Tim nghiêng về phía ngực buồn
buổi chiều vọng mãi lời Hồn Thơ tôi
hôm xưa ngỡ cả kiếp người
từ đây cho đến cuối đời mùa Xuân
Tôi đem lòng trải cho anh
cho anh luôn cả ái ân sắp tròn
mở tâm quẳng hết u buồn
giữ thôi thương nhớ tim hồng riêng mang
Ước mong rằng dù thời gian
xa xăm vẫn thế, đá vàng cho nhau
thương yêu. Chừ tầm nhìn nửa điạ cầu
nhạt phai dần nụ hôn đầu trên môi
Tôi đi, mang những bồi hồi
những sâu đậm vẫn khôn nguôi bao giờ
ân tình trên phím bơ vơ
làm sao trở lại tình cờ ánh vui
Nhìn nhau rạng rỡ nụ cười
la _ quen vừa nở hoa đời vườn tâm
bắt đầu cơn mưa SàiGòn
tôi chừ thương lắm những giòng mặn rơi...
Tim nghiêng về một phía trời
Có Hồn Thơ đã một ngày thương tôi...
đông hương