Em lùa hết cho nắng vàng lên tóc
chiều SàiGòn lấm tấm giọt tinh khôi
con đại lộ trường Văn Khoa bụi phủ
em lang thang xuôi ngược_ vẫn bóng người
*
Em lùa hết gió tháng Hai quyện áo
tà bay bay, uốn lượn gọi tên anh
xoăn xoắn nhẹ như khoắn sâu niềm nhớ
nhớ ai chừ_ bên kia Đại Tây Dương
*
Em lùa hết vạt sương chiều lên mắt
sương SaiGòn nhiều mặn muối quanh môi
bạn quân vấn, vậy chiếc hôn xa lắc
em giấu đâu, và khoá chặt mất rồi??
*
Em lùa hết đêm SàiGòn buồn nhất
đề nhớ về anh những chiều hành quân
dưới ánh đèn mưa giăng, tim tha thiết
thèm vòng tay và hương áo hoa rừng
đông hương