Thursday, February 28, 2019

MÔI BIỂN

 

 
Nguyên một đời tôi đi tìm môi biển
chờ nụ hôn chứa đầy dẫy ân tình
nên vướng phải nét trầm ưu âm sóng
cỡi đêm về rưng rức hạt lưu linh
 *
Biển không cuốn nổi mưa trong mắt ngọc
vất thật xa cho xao động thôi chùng
hai đầu sóng, hai bến bờ thường nhật
tôi rong rêu cầm chân bọt triều ròng
 *
Tóc tôi lăn tăn vệt vàng trong nắng
lànThu ba vuốt khẽ uốn dài bờ
quyến luyến cát, hôn phớt theo triều trắng
dấu yêu từ môi tôi thoảng hương thơ
 *
Tìm môi biển, hay môi anh cũng thế
chút mặn mòi xao xuyến chạm môi tôi
 rung tần số những vòng tròn loang nhẹ
nuối thương nhau, đuồi tiếp tận chân trời

đông hương

Wednesday, February 27, 2019

BIẾT ĐÂU NGÀY ẤY



trở về dĩ vãng, tháng Hai
vừa qua tháng mới, đong đầy nhớ mong
bao nhiêu rồi những ấm lòng
âm vang xa vọng qua đồng Xuân thơ
*
bao giờ chim én biết mơ
gọi tôi về phố trên chờ đợi anh
ngồi bên hiên cũ vườn tình
công viên thuở ấy hoa lung linh màu
*
anh chừ xa cuối đường nhau
quán xưa thìa khuấy, nguội nhàu cà phê
tơi bời nỗi nhớ tào khê
chùng luôn cả những si mê trong lòng
 *
thử ngồi nhíu lại mi ngoan 
thử xem nhắm mắt có gần anh chăng
chấm thìa vẽ tim trên bàn
bất ngờ hình dáng anh tràn má môi
*
bây giờ vừa cuối tháng Hai
sao buồn tán loạn trong tay, hay là
anh - mình, hai đứa quá xa
tầm tôi quá ngắn, thiên hà mênh mông?
 *
thôi về hong lửa chờ mong
biết đâu ngày ấy... khỏi cần... pha lê
 
đông hương

ANH QUÊN EM LÀ GÁI HUẾ RĂNG ANH ?


Mai liệu rừng ngày xưa cỏ còn xanh
cho em thấy đời mình chưa uá lá
em chỉ sợ ngày mai rừng trở lạ
em vật vờ hoài mãi kiếp không anh
*
Chỉ mới nghĩ, nhịp tim như hấp hối
nhớ cánh pơ lăng, nhớ cánh lan rừng
nhớ tiếng giày Saut, Cọp Rừng Sát...Sát
giảng ơi, lòng buồn, thương ơi là thương
*
( Nghe bạn phế binh kể đời lính chiến
dưới nắng Hạ Lào, pháo kích như mưa
vẫn mặc, tiến lên, đi mở đường máu...
dù hôm trở về thây bọc poncho... )
*
Tháng Tư Bảy Lăm, tan hàng, buông súng
xiềng xích lao tù, anh xa hậu phương
mười năm trời dài, tim không chịu ngủ
em vẫn ngồi chờ... đến ...tóc pha sương

*
Liệu anh còn sống, hay anh nằm lại
trong cuộc hành quân nắng cháy da người
suốt nguyên mùa hè Tam Kỳ_Quãng Ngải
lệ vẫn quanh tròng, chảy mãi quanh môi
*
Hương áo hoa rừng đêm đêm hữu hiện
trong tiếng khóc thầm, nước mắt đi hoang
thương anh từ khi em tròn mười sáu
anh quên em là...gái Huế răng anh?

đông hương




Tuesday, February 26, 2019

DÙ HỒN CHỈ NỬA...


Chắc còn một nửa hồn thôi
vì nghe trái đắng rơi đầy vườn tim
em ngồi bươi hạt_mong tìm
ước xưa huyền sử anh trồng cho thơ
*
Mỗi ngày tưới một giấc mơ
hạt vươn mầm ái đất thơ nảy mầm
chim về hái trái tặng em
em phơi nắng hạn chờ mềm_ ướp hương
*
Ngâm trong rượu ngải trăm năm
đúng thiên thu_rượu lên men thơm nồng
uống đi anh_rồi Châu Trần
dù hồn chỉ nửa _em đồng tình chia
*
Cho nhau hết_lỡ mai kia
ai còn_ai mất_chúc di ai cầm
chén nguyền rượu lạnh hàn đông
em hâm trên lửa tim nồng ...mà sao!

đông hương



MỊ MÊ CHÒNG CHÀNH..


Xin cho một thuở nhớ về
có trời nắng ấm_café thơm nồng
Dù là Xuân_Hạ _Thu _Đông
bốn mùa ngào ngọt yêu thương riêng mình
*
Mai sau nhớ mãi cuộc tình
vẫn trong bóng dáng thân quen từ đầu
người xa tôi, bởi vì đâu
chắc là lỗi của trăng sao ghen hờn
*
Tìm vui qua những nét buồn
ngàn giờ  thao thức bên giòng tương tư
xuôi lênh đênh vạn chương từ
chập chờn yên tỉnh_mơ hồ_dường như...
*
Tôi ngạc nhiên qua ảo hư
thấy tôi lạc lõng_phiêu du vô chừng
trên dốc về_đêm mông lung
bóng ma trái cấm lúc gần_lúc xa
*
Xin cho lại thuở chưa hề
tâm hồn chưa phải chạm va tường đời
vu vơ nhớ thuở với người
tôi mê cái ấm nồng môi trở về
*
Ước thèm một hớp café
dị òm cảm xúc_mị mê chồng chành
ưa toàn những thứ ...mong manh...

đông hương




Monday, February 25, 2019

KÝ ỨC MỘT GIẤC MƠ


Chân bước nhẹ như mây vờn dưới gót
trong giấc mơ, hương anh thoáng thoảng trời
hư ảo đó mong manh nhưng rất thật
bàng hoàng người_nghe giòng nhớ chơi vơi
*
Những thắm thiết dường đã xa ngàn dặm
vẫn mơ hồ hiện diện giữa đời em
khi trong đêm ưởn ngực lên cao nhận
tuổi dậy thì rung động chạy quanh thân
*
Mùa dấu ái ngỡ đang mùa đông giá
quanh khoé_ tròn lấm tấm tím pha lê
sắp lưu vong nên đâu cần vội vã
ngồi xếp lui_xếp tới những đam mê
*
Ôi ! sau cuối cũng xưa trong dĩ vãng
mơ hay đời mình đã trót xa nhau
cổ tích cũ trong tim còn lãng vãng
từng đêm dài_biết sẽ kể từ đâu?
*
Hay em kể như là anh còn đó
cho thấy đời còn có chút hồng Xuân
được không anh, buồn vui từ thiên cổ
bay lưu linh...tan_hợp cõi phù trầm...


đông hương

Sunday, February 24, 2019

RỪNG KHUYA


Hai mảnh sao băng băng trời xuống
một thành cô gái, một hoá mèo
đất nhụa nhầy mưa, rừng đêm ướt
sợ nổi da gà _tim cũng teo
*
Miệng niệm chú, mười ngón thì bấm độn
làm gan hỏi lớn: Người hay ma
tiếng gió thoảng tai sao rờn rợn
tôi rùng mình, ôm chặt thân cây
*
Chỉ có một giây trong chớp mắt
chung quanh xào xạc lá khuya cười
hai đầu gối mình như lỏng vít
mèo _luôn cô gái biến đâu rồi?

đông hương

CHỜ NGƯỜI ĐI KHÔNG VỀ


Tháng Hai chờ...rồi cũng qua
đợi ngày sinh nhật mới vừa...đã trôi
em thèm lời ngọt ngào Người
Anh không về nữa...buồn ơi là buồn
*
Treo khung tường, áo hoa rừng
hộc bàn học viên đạn đồng cô đơn
thẻ bài máu cùng loại em
phải chi em cạnh...chia anh máu mình!

...
Mới ngày nào...đã 43 năm
ngày em đi nhận tin anh...trở về!
tời khai tử báo hung tin
trên tay người bạn thân, tấm cờ vàng
*
Em như Từ Hải trời trồng
Giảng ơi!* _ Anh đã trở thành thiên thu
em câm luôn đến bây chừ
khăn sô đêm quấn, sáng về...tháo ra
*
Yêu anh trong từng giấc mơ
không anh đời sẽ bơ vơ dường nào
ôm áo anh ru...nước mắt ào
nghe chân nước mắt...nỗi sầu dày ...thêm

đông hương

* Trời ơi!

Friday, February 22, 2019

EM NGHIÊNG CHIỀU XUỐNG NÚI ALPES


Em nghiêng chiều xuống_bắt cầu
qua anh_tìm lại mây màu trời Xuân
chiều nghiêng đôi cánh cong vênh *
chông chênh trên rặng núi Alpes_thẫm dần
*
Em như cánh nhạn bâng khuâng
hỏi mình nhớ đủ số hôn ngọt ngào?
oằn người dưới gió xôn xao
không gian bên ấy dáng màu hoàng hôn
*
Xa xa, mây rũ xuống buồn
lịm vào tuyết trắng trắng quanh triền Mont Blanc
em chơi vơi giữa muôn trùng
đổ đâu chừ cánh_ngại ngùng_đổ đâu?
*
Em nghiêng đêm xuống phố sầu
xem chừng kẽo vỡ bóng nhau đang về
nhớ anh_tình cảm xưa kia
em gom lại đủ, chưa hề mất đi.

đông hương

* chữ Lan Phi

Thursday, February 21, 2019

NƯỚC MẮT ĐỖ QUYÊN




Ngày xưa anh vẫn hay đưa em về Pleiku thăm gia đình anh, anh cho em trọn những tháng ngày thật quá đẹp, đẹp chi lạ, như tình anh đã cho em . 
 Mỗi khi về đây, mỗi ngày anh vẫn đưa em vào rừng, đi trên những đường mòn anh quen thuộc, hái cho em những bông hoa rừng  viết tên nhau trên thân cây thông  tặng em những đoá lan rừng và nhiều khi mình đi dọc theo quốc lộ, anh hái đoá Dã Quì gài lên tóc em và nói, uổng quá, anh quên đem bàn bóng để chụp em làm kỷ niệm, sau ni lỡ mình có xa nhau, anh vẫn còn hình em trong túi . Có một lần anh đem theo máy, nhờ một người Thượng chụp cho mình hai tấm, một anh giữ và một em giữ . Có hôm anh đưa em vào thăm một buôn người Thượng, họ mời mình ăn khô nai và uống rượu cần, anh không muốn cho em thử vì em còn trẻ quá, sợ em không quen rồi say, nhưng sau đó khi mình từ giã ra về, trên đường, anh ôm em  và hôn em trên môi, lần đầu tiên anh hôn em, mà lúc khác anh không muốn hôn em như vậy, nói là anh muốn giữ đôi môi trinh nguyên cho đến ngày em 18 tuổi lúc đó anh sẽ hôn em vì ngày đó  anh sẽ xin ba mạ cho anh được đính hôn với em ...
Thời gian trôi đi  em vừa mới 16 tuổi, anh có giấy nhập ngũ, anh đưa em về thăm lại phố núi, thăm ba anh và các chị, em còn nhớ r, đêm đó trăng rất sáng  trăng mười sáu như tuổi em.
 Sau cơm chiều, ở trên này đèn đuốc lờ mờ, chỉ trăng sáng thay đèn  anh rủ em đi một vòng trong vườn nhà, đêm trăng, những bông hoa Đỗ Quyên bên ven rừng rực thắm đủ màu hồng có, đỏ có trắng có ...  các chị anh có tay trồng cây và hoa, và vườn thật rộng, mình đi thẳng xuống cuối vườn  có một giòng suối nhỏ chảy qua, nước rất ấm và lạ một điều là khi xuống tắm xong, lên da dẻ trắng cho nên mấy cô gái ưa tắm trong những suối như vậy để cho da trắng, nhất là những đêm dạ hội  .
Cạnh suối, chị anh có để một chiếc ghế dài bằng gỗ để ai muốn ra đây ngồi mơ mộng hay làm thơ . Em nghĩ vì vậy mà anh đã trở thành thi sĩ .
Đêm đó dưới trăng, em ngồi cạnh suối trên bãi cỏ xanh um, anh nằm dài trên chân em, anh kể chuyện huyên thuyên, hình như anh hiểu mình sắp xa nhau nên anh muốn em uống hết những lời anh nói, chung quanh mình thật yên lặng, chỉ nghe tiếng róc rách của suối và những con dế làm thơ tình tặng người yêu . Bỗng anh cũng nín lặng  anh cầm chặt tay em   vít đầu em xuống cạnh mặt anh, hôn em tới tấp , hình như có một luồng điện cao tầng giựt cả hai đứa, anh đặt em nằm dài lên cỏ, anh nằm dài trên em, em chợt cảm thấy một điều gì thật lạ em chưa hề biết  hình như rạo rực thì phải, em run lẩy bẩy dưới những chiếc hôn nồng của anh, anh thì thầm trong tai em :
- Đỗ Quyên, anh muốn ... ( anh ít khi gọi em bằng tên thiệt vì anh nói tên em rất đẹp, chỉ dành riêng cho anh thôi . Anh gọi em là Đỗ Quyên vì nhà anh trên núi trong vườn chị anh trồng đầy và anh cũng thấy hoa đẹp , nếu có ai gọi em là Đỗ Quyên thì không sao )
-??
- Anh muốn được yêu em
- Thì anh vẫn yêu em mà
- Không, em không hiểu sao ?
- ??
- Em cho anh nghe, cho anh nghe nguyên trinh của em. còn mấy hôm nữa anh đi rồi, đó là quà em tặng cho anh, cuộc đời con gái của em, nghe Đỗ Quyên, nghe Đỗ Quyên !
Lúc đầu em sợ, nhưng sau đó em nghĩ anh yêu mình và sau này anh sẽ là chồng mình thì cho trước hay sau cũng rứa thôi, và như vậy khi anh đi lính, anh có gì đem theo để nhớ mãi em . Và em đã cho anh đời em đêm đó .
Lúc đầu em rất đau, nhưng anh đã dịu dàng dìu em vào con đường tình đầu tiên vừa hé mở cho em , em đã rung cảm cùng tần số với anh .
Anh đã hứa sẽ yêu em trọn đời và ngày anh đi lính về, em sẽ là của anh mãi mãi ...
Nhưng rồi ngày anh về thật xa, em vẫn chờ cho đến ngày em phải đi học xa, em lên thăm ba anh và các chị . Lúc em ra bến xe lấy xe đò về Sàigon, ba anh hôn lên tóc em, nói :
- Con nhớ chờ anh con nghe con .
Em gật đầu trong nước mắt
- Dạ  con hứa . 
Lúc đầu em vẫn có thư và tin tức anh , anh mãn khoá Võ Bị Thủ Đức, đâm đơn vào Binh Chủng Biệt Động Quân, em hỏi anh tại răng, anh nói anh thích đấm đá và vì ở Binh Chủng này, bạn anh rất nhiều Rồi  chiến tranh lan rộng , đơn vị anh đóng ở Pleiku, đơn vị anh phải đi hành quân hoài, nhất là đại đội anh là đại đội trinh sát nên phải đi trước vài hôm, rất nguy hiểm.  Nhiều hôm, rất đặc biệt anh được nghỉ phép, em lấy xe đò  về Pleiku thăm gia đình anh vài hôm để có thời gian thăm  anh vài giờ vì em không có quyền ở trong trại với anh. Rồi đơn vị anh di chuyển ở những chiến trường khác và em mất bặt tin anh.
Vài lần  em có lên gặp ba và các chị, chắc lúc này em nhớ anh nên gầy hẵn làm các chị cũng lo cho em không đủ sức chịu đựng và ái ngại cho em, ba và các chị cũng như em, không có tin tức gì anh cả . Rồi em phải đi học ở Nhật, xa nhà .
Mấy năm sau em về lại quê hương, em lên thăm ba, thì hay tin ba đã mất, em đau đớn chi lạ, mất anh, mất ba, các chị đi lấy chồng, em cảm thấy mình thật bơ vơ . Tuy vậy các chị và em vẫn liên lạc thường với nhau, nhưng tin tức anh thì thật hiếm...
Chiến tranh đã đến lúc quá quan trọng, đâu đâu cũng nghe tiếng súng từ thôn quê đến thành thị...cho đến ngày 30 tháng 4 /75 thì mất nước, và từ đó bặt tin anh luôn.
Mấy năm sau em nhận được một lá thư của chị anh, nói là anh ở tù về và đã lập gia đình . Trời mơ em sụp đổ  . Đợi chờ em chừ chỉ là một mớ buồn nhớ vụn , rồi em đi lấy chồng ... và mình xa nhau mãi . Cái buồn trong tim em vẫn chĩu nặng : Em lấy chồng không phải là anh !.......
Chồng em cũng là lính, binh chủng TQLC, anh ấy rất tốt và rất thương yêu em, lúc đầu mới về nhà chồng, chưa quên được anh, nhưng thời gian qua đi, những năm dài đợi chờ anh vô vọng, cùng với một người chồng quá thương vợ , em cũng cảm động rồi tình yêu đến lần lần, tuy không là tình yêu dành cho anh nhưng cũng trạng trạng vậy. Có điều các anh là lính, hành quân rày đây mai đó, rồi một ngày em nhận được giấy báo tử, chồng em chết trong trận đánh cuối cùng ở Đà Nẵng, anh đã bị trúng mảnh pháo địch trong lúc trên đường rút lui, bị thương nặng, nhờ đồng đội cố gắng cứu được anh để đưa về quân y viện nhưng anh ấy đã chết trên tay Hân, người bạn thân của anh ấy, đem được xác anh về chôn ở nghĩa trang QĐ BH. Số trời đã định cho em làm người yêu của lính  rồi thành goá phụ.
Mấy năm sau gia đình chồng vượt biên, dẫn em theo, cũng may nhờ trời biển yên gió lặng và không gặp hải tặc, thuyền em được tàu Mỹ rước cho lên và đưa về Subic Bay, ở trong trại tị nạn với gia đình chồng 2 năm và được bảo trợ của người anh chồng nên gia đình đến Mỹ.
 
***
Đầu năm nay, nhân dịp đi ăn Tết của hội đoàn TQLC ở Cali, tôi bỗng gặp lại một người bạn cùng khoá của Phú ( anh_ người cũ ) cho tôi hay anh còn sống, sau trận đánh cuối ở gần Saigon, anh bị thương, với một người bạn đồng đội, hai người gắng trốn về Saigon nhưng bị bắt và đi tù cải tạo ra trại giam ở Đồng Ban gần CàTum, sát biên giới Việt_Miên. Ở đó gần 10 năm, anh được thả về Saigon, nhưng anh bị mất tờ Giấy Ra Trại nên anh bị phải đi kinh tế mới trên Dầu Tiếng.
Người bạn cùng khoá Thủ Đức với anh là một cựu Điạ Phương Quân, bạn thân của anh kể với tôi là Phú nghèo lắm, vì không có giấy ra trại nên không tìm được việc làm, Phú đi kinh tế mới làm nghề đốn củi làm than mang về SàiGòn bán, anh sống lay lất qua ngày, sau đó anh gặp một người đàn bà con gái của uỷ ban tỉnh anh đang ở, nghe nói cô ta hồi xưa học chung trường với Phú, mê Phú vô cùng nhưng lúc đó Phú đã yêu tôi nên cô ta buồn lắm, bây giờ cô ta gặp lại Phú, thấy hoàn cảnh Phú như vậy, cô ta muốn lấy Phú làm chồng.
Hoàn cảnh trái oan quá, nghèo, mất tôi nên Phú nhắm mắt ừ đại. Phú sống với cô ta có được 2 đứa con một trai, một gái. Lúc sau này Phú bàn với vợ trở về Pleiku mở quán ăn ở đường Hoàng Diệu cũ. Nghe bạn anh nói, tôi nghĩ Phú muốn về lại Pleiku là để tìm lại những dấu tích bạn đồng đội cũ và có thể để nhớ cuộc tình đầu của anh với tôi?
Hai tháng sau, tôi bốc vé về ViệtNam thăm lại quê hương vì từ khi đi vượt biên đến giờ, tôi chưa hề đặt chân trở lại quê hương, và mục đích chính là muốn gặp lại Phú xem bây giờ  ra thế nào.
Về đến Saigon, tôi ở đó 2 ngày, đi thăm mộ Hân ở NTQQDBH xong lấy xe đò về Pleiku tiện thể thăm chị Thu Hương, người bạn vẫn xem tôi như đứa em gái.
Sau một ngày ở chơi với anh chị, tôi gọi xe ôm ra phố. Pleiku bây giờ thật xa lạ, từ hàng quán, người, đường xá dơ và lộn xộn, buồn nhất là nhớ những ngày còn Lính đóng quân ở đây, những chiếc xe Jeep, GMC, đầy đường, những ngày xưa thân ái mà bọn con gái chúng tôi ai cũng thèm được làm người yêu của lính...Bây giờ toàn là xe máy, nhà cửa ai muốn xây sao thì xây, dân thì tứ xứ, thấy chán, nhất là tình cảm của mình đã bị thương nặng.
Tôi tìm đến địa chỉ quán của Phú, bước vào tìm một bàn trong góc để tiện nhìn. Người đàn bà người Bắc coi cũng không đến nổi tệ, loay hoay với công việc bếp núc vì lúc này khách cũng khá đông.
Hai đứa con anh mặt mày sáng sủa, tôi thấy chút chạnh lòng nếu anh cưới tôi, thì con chúng mình sẽ ra sao Phú nhỉ?
Đang vơ vẩn nghĩ, tôi không thấy người đàn ông đi đến bàn tôi  chào
_Cô dùng gì ạ? Tôi giật mình ngửng mặt: Phú không nhìn ra tôi, tôi lắp bắp vì quá bất ngờ nhìn thấy người xưa, anh thay đổi nhiều, mặt anh không còn nét dễ thương ngày xưa, mà phong trần, rám nắng, người anh gầy, lưng hơi còm chắc lúc đi tù làm việc nặng, rồi lại đi đốn củi làm than...
Tôi run giọng gọi một tô mì Quảng, vài phút sau anh ta mang đến cho tôi. Tôi cúi gầm mặt ăn thật mau. Tôi gọi anh đến tính tiền, Phú hỏi tôi có muốn uống thêm gì không, tôi lắc đầu, Phú vẫn đứng dù đã thối tiền xong, anh lặng lẽ nhìn tôi, hình như muốn hỏi tôi điều gì.
Tôi vội vã đứng dậy chào Phú và ra cửa đi thẳng. Chừng vài bước, tôi lén quay lại nhìn, Phú vẫn đứng ngay cửa quán nhìn về phía tôi, có vẻ phân vân...
Tôi buồn nên muốn đi một vòng phố Pleiku tìm lại những kỷ niệm cũ, tình cờ thấy mình ngang qua nghĩa trang của thành phố này, tôi chợt nghĩ đến Hân chồng mình đang nằm ngủ giấc thiên thu trong NTQĐ BH ở Sài gòn, thấy có quán bên đường bán đủ thứ, tôi ghé vào hỏi bà chủ có nhang không, bà bảo có, tôi mua một thẻ nhang và hộp quẹt máy, bà ta tò mò hỏi tôi bộ tôi có  thân nhân chô ở đây, tôi gật đầu để khỏi bị hỏi tới, trả tiền rồi bước ra.
Tôi đi một vòng nghĩa trang, tìm thử trên những mộ bia có hình lính nào không, thấy có vài tấm mộ có hình và tên tử sĩ, trời ơi, có vài em mới có 19 tuổi đầu! Tôi ngồi xuống thì thầm khấn và thắp hương. Nghĩa trang thật tiêu điều không ai chăm sóc, nhất là những ngôi mộ lính, thấy lòng buồn sao đâu!
Xong tôi ra cửa, gọi xe ôm về nhà chị Thu Hương, Pleiku chiều hơi lành lạnh, và hình như mưa? không , không phải mưa mà là lấm tấm vài hạt nước mắt đang rơi dài trên má, nhớ Hân, nhớ Phú...những hạt nước mắt của mình, nước mắt Đỗ Quyên.

đông hương
 
 
 
 

CHÚT GÌ CÒN LẠI GIỮA NHAU


Xa phần tư quả điạ cầu
hai bờ liệu đủ cùng màu sao_trăng
giữa mơ_ấm _lạnh ngực trần
vòng tay xưa ấy_khoảng không quanh mình
*
Nhớ gì đâu rồi rưng rưng
cho tràn oà vỡ đê lung linh hồng
sáng này nắng chiếm không gian
vẫn nghe thấm lạnh môi ngoan quanh triền
*
Thời gian bất trị_liên miên
quay nhanh không đợi nhịp tim theo cùng
với người_cạn giọt sầu đông
mai anh bến mới_tôi trồng quạnh hiu
*
Lang thang như những ngọn triều
ra _vào_đi_ở tuỳ theo phong thần
ngón gầy khoắn nhẹ rêu rong
cho đừng bọt sóng chạm chân lên buồn
*
Tôi _xưa, nay bóng cuộc tình
nhạt nhoà hương sắc vơi dần từ khuya
lục trong cổ tích bốn mùa
lỡ tay đánh vỡ bình thơ ngọt ngào
*
Xa nhau phần tư địa cầu
hai bờ lăng lắc làm sao bắt cầu
thôi thì gắng giữ cho nhau
bao nhiêu cảm xúc ban đầu ...dễ thương

đông hương

Wednesday, February 20, 2019

NGÀY MAI LÊN NÚI



Đã mang nợ một kiếp người
thì thôi gắng lấy nụ cười tặng nhau
trái tim dù bị té đau
đừng cho chạm đến đáy sâu nỗi niềm
*
Bước đời còn đủ bình yên
cho qua cơn nẫu ưu phiền vương tâm
nghỉ chân, uống hớp phù trầm
tại đường mê lộ phù vân chực hờ
*
Đã mang nợ kiếp ưu tư
ngày mai lên núi trồng thơ *_xa đời
may ra thoát khỏi kiếp người
có thành mây gió...cũng vui tâm hồn
*
Gập ghềnh cây mọc cong vênh
núi rừng triền đá rêu xanh _hoang đường
tôi lần từng bước, ngại ngùng
may tay có gậy nên lòng khá yên
*
Lên đây mong tránh muộn phiền
tôi vui mình đã gặp... miền ...vô ưu

đông hương

*tựa trang thơ Lan Phi



Tuesday, February 19, 2019

BẠC MÀU ÁO TRẬN


Chút Xuân trên Phố Núi
nằm yên nghe lá cười
gió lặng nhìn em_hỏi
_Em về đây tìm ai?
*
Ừ, mộng em là thế
dù chưa lần quen nhau
chỉ giấc mơ hậu duệ
được là Cọp đời sau
*
Từ lâu mong hội ngộ
trong thơ, như ngoài đời
xin một lần gặp gỡ
anh _bạn và những ai...

***

Phố Núi giờ thay đổi
Pleime đứng ngậm ngùi
con đường Hoàng Diệu cũ
già đi nhưng... không nguôi
*
Truông mây chừ  còm cõi
hủng lổ vì đạn bom
xót xa_ không chịu nổi
rọc tim dài vết thương
*
Đi thăm từng chiến địa
di tích chiến tranh buồn
chiếc giày Saut khẳm bụi
xương thịt rã bên đường
*
Dã qùy bông vàng võ
bạc màu áo hoa rừng
tiếng Cọp gầm xưa đó
Sát...Sát ...còn vẳng văng
*
Đốt nhang mồ tử sĩ
lội khắp chiến trường xưa
trên chặng đường đất đỏ
đoàn quân ma... chập chờn

*
Từ đầu đời đến cuối
hình ảnh chiếc Mũ Nâu
làm tim này nhịp lỗi
Cọp Rừng...Anh ở đâu?
*
 
đông hương



BUỔI SÁNG NGÀY MƯA


Sáng ra, bóng ngã qua thềm
mưa đêm hiên ướt, rêu mềm trợt chân
nép vào nhau, sẻ bâng khuâng
bay đi hay ở_mênh mông chân trời
*
Đằng sau cửa kính một người
nghe mưa_chạnh nhớ ...mà thôi...cũ mèm
sau đồng tử bỗng lem nhem
giọt ngà khó trị luân phiên chảy dài
*
Buồn gì_ đầu lắc ngoảy ngoay
ta chùng chình giữ giòng cay quanh tròng
nghe như tiếng phổi phập phồng
cắn môi cho chặt sợ buồn ghé thăm
*
Giận đời_ngồi bệt trên thềm
đưa tay bắt hạt mưa _hồn chênh vênh
giọt bay ướt áo đàn chim
giọt rơi trên tóc màu sương quá mùa
*
Chần chừ, trời đã quá trưa
trái sầu lịm chín, đòng đưa...chờ ngày
mưa nhiều đủ...để...quên ai??

đông hương

Monday, February 18, 2019

ĐIỆU BUỒN TRÊN PHÍM


Điệu buồn gõ những lời ru
trên không ngày tháng Mẹ ru đầu đời
nhẩn nha tự thuở thôi nôi
võng đưa còn đó _mà người trời xa
*
Điệu buồn _nước mắt chan hoà
cô đơn gậm nhấm đã 3 phần đời
Mẹ đi mấy chục năm rồi
đếm trong thoáng nhớ_nợ người còn vay
*
Điệu buồn_con gõ Mẹ ơi
ngón gầy trên phím_giọt dài quanh môi
à ơi, nốt ngủ lâu nay
phím chùng vì đã lâu ngày nhện giăng
*
Điệu buồn nức nở trong đêm
con nhai mặt gối đến mềm...như tương
hồ mơ như Mẹ... cạnh giường
con ôm chặt Mẹ...chỉ toàn khoảng không...

đông hương

Saturday, February 16, 2019

GIỌT TRI ÂM


Nắng ngời trên tóc bạc vôi
lung linh vài sợi chơi vơi màu huyền
cau mày, nhìn dấu chân chim
qua gương, mình đã thuộc thiên cổ rồi
*
Ngón gầy lọng cọng săm soi
thời gian mau nhỉ, cuối đời rồi sao?
màu xanh mắt cũng bắt đầu
lâu _mau rồi sẽ đổi màu trời đêm
*
Tôi cần gặp gấp tri âm
biết đâu_có lã là lần chót chăng?
chuyến xe ngựa ắp đầy bông
giữa hai hàng bạn_trùng dương tôi về
*
Xin đừng ai khóc...đừng nghe
vì tôi tro bụi, có chi mà buồn
tôi chờ một giọt tri âm
nhỏ lên biển mới...linh hồn bình yên

đông hương

ĐIỆU BUỒN CHIM ÉN


Mình_cánh én không mùa Xuân
vẩn vơ liệng giữa không trung vô tình
chim về đổ ngọn tư riêng
tháng Hai rồi, nụ lặng yên giấc buồn
*
Ừ_mình cánh én băng ngàn
tương tư _nhớ thuở nắng hồng sớm mai
Xuân xưa...nayè chỉ di hài
dấu chân thương đã phủ đầy bụi quên
*
Chim về tìm lại tổ quen
rạ, rơm mưa bão rêu phong ...rã tàn
đậu nhìn bờ tổ mong manh
nhìn đau lần cuối rồi lang thang đời
*
Trời sinh mình_cánh chim côi
bồng phiêu ngàn ngã vẫn đời cô đơn
Xuân giờ là đã... cố nhân
còn đâu Hiệp Phố mà mong... Châu về...

đông hương

Thursday, February 14, 2019

NHỮNG PHÚT THẦN TIÊN


Cho tôi một phút thần tiên
ngồi xem thiên hạ huyên thuyên ngạo đời
cho tôi một khắc trời ơi
mỉm cười nhìn nắng cuối trời đang phai
*
Cho tôi một thoáng nhớ dai
nghĩ về lại chốn thiên nhai kỷ hoài
cho tôi nợ ẩn ngữ người
si thơ, mê cả mảnh trời trong mơ
*
Cho tôi đếm được đợi chờ
bên song quán trọ, nghe hư vô về
khuấy hoài tách đắng đam mê
hình như độ đắng càfé bám thìa
*
Cho tôi tìm lại diệu kỳ
khung trời huyền thoại kỷ tri thuở nào
cho tôi giây phút nôn nao
tâm hồn mở cửa: Anh vào...tự do

đông hương

Wednesday, February 13, 2019

LỜI BUỒN CỦA HUẾ



Em về nghe Huế hát buồn
từ anh đi trận bao lần chờ thư
biết là thư Lính không như
 nhiều trang, sợ địch thủ chờ chung quanh
*
Thư anh viết dưới tàn trăng
ba lô _bàn, vẫn gọn tràn yêu thương
nhớ sao màu áo bông rừng
vết thương cằm trái chiến trường Pleime
*
Ngực _vai ri rỉ chan hoà
mùa hè đỏ lửa _tháng 3 mở đường
tình em anh cỏng trên lưng
ba lô chĩu nặng mùi hương ngọc ngà
*
Hành quân nào biết ngày về
tương lai_viễn ảnh_hẹn thề mù sương
chiến tranh khói lửa kinh hoàng
toàn đêm thao thức, tiền đồn ngồi canh
*
Mơ thèm một điếu Capstan
thèm hôn em_tóc, vờn quanh vai mình
hương hoàng lan trên môi em...
ôm M_16 ngỡ ôm... thân tròn

***********

Bao năm bạn với chiến trường
nào ngờ gãy súng nửa chừng...thảm thương
tù đày tại Hoàng Liên Sơn
mười năm đày ải, da mòn bọc xương
*
Bẵng tin em gái hậu phương
chờ anh, chờ mãi, chờ hoài...không tin
Mạ đòi em phải lấy chồng
cấm không cho đợi nữa...đành sang sông

*******
Mình duyên không nợ thôi em
chờ chi thằng lính trận quèn cụt chân
làm sao bảo bọc được em
thì xem như mộng yêu thương quặt què...
*
Thư anh đến, dài...lê thê
răng anh không gửi trước vài ba hôm
mặn chùng, tràn cả giòng Hương
trời ơi! trái đắng ...trong tim...vỡ đầy

đông hương





Monday, February 11, 2019

PHÙ SA MẤT NGƯỜI


Mở trang cổ tích đời mình
phủ toàn mây trắng_lặng yên quay tròn
một vài lổ hủng trời xanh
thể như Xuân ở quẩn quanh chờ thời
*
Nắng còn ngủ nướng sau mây
tung tăng gió nhẹ gây gây xuyên cành
đàn chim sáo đá lành chanh
giành nhau nhánh trẻ_tan tành nụ non
*
Bỗng dưng quên tuốt mơ chờm
đêm rồi ưởn nhận nụ hôn đâm chồi
chơi vơi ngực trái_chơi vơi
cong vênh *đến tận cõi trời tri âm
*
Vương mang món nợ thì thầm
năm xưa nỗi nhớ người cầm tim tôi
lung linh hằng giọt mặn mòi
trắng màu sương muối _tuôn dài quanh môi
*
Rưng rưng giòng tím ngậm ngùi
cay cay rượu ngải thơm bùi thịt da
hương gây niềm nhớ thoáng xa
lăn tròn dưới dạng... phù sa mất người

đông hương

*chữ của Lan Phi

Wednesday, February 6, 2019

ÁO HOA RỪNG ƠI

 
 
Cảm đề cho VỀ LẠI HUẾ XƯA
*
ÁO HOA RỪNG ƠI
*
Anh về có gặp em mô

người xưa vắng bóng, con đò bến im
giòng trôi, lạc giấc mơ_chìm
răng anh không hỏi ngày em tuổi hồng
ngày em chưa đi lấy chồng
ngày mô mẹ cũng bảo đừng chờ anh
anh là lính chiến, quanh năm
nay đây mai đó sống còn mong manh
trời ơi ! cuối tháng pháo hồng
em vô duyên quá...không tròn lời thương
***
Áo Hoa Rừng ơi! đành nợ anh
kiếp sau gặp lại...em đền...gấp đôi...


đông hương

Tuesday, February 5, 2019

KHAI BÚT ĐẦU NĂM CHO TRI ÂM



Nắng ngời trên má _môi em
mặc hôm nay lạnh_vẫn Xuân trong lòng
cám ơn những giọt hương nồng
cho Xuân vẫn thắm_no tròn nợ duyên
*
Cảm Xuân trên cõi uyên ương
gió Xuân khúc khích trên đường hôn qua
mây Xuân thấm mỏi_la đà
trong tay mồng Một, vỡ oà nguồn thơ
*
Vui Xuân, mắt biếc màu mơ
van đời cho hạnh phúc xa trở về
chợt nghe ào ạt lời thề
tri âm hò hẹn_hứng thi mở hàng
*
Xuân về_xây lại tổ quen
ấm êm năm mới hạnh tình kỷ tri
mừng Xuân, mộng thật ảo kỳ
một bài khai bút bộn bề mơ hoang

đông hương

LỠ NẾU


Tuy hẹn đã già _chưa gặp mặt
hôm nay thêm một tuổi Xuân hồng
trên tờ lịch_đúng đầu năm mới
sợ ngày đến hẹn_lại về không!
*
Có những đợi chờ không hề đến
tàn theo ngày tháng giữa rừng thiêng
em thử chơi vơi như cánh én
băng đại dương tìm một trái tim
*
Ngưỡng của thiên nhai then cài rỉ
em quên mang ngọn lửa tri tình
hơ nóng chung quanh chìa khoá mị
cho lệ đừng thành hoa cố nhân
*
Lỡ nếu không ai chờ quán hẹn
một mình làm chi hết thời gian
yêu thương chìm nổi trong giòng đắng
rồi mơ oà vỡ mặn miên trường

đông hương

Monday, February 4, 2019

THƯƠNG LÍNH QUA ANH


Lại thêm một Tết còn xa Lính 
chắc trời bắt trọn kiếp xa nhau
em cũng thật là vô duyên lắm
đã gặp đâu mà tim xôn xao
*
Em_ kẻ lưu vong từ 17
chưa sống một ngày trong chiến tranh
sao  ai nhắc những tên thành phố
Kontum_Quảng Trị...vẫn nao lòng
*
Thương Lính qua Anh_người Biệt Động
thương lây mọi Binh Chủng bây giờ
vui mừng được làm quen_kết bạn
buồn buồn thèm sống lại ngày xưa
*
Gần chục năm trời tình cảm thấm
những vần thơ lính chích châm tim
đọc mà cảm nhận từng mơ mộng
mỗi chiến trường anh để dấu chân
*
Em chưa hề biết_ chưa từng biết
nào Charlie_Đakto...Khe Sanh...
Bình Giã _An Khê...Hạ Lào đồi 31
rừng núi Trường Sơn...áo hoa rừng
*
Dù răng đi nữa...con gái Huế
thương một lần thôi, sẽ cả đời
em thật mắn may làm hậu duệ
của Cọp Rừng oai dũng một thời.

đông hương



LỜI CHÚC ĐẦU NĂM

  
 
đầu năm gửi một giòng thơ
cho tình- cho bạn- cho mơ tôi hồng
khi nhìn cánh én sang sông
trong nguyên mộng ấy tôi trồng yêu thương
 *
sáng mồng một tết Âu Phương
hồn tôi chuyển biến, rong đường thơ qua
đâu xưa phố ấm- nguyệt hà
môi hoa chưa hé, nhụy là hương câm
 *
đầu năm, chuyện với tâm hồn
nghe tim thủ thỉ : cánh buồn xa bay
tâm tư mở cửa cho ngày
bước vào cổ tích một lời tri âm
*
tôi vui dù mắt âm thầm
tôi cười dù chỉ sóng ngầm triều tim
lạnh ngoài- sâu vẫn ấm êm
cám ơn như nhất người len vào đời
 
đông hương

Friday, February 1, 2019

SAY ĐI


Say đi để giết đêm ngày
say cho đủ sức đẫy lui con buồn
say đi, cho nhớ khỏi vương
say đi để mộng mình không là mình
*
Say đi, để khỏi vô tình
say đi khỏi thấy tim trần trụi y
say đi, khỏi bận cuộc chờ
say đi, cho dễ thờ ơ cuộc đời
*
Say cho khỏi thấy bơ vơ
say đi khỏi đọc chúc thư tử hình
say_ cho còn thấy lung linh
say đi, để thấy bên mình...còn Anh...

đông hương