Monday, July 20, 2009

BÃI SẦU XA SÓNG


Tôi sẽ đi xa , xa tầm nhớ
Bởi vì thiên hạ cũng mau quên
Bởi vì tiếng sét buông tay nhỏ
Khi không cắc cớ giáng vô tình

Đây hỏi là đâu ? trời vuốt mặt
Bãi dài chạy đến cuối cùng mây
Nắng vì con sóng dâng dâng cắt
Vài giây mong nhớ dội theo ngày

Tôi mang trăng cũ đi cùng xứ
Tôi tìm lại ngọn đuốc đời tôi
Lần anh đánh tráo mua dang dở
Đem tặng người thương tiếng khóc hời

Tôi đứng biển yên, nhìn sóng gió
Thuỷ triềù mượn cớ mãi quay ra
Trên bờ hòn sỏi lần theo đá
Hoang mang tôi bỏ thói kiêu sa

Tôi lại âm thầm đưa linh cửu
Tâm hồn theo cát trắng không tên
Con trăng chờ múi giờ hoàng đạo
Thay sao thắp nến đỡ tay mềm

Anh giương cung bắn, tôi vưà ngã
Anh gạt tôi rơi xuống vực sầu
Có vạn con buồn xoay lả tả
Dệt thành bờ lạnh sóng về đâu

đh

TIẾNG HÁT RU CON

Đêm trằn trọc chưa tìm ra giấc ngủ
Con cầu xin chút hơi thở thiên thần
Làn hơi mẹ hát ru con thuở nhỏ
Nay ngàn trùng, con khóc mẹ từng đêm

Tiếng ru em sao im lìm hư ảo
Chừ nghe như tiếng vọng tự trong đầu
Con thiếu sưả, mẹ lấy cơm làm cháo
Mớm cho con , mẹ ngậm tủi đêm thâu

Suốt năm canh, tiếng khóc con hờn trách
Mẹ ru hời, ruột đau nhức tâm gan
Con nào biết có một ngày xa cách
Tiếc thương chừ từng sợi nhớ dọc ngang

Giữa khuya lắng tiếng ầu ơ vẵng vọng
Mẹ rất xa trên biển vắng mông mênh
Đêm bát ngát , con chìm vào cơn mộng
Mẹ vẫn ngồi ru con khúc lênh đênh

đh

KHẬT KHỜ, KHẬT KHỜ


Em ngẩng đầu lên , gặp vầng trăng khuyết
Em cúi mặt xuống , mặt biển hiền lành
Xứ sở người thương , đưa em hạ huyệt
Hãi đảo thưa rằng : tình đã mong manh

Mất hẳn ông sao , mưa ru núi trắng
Cát dài đọ tuổi, sinh nhật tối tăm
Sỏi đá tháng năm; nằm mơ cố quận
Thuỷ triều cô quạnh, hon héo chuồi dần

Em làm lữ thứ, nhật nguyệt đượm buồn
Mênh mông sóng dậy từng chiều ly hương
Vó câu thuở xưa , càng xe thổ mộ
Lạy trời đừng về, nheo nhóc tơ vương

Em ngẩng đầu qua, bờ anh mặn nhạt
Em ngẩng mặt vờ tim ngọn phong ba
Bóng tối đời bao tóc sương đậm lạt
Một lũ ma hời đặt bẫy , em sa

Em ngẩng đầu lên, muà trăng vưà khuất
Em cúi mặt nhìn, biển rẽ giả chân
Xứ sở một thu, đôi lần khờ khật
Chuyến trở về nhà , thỏi nhớ ngàn cân.

đh

VUNG KIẾM CHÉM TRĂNG


Bát ngát trời cao , hồn lạc phách
Bình dị thời gian giởn má đào
Âu thử một lần vai hiệp khách
Vung lát dao lạnh giáo đầu

Tay đậy trường giang hùng hổ chảy
Mài gươm dưới ngọn nắng đông phong
Mũi tên sắc không gian rực lưả
Khối đá tinh cầu rã văng

Ta bảo tầng mây bay xuống thấp
Cho ta may áo phụng long chầu
Ta giống tiên rồng ngang với mẹ
Muá đường quyền lũng núi sâu

Nếm rượu ngọt, cụng ly với Ngoại
Mơ Hồ Trường, vung kiếm chém trăng
Con cháu gái nưả điên nưả dại
Tưởng mình tráng sĩ vô danh


Tặng anh Võ Kỳ Điền
với bài thơ Hồ Trường cuả Ngoại
đh

CHỈ MỘT CHỮ THÔI

Chỉ một chữ thôi anh, rồi im lặng
Tại vì mai trăng mười bốn phai màu
Rời lả tả linh hồn thay lá rụng
Mi lao xao bồng bế lánh dòng châu

Chỉ một lần thôi anh , rồi vàng uá
Tại ngày mai mưa hoảng hốt trên sông
Làm sóng vỡ bờ thương dài cơn lốc
Lời thư anh thôi nôi tuổi mặn nồng

Chỉ một lần thôi anh, rồi cách biệt
Tại ngày mai con đường vắng em chờ
Đêm lỡ dại nuôi hoài con chim mộng
Anh làm người tay đánh đổ trời mơ

Chỉ một lần thôi anh, cho em nhé
Tại vì mai tình cảm có người giành
Làm thừng bện sợi tơ vừa giường ào
Vào thu xanh, xác nắng muộn khô dần

Chỉ một lần thôi anh,rồi gió bão
Tại vì mai mắt trổ bóng hoàng hôn
Anh quên mất phong thư xa lạnh nhạt
Tóc buồn thề thôi nhớ cũng thôi trông

đh

Friday, July 17, 2009

GỌI TÊN EM


Gọi tên em từ bên này trái đất
Gửi tâm tư qua biển rộng non ngàn
Tiếng vọng dài thành sóng vỗ mênh mang
Về nối lại những dòng thơ giao hưởng

Gọi tên em trong chiều sâu mộng tưởng
Âm thanh nào vang dội cả trái tim
Ngày tháng đi qua cuộc sống im lìm
Chợt ngồi xuống nghỉ chân trong muà hạ

Gọi tên em bên lưng chừng vách đá
Như tiếng reo con suối chảy ngang đời
Cho tình nồng thành nước mát ra khơi
Cùng cơn gió giữa đêm hè hiu hắt

Gọi tên em cuối chân trời nắng tắt
Lời tự tình lơ lửng với mai sau
Trong bao la xin một lối đi vào
Cho ta bước qua nghìn đêm hạnh ngộ

Gọi tên em bằng trăm ngàn thác đổ
Bằng đầu ngày rộn rã tiếng uyên ương
Em về đâu trên muôn vạn nẽo đường
Có xao xuyến vì lời chim tha thiết ?

Thơ ĐỖ HỒNG tặng

TÊN GỌI THƯƠNG YÊU


Có tên gọi phai nhoà trong trí nhớ
Bỗng một ngày vọng lại chút thương yêu
Như cơn mưa còn sót nắng ban chiều
Cho lưu luyến hương nồng trên da thịt

Có tên gọi từ trăm năm mờ mịt
Đưa ta về cùng kỷ niệm mong manh
Tôn Nữ ơi , có đợi giữa hoàng thành
Tiếng vó ngưạ xôn xao trời thương nhớ

Có tên gọi thân yêu trên phố chợ
Muà hạ nào cây lá cũng ngẩn ngơ
Có phải em từ tiền kiếp bơ vơ
Vưà trở lại làm hồn thơ sống dậy

Có tên gọi mơ hồ trong tháng bảy
Như dòng sông trôi nhẹ giữa đồng khô
Cho một lần về lại với cố đô
Ta ngồi đón hương mặt trời buổi sáng

Có tên gọi như nổi chìm trên mạng
Chợt nghe qua cây cỏ cũng bồi hồi
Hương bay lên theo ngọn gió lưng đồi
Cho xanh mát cả muà hè nhiệt đới

Thơ ĐỖHỒNG tặng

Tuesday, July 14, 2009

QUA MUÀ CHƯA TÔI ?

Một chuyện tình, nó lúc đi lúc đến
Cũng như trời, có lúc nắng lúc mưa
Bàn tay nhỏ, hôm nào buồn , ngón đếm
Tính thời gian trăng lỡ hẹn đúng muà

Thử một lần làm cánh chim viễn mộng
Theo chiều dài đương độ biết xa xôi
Tám xứ mây, gió phong sương lọng cọng
Tiển sao Hôm say liển xiểng cuối trời

Hay tiền kiếp là sao Mai ngàn mặt
Sáng thênh thang vượt ánh nắng huy hoàng
Trong đêm mù, sương loảng xay thành hạt
Ngồi lom khom nhặt mãi ngọn đông tàn

Cánh hoa trời đơn sơ buồn heo hút
Nội thở dài làm lũ khóc tình tôi
Tôi vuốt mặt, khắp châu thân ray rứt
Đau cái đau mãi miết gắn chặt đời

Một chuyện tình , như hẽm đường dốc phố
Như con thuyền trôi rẽ sóng xa khơi
Tôi dang tay, cảm xúc từ phần mộ
Dựa linh hồn tia mắt quánh khôn nguôi

đh

Sunday, July 12, 2009

DÙ THỜI GIAN


Dù em trời này hay trời nào
Đêm về lấp lánh đủ ngàn sao
Trăng vui, trăng dắt đường qua lối
Ngâu trắng vườn, hương toả ngọt ngào
Em dù xa cách, tình không xưa
Giữ hoài mái tóc rủ anh ưa
Ôm vai ngồi đợi dài song cưả
Chẳng biết thư tình anh gửi chưa ?
Một ngày, hay muôn kiếp luôn vương
Dù chân không dịp bước chung đường
Thoi đời không muốn quay thêm nữa
Vẫn đầy chữ nhớ với lời thương
Bài hoạ thơ MH
đh

Tuesday, July 7, 2009

MẸ ! ANH ƠI

Dù mình ở thôn quê hay thành phố
Dù cuộc đời hai lối ngõ phong sương
Mẹ đút cơm, cá bống tiêu kho tộ
Sửa bùi bùi hay cháo trắng thâm niên

Hình ảnh mẹ đang xăn quần lột ruộng
Luá mạ tươi nuôi hai đưá nên người
Giếng nước ngọt, rau muống xanh từng luống
Nắng cuối ngày hong tóc mẹ bên cươi

Nếu thành phố, mẹ thay cha dạy bảo
Anh với em , đưá ham học, đưá lười
Sáng cơm nước, đêm ngồi khâu vá áo
Anh trường về, túi không rách thì lai

Anh chỉ lớn hơn em vài ba tuổi
Người gầy nhom như con mắm phơi sân
Tính nghịch ngợm phá làng trên , xóm dưới
Đuổi con gà, đá con ngỗng, trêu em

Mồ côi cha từ khi mình còn trẻ
Anh lên mười, em vưà mới qua năm
Anh hăm doạ : anh thế cha nghe nhỏ
Không vâng lời! đầu u đó nghe cưng!

Anh cưới vợ, còn lại em với mẹ
Đơn vị xa, tin tức cũng bặt dần
Tóc mẹ bạc, chờ dâu và cháu bé
Mắt mờ mờ màu đục phấn vì mong

Anh vào lính, em còn ngồi trung học
Bùng chiến tranh, anh biền biệt chân trời
Tội cho mẹ, em thường đêm thức giấc
Ra trước thềm, quạnh hiu quá anh ơi!

Mẹ ở phố, mẹ ở quê, luá trổ
Em bây giờ tóc lẫn quẫn pha sương
Anh chừ đâu ? con vện già cũng nhớ
Nằm bên hiên thở dốc, đếm sao buồn


Tặng anh Mạc Phương Đình
ngọt bùi lời mẹ ru
đh

Sunday, July 5, 2009

BÊN ĐỜI QUẠNH HIU


Nắng trải luạ giữa khung trời mê ảo
Tóc xanh xao mơ áo trắng sân trường
Nhớ làm sao tình một thuở còn vương
Dẫu chia xa năm tháng dài nghiêng ngã
Mình quen nhau một ngày mưa tháng hạ
Cây phượng già hăm hở đứng chung vui
Gió trên cao cũng thấp thoáng ngậm ngùi
Mừng hai đưá linh hồn ươm tuổi ngọc
Đoá hoa tình em cài lên mái tóc
Mộng đầu đời anh ướp vội vào thơ
Chiều bên sông nghe tiếng sóng xô bờ
Vẳng chim hót như lời em thỏ thẻ
Những ngày vui thoảng qua đời rất nhẹ
Nhưng nợ duyên không giữ nỗi thân trai
Đành xa em mang nặng nỗi u hoài
Đườnh binh nghiệp ôm sầu chia đôi ngã
Trái tim đau ngỡ từ lâu hoá đá
Bỗng hôm nào nôn nã nghĩ về em
Chợt hỏi lòng chuyện cũ dễ gì quên
Con đường xưa chưa phai màu trăng uá
Duyên kiếp nào nếu gặp nhau lần nữa
Lời hẹn thề chắp cánh vút bay cao
Cho ân tình lấp lánh giữa ngàn sao
Để chúng mình theo trăng vào cõi mộng.
Mẫn Hồ

VỌNG MẸ


Mẹ ngồi ru con , những lần tỉnh táo
Ca dao hiền, bình sưả lạt con chim
Mẹ quá gầy, nuôi con thêm nước cháo
Cơm đầu đời, mẹ mớm với làn tim
Khá đủ sức, lớn lên, con đâu biết
Giữa cơn khùng, mẹ quên mất hai con
Bảy tuổi đầu, nhiều khi con sợ khiếp
Trốn vô phòng, con gài cưả, bật run
Cha phải để con cho bên họ nội
Từ thơ ngây, con trải lắm phong sương
Có lúc tưởng mình mồ côi, không khỏi
Giựt mình đêm, con thút thít trong giường
Thời gian trôi, vơi dần tình mẫu tử
Con về nhà sống với mẹ vài năm
Tuy loạn điên dĩ vãng tầm tay nhỏ
Nhưng sao nghe chút mất mát trong hồn
Con mười tám, xem mẹ người xa lạ
Quay bên cha, tìm nương náu cho mình
Con khắt khe ? hay con quên tình mẹ
Chữ gia đình ? con thấy chẳng hề quen
Ngày con đi, phi trường sao quá lớn
Mẹ ốm nhom, đôi mắt chưá trời buồn
Con nghe tim thắt ngang, con muốn đến
Ôm mẹ hôn, nhưng con lại không làm
Giờ quá trể, mười ba năm đằng đẵng
Mẹ lênh đênh trên sóng ? mấy từng trời ?
Nay nước mắt ưá từ xưa lẵng lặng
Cứ chực trào theo thương nhớ mẹ ơi !
Cất tiếng hát, trông mây, con ru mẹ
Ạ, à ơi ! sao cổ họng ngọng lời
Đêm nay trăng; có vì sao thật tỏ
Phải đây là mẹ tôi đó nhìn tôi ??
Tặng anh Mạc Phương Đình, đã cho nhiều cảm xúc trong " Cúng Mẹ "
đh

Friday, July 3, 2009

NỖI BUỒN CUẢ HẠ


Chiếc ghế đá khắc tên em ngày đó
Muà hạ về quên bẵng phượng trường anh
Công viên cũ, lá me chiều dỗi gió
Rơi âm thầm vai bé tuổi mười lăm
Từ nắng hạ đổi thành thơ viễn phố
Con sông trăng đêm mười sáu hổ hoàng
Bắt bóng mình đợi đôi sao nho nhỏ
Nghe tiếng hồn đi trên sóng lăn tăn
Sợi tóc cúi nằm im che vừng trán
Giữa rèm mi pha lê giọt xuôi dài
Anh muốn đặt chiếc hôn đầu đơn giản
Chưa một lần tội lỗi Hạ thương ơi !
Sợ Hạ buồn, Hạ không vui trong mắt
Anh làm người đưa thư nhớ trao em
Anh đưa xong, tim anh đào ngõ ngách
Chờ trả lời, anh nương náu qua đêm
đh

Võng Gió

Tháng ngày đó ra khơi, em còn lại
Em trải sông thưà nắng, nhớ thư trời
Tay bôn ba em buông dòng mưa dại
Gói tim anh ngâm rượu ngọt, ngậm ngùi
Hai đốm sao, em nhờ tay chú Cuội
Mắc giùm em chiếc võng gió bờ môi
Xếp cánh ngoan, em góp mây vàng gửi
Tập thơ tình vưà viết tối chưa say
Trời vưà tạnh cơn giông cuồng trong mắt
Đếm lá bay lả tả giũ dư hương
Em thả chân trên cầu vồng ngũ sắc
Mơ tay anh một sớm nắng nhiều thương
Ru võng gió, em nghe chiều lãng đãng
Rán hoàng hôn yên lặng , mí u buồn
Triền núi hồn chợt dong chơi dĩ vãng
Nắm hoang đường xào mặn lệ đời tuôn
đh