm y, thoát phổi ở tù
cho những phập phồng từ trong thiên cổ
tìm hoa bàn tay vàng nhụy đam mê
 *
còn sót lại vài khuya chưa tàn giấc
nụ hôn anh vẫn ngây ngất xuân thì
yêu dấu ấy, cuộn tròn duyên kiếp trước
trong cõi vô hình, đau đáu mê si
 *
em mở cửa muôn trùng chờ trăng nợ
một chuyện nghĩa tình anh chưa trả xong
anh bắt kịp em giữa cầu phố cũ
gọi tim em là dễ thương tri âm
 
đht
 
 

PHÙ HƯ



tôi định dựng căn lều trên bãi hẹp
mái ấm cho tim có chỗ ẩn mình
lâu lắm rồi ngủ gầm cầu tình cảm
của một người quên tim tôi điêu linh
*
biển toàn đá, nên mùa Đông e lạnh
triều ngại ngần không dám mỗi ngày dâng
sợ hoá đá trái tim buồn mỏng mảnh
lại rêu rong phủ, gặm nhắm linh hồn
*
tôi ngồi bệt lên cát lài trăn trở
mơ con thuyền mang người lại bên tôi
giấc mơ cũ hoang tàn ngày càng lở
rỉ vệt hồng chảy ướt sỏi mồ côi
*
xây- không xây, tôi hỏi dò chim biển
tôi hỏi dò hoa biển, hỏi thùy dương
ai cũng bảo, chỉ có hồn linh hiển
chỉ thơ người mới giết nổi phân vân...
*
tôi sợ hỏi người, người lại không ưng

đht

HOANG DẠI MÊNH MÔNG



có những phút tôi ngồi như phỗng đá
nghe hồn mình đang cắn vụn vô tư
có những giây tôi nhìn tôi thật lạ
hình như bóng mình soi gương huyễn như
**
có thời gian tôi chỉ tôi đơn chiếc
giữa không gian riêng một cõi đi - về
người bất chợt nắm lấy tay một khắc
làm tôi nguyên đời lưu luyến si mê
*
tội lỗi ấy tôi không mong ngày tháng
làm tôi quên được nỗi nhớ bềnh bồng
như sóng biển một chiều im, vắng lặng
cả tiếng hải âu, hoang dại mênh mông...

 
đht

Ở NHỜ CÕI TẠM

 
đời đã cho ta ở nhờ cõi tạm
nhờ hư không xây giùm một mái nhà
mượn đôi cánh thời gian cời ngọn lửa
hong tình chiều sắp tắt ngấm phù hoa
*
ta nơm nớp sợ phù vân viễn xứ
xéo lên đầu màu bạc mốc kiêu sa
là di ảnh của một đêm tâm sự
gợi dáng hình người mới chớm yêu ta...
 *
ta bảo đảm mình ngoài vòng tục lụy
tim hồng trần chưa dung túng hồng nhan
nên sắc sảo vẫn còn trong khuôn khổ
ngày cho anh, muôn nét vẫn đài trang
 *
về điểm hẹn- là kiếp sau chân chất
ta vẫn là cơn khát nỗi du miên
là giọt trời rối bời sa mạc cát
châm lại nắng tàn sau cơn cô đơn
 *
ta uốn cong từng âm thanh rung động
căng muôn trùng trên cọc nhọn từ khoan
rồi tháo bỏ nguyên xiêm y mị mộng
cho phổi dung hoà hơi thở miên miên
 
đht
 
 
 
 
 

Saturday, September 26, 2015

CÓ CẦN HAY KHÔNG

 
 
có cần viết hộ tim không nhỉ
chỉ vài ẩn ngữ đủ làm vui
chỉ thêm một chút cay thi vị
níu được tình trong ánh mắt tôi
 *
tôi dán mùa Thu lên khung cửa
dán từng ngọn lá cố tình rơi
dán từng hơi thở hoa môi nở
cho nắng hồng đêm ấm mãn khai
 *
tôi mở cửa tim, luồng ngõ ngách
góc nào từng đại phá hồn anh
góc nào cảm xúc riêng trong nhạc
trên phím rung trầm, thăng, đục, thanh
 *
có cần nói hộ cho ai hiểu
tim mình vừa đúng tuổi tư tương
lỡ nhớ , đi tìm như Lưu Nguyễn
lạc động thơ người, quên cố hương
 
đht
 
 
 
 
 

Friday, September 25, 2015

LỜI RU ĐÊM

 
đêm nhắm mắt, nghe lời ru của cỏ
hai bờ trăng sao, ngọn gió hiền hoà
thổi từ dãy núi hoàng hôn nắng chết
một mình buồn buồn, vỗ cánh bay xa
 *
thơ thẩn, hương viền vòng quanh mây trắng
từng giọt sương như nước mắt người tình
không than phận, chỉ trách sơ trống vắng
sao trong tương tư em vẫn một mình
  *
gió vô tư, yên ngắm mây viễn xứ
hát cùng côn trùng bài ca thời gian
mênh mông chập chùng, mênh mông thi cổ
tiếng động ngàn đời một cõi mênh mang
*
em nhắm mắt, nhớ vòng tay buổi tối
ôm bóng em, ôm chặt, sợ vô tình
em biết mất, chỉ lơ thơ bên gối
sợi tóc ngủ nhờ thơm hương trinh nguyên
 
em thì thầm bằng tiếng sáo thơ anh
 
đht
 
 
 
 
 
 
 

UN AUTOMNE RETROUVÉ

 
em nhắm mắt nghe tim mình bật khóc
gặp lại mùa Thu ngỡ chết trong lòng
 khóa sát na rỉ han, toàn thao thức
canh một ánh sao le lói trong hồn
*
mùa Thu đến - mang về trên khoé mắt
giọt lệ không buồn, lại thật trong xanh
đã trăm năm trong khung trời cảm xúc
ập xuống môi những ngọn sóng triều thần
 *
Thu thật lạ, vào đời như cơn bão
mười ngón đau run trên những phím ngà
em chợt hiểu tầm mắt mình không ảo
ẩn ngữ thơ người - ngọn sóng đào ba
 
đht
 
 
 
 

Thursday, September 24, 2015

CON ĐƯỜNG QUÊN MẤT TÊN


lâu lắm em đi quên cả ngày về
quên cả con đường băng qua ngõ phố
con phố cũ nằm trong lòng đại lộ
mùa Thu xưa chưa hề nhớ phận buồn mình
như tiếng võng đong đưa thời gian ngủ
ru ru hời hơi thở ấm thơ anh
em bắt chước tiếng gió hát qua cành
lá uốn cong người khoe ngực nở
*
em viết gì đây, sao không ngoan như trước
hay để pha lê xuôi xuống chờm môi  
em rải hoa mây trên bờ tuyệt vọng
bên kia nỗi nhớ với tầm không vừa tay
em thấy anh, nhưng anh không thấy em
chỉ chiếc bóng rọi vào gương biển lạnh
em đếm cát, đếm ngàn năm chưa đủ 
phải nhờ dã tràng vo tròn từng viên
nắng cũng nghiêng về hôn lên má em
giùm cho anh đang xa vời vợi
tản mạn này, biết gửi đi có kịp
con sóng bồng bềnh chở nổi tình chăng
*
sợ mai đây gió buốt lạnh mùa đông
làm băng giá cuộc tình đang vời vợi
tay anh ấm em ngủ yên trong ấy
ngàn năm rồi chợt lỏng lẻo dang xa
tiếng trối trăn thay tiếng khóc phù sa
lở từng mảng trong thương yêu dễ vỡ
em quên khuấy con đường qua thăm phố
chỉ nhớ quán chung tình ngày mình hẹn đời nhau
chuyện mất còn, anh nắm cán, em lưỡi dao
không biết đứt tay ngày nào... thôi đừng nghĩ
 nên lâu lắm anh hay quên chuyện cũ
Thu nay lại về, em rũ tình ra hong...
 
đht

TẢN MẠN CHO BUỔI SÁNG THỨ NHÌ CỦA MÙA THU


*
Ngộ thật! ngồi trước mặt trang web riêng của mình, ý tứ nhiều khi phải mở đãy thi hứng để tìm chúng, vậy mà vào trang Mái Ấm, ý lời lại cứ xôn xáo xin cho chúng chạy trên phím lung tung, không kịp mở đầu từ đâu và bằng chữ gì trước nữa!
Chắc tại vì ngồi trong phòng một mình buồn nên chúng thích ngủ hơn, trong lúc ở Mái Ấm chúng thích vì có nhiều chân tình chung quanh, có bầu không khí ấm áp, có thơ, có nhạc, có chuyện cổ tích...
Như sáng hôm nay, trời Thành Phố Hồng nắng vàng, dìu dịu, ngày thứ nhì của mùa Thu, mới ngày thứ nhì mà lá cây phượng tím trước nhà đã đem áo ra nhuộm. Nhuộm màu vàng vua, nhuộm màu nâu của đất, cỏ thì cắt tóc ngắn làm những chú sâu không còn chỗ để trốn mấy con chim sẻ, chim sáo; chúng bị mang về nhốt trong bụng của chim con.
Sáng nay có nhiều bươm bướm đủ màu, mới nhìn chúng, ngỡ là hoa lạ của mùa Thu mới, nhưng khi chị gió lỡ bay ngang làm cánh bướm phập phồng, mới hiểu.
Sáng nay lại có chim én, chắc ngủ nướng lâu quá nên lúc tỉnh dậy đã nhầm mùa chăng? Chúng bay đi, lượn một vòng, hai vòng... rồi ba...rồi bốn...như muốn tìm cái gì đã xa rồi, chúng không thấy những nụ non của lá, chúng chỉ thấy những lá tuổi đã về chiều, nằm run run trên cành, ôm nhau chặt, sợ cơn gió vô tình; độc ác cắt đứt giây chuông, à, không hihi, viết lộn, cắt đứt cuống, sẽ trở về thăm đất mẹ.
Lá à, lá có rơi, lá còn về thăm đất mẹ, còn ta, ta có rơi cũng không còn đất mẹ để về thăm mà sẽ nằm yên trên đất người, hay là sẽ ngao du trên biển.
Thôi! nghĩ chuyện khác vui hơn! ta tìm dấu vết anh trong này để cho bóng mình in trên vai áo, cho tóc mình ôm anh tìm chút ấm nồng . Tìm lại thử xem bóng dáng mình có còn yên ngủ trong thơ anh như xưa nữa hay không? Có lúc có, có lúc không, nó chập chờn giữa mơ và thật, chập chờn như trăng bị mây bay ngang.
Buổi sáng sao mắt mình lại tím? Tím gì cũng được, tím soan, tím sim của tuổi ngọc trên Huế, nhưng đừng tím chiều hoang biền biệt của Nguyễn Hữu Loan là được rồi, để mỗi sáng anh dậy uống café, đọc thư mình, để buổi trưa khi anh có breaktime, để buổi chiều anh đi làm về, anh còn thấy mình ngồi đó, chờ anh, thủ thỉ vui buồn của một ngày vừa trôi qua...Tím của Hữu Loan thì em đã ra người thiên cổ, buồn lắm phải không anh!
Và như vậy dù mùa Thu đang đi qua nhưng tình yêu chúng mình vẫn hồng...


đht

Wednesday, September 23, 2015

ANH GẬP CÁNH MÙA THU EM


anh máng Thu vàng lên tóc em
từng sợi vương vương rũ xuống mềm
anh hái trái Thu làm gối mộng
chằm lá vàng chăn đắp mỗi đêm
*
những con nhện chiều giăng tơ trắng
lại ngỡ trăng về trên lá Thu
vào khuya gió khẽ nghiêng nghiêng cánh
gió hát rằng anh vẫn làm thơ
 *
em nằm trên cỏ, nghe mây dỗi
sao Thu không mở cánh ôm em
mây dỗi từ hôm ngày cuối Hạ
gửi lại anh tình chưa chết âm
*
anh treo khung nhớ mùi hương cũ
hơi thở em lồng hơi thở Thu
bao nhiêu mùa lá rơi thầm nhẹ
khát một ân tình đã viễn du
 *
chiều nay chợt thấy Thu nôn nức
chờ chiếc nồng hôn anh gửi mình
em bâng khuâng ngắm run run lá
yêu hết mây trời trong mắt xinh 

vậy mà anh gập cánh mùa Thu em !

đht

Tuesday, September 22, 2015

TRÊN LỐI CUỘC ĐỜI


rì rào trên gió, mưa bay
lâng lâng, nhè nhẹ cõng ngày tháng êm
về đâu, mà lại long lanh
giọt mưa trời ấm trong đêm mở màn
*
kẽ say quên ngủ, băn khoăn
bây giờ tháng mấy? lá vàng xanh xao
ơ Thu đã đến rồi sao
ừ ta quên khuấy Hạ chào tiễn đưa
*
giọt mưa trời ướt môi thơ
ướt nguồn thi, ướt giấc mơ hiền lành
nghe đêm di chuyển một mình
gót thương quen thuộc si tình gót tôi


rì rào gió hát sau mây
khúc tình đã cũ, làn môi dậy thì
đứng buồn nghe tiếng bước đi
nặng linh hồn, nặng rèm mi nhạt nhòa
 
đht

GÃY CÁNH


*
thôi ôm, ve vuốt nỗi buồn
một lần gãy cánh không còn đường bay
không còn luôn nỗi mê say
cuồng điên tôi, cánh thiên thần kiêu sa
*
thôi ôm chiếc bóng không nhà
nỗi buồn không lệ đã tra* ngàn đời
lết lê sa mạc, gió Hời
nghe từng tiếng cát quên chơi, cựa mình

*
  thôi ôm, về vỗ, mong tim
qua đêm nguyên giấc hương Xuân vuông tròn
lết về tột đỉnh héo hon
cánh rừng che chở hoàng hôn tím vời
*
tay ôm tiếng khóc không lời
đong đưa ngày tháng võng nôi đi - về
ru bằng hơi thở đam mê
cảm trầm theo nụ môi vừa chớm yêu

đht

Monday, September 21, 2015

CÚI XUỐNG


Em cúi xuống uốn mùa Thu trên lá
Rộn âm thầm, nôn nao bởi vì đâu
Gửi tâm tư lên trên đầu ngòi bút
Chuyện người ngồi viết cổ tích cho nhau
*
Anh cúi xuống, uống lệ trào còn nóng
Ôm hương em giấu trong vắng sâu hồn
Ngàn năm nữa cơn ngây say tình cảm
Liêu xiêu hằn trên đỉnh ngọn phù vân...
*
Mình cúi xuống, níu sợi buồn của cỏ
Đan lại tình với chỉ rối hồng nhan
Phút kiêu sa, em biến trong cổ mộ
Cho anh tìm, cho anh bới thời gian...
*
Cùng cúi xuống, chìm vào trong sương khói
Hạ huyệt tình trên mảnh đất hoa trăng
Dưới cội thông tuổi đời chưa già vội
Có dải ngân hà trắng toát mênh mông...

đht

MƯỜI CHÍN THÁNG CHÍN




Hình như em có duyên với mùa Thu, em gặp anh giữa một mùa lá rụng, cũng vẫn cái nắng êm dịu, cũng vẫn những rộn ràng của cỏ trong công viên khi chân em gặp bóng chân anh trên mấy lối nhỏ năm nào.
Em nhớ khi em ngang qua vườn hoa, ánh nắng buổi chiều còn sót lại qua những hàng cây mà gió đang trêu đùa với lá, xào xạc như một khúc nhạc vui nhưng tình tứ, lãng mạn, cái cảm giác này vẫn theo em suốt đến bây giờ, lúc đầu em chưa hiểu nguyên nhân, nhưng sau đó khi em nghe tiếng chân anh chầm chậm sau lưng, em quay lại nhìn, và bắt gặp nụ cười anh đang trên môi. Anh thấy em nhìn, anh cười chào Xong em ngỡ anh sẽ tiếp tục đi thẳng, vì mình đâu có quen nhau, nhưng không dè nghe anh :
- Chào cô, trời chiều nay đẹp quá phải không? Em gật đầu lí nhí dạ, không nhìn thấy bước mình vấp phải vòng sắt cong người ta bao chung quanh để ngăn thảm cỏ và lối đi toàn sỏi, em chưa kịp gượng lại, sắp sửa té, thì người em đã nằm gọn trong hai cánh tay anh. Trời ơi ! mắc cỡ chi lạ . Chưa định thần em để đứng thẳng người và cám ơn anh, em cảm như hai cánh tay anh không muốn rời người em ra, giữ lấy em trong vòng tay ấm của anh không biết bao lâu, và hình như em cũng không muốn rời, em nhắm mắt, nghe thời gian bước bên cạnh, bao lâu, bao lâu rồi...và đôi vai ấy đã trở thành tượng đá vì đứng yên vị một chỗ, sợ mái tóc em mỏi lại rũ xuống. Chữ cô bây giờ thay bằng chữ Em ngọt ngào và thật trìu mến, ấm áp với giọng nói em vẫn thích nghe.
Nhiều năm tháng trôi qua, đếm hết nổi, chỉ thấy được tình cảm anh và tình cảm em vẫn quyện vào nhau đã thành một thân cau và giây trầu quấn không bao giờ rời từ độ ấy.
Hôm nay đứng nhìn trộm mùa Thu đang qua, lá đã bắt đầu khoác áo màu vàng vua, đẹp nhưng buồn buồn, cái nắng hồng cũng bớt hồng vì có chút se lạnh buổi sáng và buổi chiều lúc mặt trời bắt đầu về tổ. Điều em lạ nhất là sao mấy hôm nay thấy rất nhiều đàn chim én, mà lâu rồi không thấy, ngay cả lúc mùa Xuân về . Em được thư anh, một lá thư thật ngắn nhưng cũng thật dài, vì anh vẫn nói với em là mỗi chữ anh viết cho em dài hơn ngàn lần vòng quan trái đất, tình sâu hơn cả đại dương, em nhìn lại ngày tháng thư anh viết : Mười Chín Tháng Chín : một ngày thật đặc biệt nhất trong năm Ngày này, không có ngày có đêm, vì nó vô biên.

đht

ĐÊM LÊN NGỒI NHỚ




đêm lên, ngồi nhớ người xa tắp
ngồi nhớ mùa Thu vỗ cánh vàng
ngồi nhớ mênh mông mùi hương tóc
ngồi nhớ giọt trời khe khẽ âm
 *
bao lâu ngồi ngắm mây xa lạ
vương mắc dần trôi, gót miệt mài
tôi cũng bôn ba môi, hối hả
cắn thử tim mình đã cổ lai

khoảng cách anh - tôi như khuya lắm
đã trở thành mơ rộn rã hồng
đã trở thành trăm năm yên ấm
trên võng mùa Xuân nõn nụ hôn
 *
tôi lại đi tìm người xa tắp
cho ngày tháng rỗng khỏi đau tim
cho mong thuở ấy đừng đi lạc
buồn một lần thôi đủ viễn miên
 
đht
 

 

Friday, September 18, 2015

EM LÀ..


em là mộng ảo quên xuất xứ
của những mùa mây không muốn bay
một nửa bài thơ chưa có chữ
một trái linh hồn chưa chín cây
*
em là trang sử tình anh viết
giữa ác mộng về đêm xa em
là gió vuốt ve anh trên tóc
là tiếng cười vui xao xuyến đêm
 *
em là tâm sự chân du mục
mất giấc nửa khuya, dậy ngỡ ngàng
chiêm bao trường hận, tim ray rứt
mơ chút yên bình cạnh bóng ngoan
 *
em là môi ấm đêm hoang lạnh
ánh lửa hồng hong khuya lập đông
hơi hướm nâng niu chăn gối mỏng
nước mắt ân tình của cố nhân

đht

EM LÀ PHÙ THỦY




em là mây trắng, anh là gió
đưa đẩy em về qua biển mơ
neo chuyến thuyền yêu vào bến ngộ
tịnh yên ôm trọn bóng mơ hồ
*
em là chiếc lá, anh trời bão
xô em nghiêng ngửa với thời gian
anh uốn cong em thành mộng ảo
khung trời miên viễn gốc hồng hoang
*
em là hồng thủy, anh biển ấm
hôn em cho phiền muộn xa dần
em hồn nhiên sống không hư mộng
anh một thiên thần, em phế nhân
 *
em là phù thủy, anh mây núi
 hương ngàn đêm khoác áo liêu trai
tách nhẹ vạt màu đêm hôn phối
trắng cả hoang đường giữa tỉnh say....

 
đht



BƯỚC THỜI GIAN


năm tháng cũng không còn nhiều nữa
tình thơ lại cứ dạt dào trôi
lênh đênh trên giòng sông thuở ấy
mặc áo duyên chờ đêm mãn khai
*
tôi vẫn cưu mang Thu huyền thoại
cưu mang chìa khóa mở hồn thơ
đã máng từ lâu trên khung giấy
tờ bổi trở vàng theo những đợi chờ
 *
nhìn lại trăng, già đi mấy tuổi
nhìn lại giòng sông, mắt sóng buồn
im lặng xuôi theo giòng mặn muối
nuối một lần duy nhất rồi xong !
 *
tôi làm người kễ  duyên tình sử
từ thuở hồng hoang một cánh tim
của người tôi nhớ là thiên sứ
đến nhận ân tình đêm ái ân
 *
chiếc hôn mầu nhiệm chừ đâu mất
không lẽ hoang đàng theo bóng trăng 
chắc phải đi tìm tờ di chúc
xem thử dành ai, có mình chăng?
 
đht

Thursday, September 17, 2015

CÓ NHỮNG ƯỚC MƠ


*
Có những ước mơ mà cả đời không thực hiện được
Nên cứ mơ cả đời rồi kết tội tương lai
Hãy để tay mơ chạm bờ sự thật....
Cho nỗi buồn vơi bớt phải không anh
Sợ khi mơ giấc ngủ lại tan tành...
Rồi nước mắt cứ từng hàng xối xả..
Anh với em, từ hai hành tinh xa lạ
Mình vào đời, tay trắng vẫn hoàn không
Mơ cho lắm
Mộng toàn hoa cỏ lạ
Khi sáng về
Nghe nắng khóc trên cây
Có những ước mơ như gió qua kẽ tay
Nhìn hiện thực thấy mình đau tầm mắt
Có gì nhiều đâu
Chỉ thèm mùa Thu đừng bay lá
Đừng lá vàng, cho em được lênh đênh
Về xứ anh, có chim mộng lái thuyền
Và những cánh hải âu vờn trên mái tóc lụa
Có những ước mơ mà cả đời em tìm trong nhung nhớ
Chiếc hôn thơm hương môi anh trên cổ
Thơm hương anh, dìu dịu những ánh nhìn
Hãy để cho em chạm nhẹ tay anh
Chạm giọng nói, chạm thương yêu còn xa lắc
Anh với em, hai tinh cầu vô mặt
Chỉ sợi vô hình gút chặt tim nhau
Thế giới bỗng dưng sáng chói nhiệm màu
Thôi anh cứ để cho em mơ mà sống
Thôi cứ để bồng bột em rung động
Trong tay anh, mơ ấy có ngày sẽ trở thành...
Biết đâu !


Muỗi

TÊN MỘT GIÒNG SÔNG



*
Anh muốn nhớ chiều mưa mô trên Huế

Ngọn bấc luồn ướt chiếc áo tơi chằm
Đường xuống phố mưa phùn giăng nhè nhẹ
Con dốc cao thảng thốt bởi dư âm
*
Chiếc răng khễnh cười duyên sau nón lá
Ngõ qua trường phượng thấy cũng lung lay
Bên Quốc Học thư anh còn viết dở
Đợi trường tan xin theo khoảng lặng dài
*
Anh vẫn nhớ ngọn đồi sim trời Hạ
Bạn bè ai kéo lên đấy cuối tuần
Anh lén đạp chiếc xe nghèo cà khổ
Sợ ai hay, bầy bạn ngạo, anh chuồn!
*
Vẽ mái tóc ai bay ngang chiều tím
Ép từng trang cánh bướm vở nguyên khai
Lo lót bạn gói kẹo me ngọt lịm
Các nàng xơi, xong đừng ghẹo tui hoài
*
Ngày ai đi vô Nam theo cha mạ
Mặt anh dài thườn thượt dưới mưa rơi
Anh cố ý nhìn dòng sông, buồn lạ
Vì dòng sông xứ Huế mang tên Người !


đht