Nuôi em Bằng mật trên ngàn Anh đi tìm , hái Nụ hồng Thơm hương Tím như Tấm áo người thương Nụ cười Trên mắt còn vương Sợi sầu Nuôi em Bằng tiếng đàn bầu Một thời Để nhớ muà Ngâu Thiên đàng Nuôi em Bằng lá thư nồng Trời thơ Trở dậy máu hồng về tim Nuôi em Rót nhụy hoa tâm Anh thương giọt lệ Muà đông linh hồn Nuôi em Anh dệt luạ nhung Xiêm y trả cánh thiên thần cho em Nuôi em Nuôi em Ru ngủ ngàn năm Vào trong huyền thoại Sáng vần trăng thơ
Anh về thương Huế hay em Ơ !hai vạt aó uốn mình chào nhau Không ! em không dối Huế em sầu Nón nghiêng nghiêng dỗi mái đầu tơ bay Sợi dài xoắn xuýt vai ai Lạc chân anh đứng loay hoay giữa trường Hái cho em cánh phượng hồng Băng cầu anh nhắn gió gần hôn em Anh thương sông Huế tại tên Hồn anh rung nhẹ chập chờn dáng quen Anh về rót nhớ cho em Trời mơ vưà bước qua thềm vào thơ Nếu anh thương Huế, em chờ Đầu sông cho đến cuối bờ yêu mong
Ngủ đi em, mộng bình thường * Lòi anh ru nhẹ trên đường em qua * Ru em chờ tuổi dậy thì Anh đem trầu rượu xin đi dạm lần Ru em buồng phổi phập phồng Ngọn buồn bay vút trên từng trăng xanh Ru em đủ điệu cung âm Tay anh vuốt dịu tóc nằm hiền ngoan Ngủ đi em, tặng chiếc ngọc trâm Cài lên tóc mịn vai nàng thơ ngây Ru em dù gió dù mây Anh đem nhung lụa cho người xiêm y Bút sầu em chấm mực gì ? Để thơ anh đẹp chỉ vì thương em Đoá hồng tím ngát hương đêm Anh trao một nụ hôn nồng lên mi