Friday, September 29, 2017
VẪN LÀ GIÒNG XƯA...
Anh ghé thăm, em không còn ở Huế
chim về ngàn, để lại nón bài thơ
tím quai chùng, âm vang như nức nở
gọi tên anh, lòng quặn thắt...vô bờ
*
Trưa Đại Nội bỗng cơn mơ ập đến
vui với buồn lẫn giữa bóng em thương
nhớ khung trời có con đường ngập nắng
trong Hoàng Thành mù u rụng, tròn lăn
*
Bên tê sông, đường về trường em cũ
khảm sân chơi, bông phượng đỏ bùi ngùi
tiếng ve ra buồn buồn trời tháng Hạ
tiếng trống trường nghe răng thiệt đơn côi
*
Qua bên nớ đi anh, ngồi quán chợ
gọi bánh bèo hay bánh lá chả tôm
cho anh thử chung rượu Chuồn vua chúa
thích phì phà điếu Cẩm Lệ nặng không?
*
Anh còn nhớ quán bún bò Mụ Rớt
hay tiệm mì Khê Ký, rạp Tân Tân
chừ đổi chủ, không biết còn hay chết
sau bảy lăm... mồi cá lần vượt biên?
*
Nhớ cảm nhận nụ hôn đầu anh tặng
chiều qua cầu và hẹn ước trầu cau
răng mà cứ ôm người ta...dị lắm
nhờ gió về... nghiêng nghiêng nón... che nhau
*
Rứa mà vẫn là thiên thu tình cảm
mạ biểu lấy chồng nhưng em không ưng
trái tim Huế ni không ưa đổi chủ
vẫn giòng xưa, thương anh vẫn miên trường...
*
đông hương
NGƯỜI MẪU CỦA CHUYỆN TÌNH NGƯỜI
Xin nắng vàng lên cho trời đẹp
cho mấy vần thơ đừng tả tơi
cho cánh chim di đừng sổng mất
và tôi, người mẫu chuyện tình người
*
Trong một hoàng triều, tôi ảo mộng
những ngày quyền qúi với cao sang
tôi mơ có giấc mơ người cạnh
và thoảng hương đầy trên gối chăn
*
Tôi sinh ra tự người chia sẻ
tim hồng ra hai nửa bình quân
tôi là một nửa vào nương náu
một nửa chờ duyên kiếp cố nhân
*
Chỉ nắng khi về trên tuyệt đỉnh
mới đủ phết hồng, sơn mị nhau
cho đêm mở khoá vườn tâm tưởng
khoe sắc tình lung linh vạn màu
*
Xin nắng vàng lên cho mắt biếc
long lanh sau đồng tử giọt ngà
rớt xuống làm cơn mưa bất chợt
lau bụi quên và lau buồn sa
đông hương
Wednesday, September 27, 2017
CŨNG MỘT MÙA TRĂNG
Cũng một mùa trăng, sao vợi vời nhớ Huế
nhớ gì đâu mà nước mắt lưng tròng
cũng mùa trăng, vậy mà không có thể
nhìn thấy người, đơn chiếc quá nguyên đêm
*
Chừ đã khuya, chỉ bầy sao làm bạn
tâm tư em như một cuộn tơ nhàu
gối trên buồn, càfé Thành Nội sáng
và quãng đường qua Đập Đắ dìu nhau
*
Trời đầy sương lại thấy trời ngập nắng
sống với mơ, nên giấc ngủ không tròn
răng quên nổi buổi cơm chiều ngồi quán
đói bụng mà nhìn nhau đến quên ăn
*
Người đã nói, _Ai có lần đến Huế
lúc rời xa, bỏ lại nửa tâm hồn
thương hương tóc, thương áo O màu tím
thương Trường Tiền, đường đất đỏ về Ôn...
*
Chừ nhắm mắt, mân mê thời gian cũ
chỉ vài ngày ngắn ngủi ở Kinh Đô
rứa mà lạ, những Đông Ba...Thượng Tứ
cứ quay tròn theo kỷ niệm trong thơ
đông hương
Tuesday, September 26, 2017
NGƯỜI CÓ CÒN BÊN TÔI KHÔNG
Người có còn không, bên cạnh tôi
không gian chừng như quá xa vời
thời gian trôi biệt vào khung nắng
sau dãy hoàng hôn cuối rặng mây
*
Người có còn không, bên cạnh tôi
công viên vắng, rỗng, gió tơi bời
đàn chim sáo đá còn lưu luyến
gập cánh chờ, thương tôi đơn côi
*
Người có còn không bên cạnh tôi
lặng im ôn lại lúc xa người
lăn tròn những giọt sương sa lạnh
băng giá hàn đông quanh triền môi
*
Người có còn không, bên cạnh tôi
hay tại đại dương chia cách rồi
những giấc chờ nhau_ đêm không ngủ
thèm mang đôi cánh gió_ vươn trời
*
Người về một thoáng trong tim mộng
tôi tương tư, nên quên_nhớ thăng trầm
chân buồn thơ thẩn đêm huyền thoại
nước mắt tròn môi_ rát vết thương
đông hương
CÓ PHẢI NGƯỜI VỀ TỪ...
Có phải người về từ chiêm bao
nên đêm thao thức níu áo sầu
tảng sáng khi tim vừa tỉnh giấc
những giọt mùa Đông rối vũng sâu
*
Có phải người về từ thiên nhai
cõi riêng đã cứ ẩn đôi ngày
trên lưng chừng nắng hồng thương nhớ
một vài hoài niệm đã phôi phai
*
Có phải người về bằng thuyền mây
đổ bến phù hư một khắc dài
sáu mươi tictac mang hạnh phúc
lạ lùng_lịm ngọt đến ngây say
*
Có phải người về từ hồng hoang
theo đường định mệnh gót thiên thần
giủ áo thiên thu mời em khoác
cho từng giấc tối thấm dư hương
đông hương
Monday, September 25, 2017
CƠN MƯA CŨ YÊU THƯƠNG
Trời sang Thu, sáng buồn, mưa nặng hạt
Thành Phố Hồng công viên_ xám vây quanh
bầy chim sẻ tựa vai tìm chút ấm
lại cơn mưa gợi tôi nhớ SàiGòn
Làm chi thấy, SàiGòn chừ xa lắm
thành phố tôi nắng ngủ, đắp sương mù
giữa bước lạ, thương yêu là âm vọng
tiếng sóng chiều_đêm xao xuyến xa xưa...
Thả tầm nhìn lang thang không gian rỗng
cơn mưa nào đã thay đổi đời tôi
từ tim đá ngàn năm thành hồ mặn
vùng đất sầu _ rừng cây lá xanh tươi
Quân vấn mình mới hiểu Người có mặt
trong kín sâu một giòng chảy ấm nồng
không là ảo những nụ hôn lim mật
ngôn ngữ nào tả hết được dư hương
Thu có về, lá có vàng, cháy cỏ
rồi Đông qua, trời buốt lạnh như đồng
và cuộc đời với trăm ngàn ngách ngõ
tôi vẫn thèm cơn mưa cũ yêu thương
đông hương
Sunday, September 24, 2017
CÓ CÒN AI THƯƠNG TÀ ÁO NĂM XƯA
Đã bao lâu em chưa thăm quê Nội
có ai chờ tà áo tím năm xưa
con đường cũ nhà nhà trưa ngái ngủ
khóm trúc hai màu xiêu gió, đong đưa
*
Hôm tháng Hai em về tìm nỗi nhớ
một giòng sông và hình bóng xa vời
sóng lăn tăn chở khẳm buồn tuổi nhỏ
rức rưng từng giọt mặn, vỡ trên tay
*
Mây Bầu Vá chùng chình, nương võng gió
nhờ đón_đưa qua Long Thọ tìm Người
đã bao Thu, bao Hạ qua thành phố
trời kinh đô tháng cuối vẫn phùn rơi
*
Hoa chùm ruột, bông hổ ngươi nhắm mắt
nhìn em đi trong mưa lá me bay
Vỹ Dạ Xưa, ghế bàn gầm cúi mặt
_Người xa rồi...O chờ...cũng rứa thôi
*
Em rất biết giòng sẽ xuôi về biển
rồi tên mình phút chốc sẽ vào quên
vậy mà nhớ_ mà thương luôn hiển hiện
trong tim mình đến nhịp cuối...y nguyên
đông hương
Saturday, September 23, 2017
TÊN EM NGUYỄN THỊ...
Ưởn mình yểu điệu, mênh mông
phẳng trên, cuồng đáy như lòng Hương Giang
một lần viễn xứ ghé ngang
để cho quyến luyến tim em đến chừ
*
Đắm người mơ bước Hồn Thơ
giữa đêm trăng Huế thương vừa nụ duyên
nhớ ai nhớ quá ngàn lần
trên tờ giấy bổi giọt buồn lung linh
*
Hôm kia sinh nhật của mình
món quà nhận được : gói tình yêu xa
em vừa đủ tuổi trăng ngà
tên em: Nguyễn Thị Mặn Mà Pha Lê
*
Huế chừ vẫn mái tóc thề
qua cầu tung gió bộn bề sợi ngoan
Hạ về lộng tiếng ve ran
đồi sim núi Ngự_ dị òm... hôn ngây
*
Bây chừ ước cũ băng mây
biết khi mô mới nhận khay cau trầu
trở thành cổ tích đời nhau
em ngồi gom kỷ vật vào tủ thơ
*
Dưới cầu chảy mãi giòng xưa
lâng lâng Đại Nội chút dư hương người
bên ni mưa nắng rối bời
bên tê Cung điện không người...lạnh tanh
*
Cho dù mắt Huế buồn tênh
Hồn Thơ vẫn giữ tim em trọn đời
đông hương
Thursday, September 21, 2017
HƯƠNG MÙA
Hương mùa còn ngan ngát
trên thành phố cổ xưa
chỉ bóng buồn vì mất
một người chiều tiễn đưa
*
Làn khói đêm vui cuối
quấn gió thật ân tình
phút vội vàng nhạy cảm
in trên vành môi duyên
*
Còn chút gì để nhớ
còn chút gì chưa quên
tim phố đau đến vỡ
nguyên huyền thoại tuyệt trần
*
Hương mênh mông sương khói
tha nhân nhìn không quen
chỉ bụi mờ rơi mãi
trong lòng phố vô thường
*
Mùi hương còn quyện lại
trên da thịt tình nhân
một đêm nồng ân ái
hạnh phúc chỉ một lần...
đông hương
Wednesday, September 20, 2017
GIẤC MƠ ĐÊM NÀO
Ở đâu mà chân bước đêm
lết la thành phố_ buồn tênh nẻo về
chiều dài_dài cuối trời mê
Ừ_ con phố cũ bên tê đứng chờ
*
Ai chờ ai, đến ngu ngơ
chắc tôi quên ngủ, ngồi bờ sông mưa
đếm sao băng biển từng mùa
với anh giữa những giấc khuya tuyệt vời
*
Giờ đây dấu ái đâu rồi
tôi đi tìm vết khắp trời...bao la
vạch từng hạt bụi sương sa
rụng trên lưng sóng ngày qua...lại ngày
*
Buồn buồn, cắn hạt mưa bay
nghe chân mình chạm vào hoài cảm xưa
bàn tay hạnh phúc đón_đưa
tôi ngờ ngợ chỉ giấc mơ đêm nào...
đông hương
XA ANH RỒI QUANH NĂM HUẾ...PHÙN MƯA
Không dám hứa sẽ có ngày trở lại
cùng với anh, thương nhớ vạn con đường
trên xứ Huế, những chiều qua Thành Nội
bóng chúng mình in trên sóng giòng Hương
*
Xa Huế, đếm hơn ngàn thu lá tím
lá không vàng mà tím Huế dễ thương
em qua cầu, tà bay như bướm lượn
bước nhau vui, đẹp nguyên cả con đường
*
Huế của em có giòng sông tuổi nhỏ
hôm anh ngồi thềm cũ, viết tên em
anh tấm tắc: _ Mạ Cha đặt hay thế
đúng như Em, trầm lặng và hoà hiền
*
Có trăm năm, anh với em vẫn rứa
giữ tình nhau tuyệt như Huế trăng rằm
thời gian có trôi đi xa ước, hứa
anh xin làm nhịp đập của tim em
...
Rứa mà Huế qua bao mùa phượng đỏ
tiếng ve ran trên đồi Ngự chết rồi
còn lại những âm ngân chùa Thiên Mụ
và cánh ngàn về Kim Phụng... đêm rơi
*
Kỷ niệm cũ miên trường lung linh mãi
làm răng quên chung thủy nước giòng xưa
anh làm rối bời tâm hồn Tôn Nữ
xa anh rồi, quanh năm Huế ...phùn mưa
đông hương
Sunday, September 17, 2017
PHÙ HƯ
Hôm mưa nhuộm tím vô thường
tóc màu lúa chín_mắt buồn hoàng hôn
nghịch tay ngắt cọng cỏ vườn
giữa lưng chừng đất, cánh chuồn thướt tha
*
Mây bay, cuộn gió không nhà
tìm về nguồn cội, mộng là chân duyên
mượt mà cổ tích biển đêm
có vì sao lạc ngỡ đèn trời sa
*
Tôi ngồi bờ đá, nhàu tà
áo tân hôn thuở chưa là cố nhân
một vui, trăm vạn lần buồn
chìm sâu đáy mắt sầu đông bốn mùa
*
Hôm nay thấm lạnh, giòng xưa
nổi cơn tưởng nhớ đong đưa đi về
vói đời, cõng mãi cơn mê
chùng vai nghe nặng nghiêng bề phù hư...
đông hương
Saturday, September 16, 2017
KHÔNG CÓ _HÌNH NHƯ...
Không có giòng sông nào chảy ngược
không có thời gian nào ngưng trôi
không một đêm nào quên thao thức
và tôi ngỡ mình cánh chim trời
*
Viễn ảnh thinh không mây chở nặng
những cơn mưa phùn lạnh đời người
bao nhiêu ngày tháng trôi biền biệt
để lại tình xa với đơn côi
*
Mỗi bước chân chiều leo thang núi
mỗi một hoàng hôn chim về rừng
còn tôi, trở phố tìm mơ cuối
phố rạc người đi bởi nhớ nhung
*
Mình tôi vương vấn giòng xưa cũ
tôi nợ anh vòng tay dấu yêu
xa thẳm mà như vừa mới đó
chưa đủ thời gian đếm nhớ quên
*
Không có mùa Thu không vàng lá
chẳng có mùa Đông nắng ấm nồng
càng nhớ, nhịp tim càng rời rã
thăng trầm theo nước mắt... lang thang
đông hương
MONG MANH ƯỚC CŨ...
Xa bay những thoáng nhớ tìm
đường bay đã lạc vào miền hư vô
tên nhau nay cũng mơ hồ
nửa quên_ nửa nhớ mốc tờ chúc thư
*
Xin người một góc thừa dư
cho tim tôi được ẩn cư một lần
một giây dài được trăm năm
dù mai có rã tan thành pha lê
*
Giòng tâm người chảy đi_ về
luân phiên mãi mãi tràn trề mê si
tôi như bình rượu tương tư
chao nghiêng một chút, hao hư một đời
*
Xa bay hẹn ước một ngày
cho tôi tất cả cuộc đời trọn đêm
chừ như thoảng gió qua thềm
mong manh ước cũ rơi miền phế hoang ...
đông hương
Friday, September 15, 2017
DI NIỆM CHƯA QUÊN
Mùa Thu và những con đường phủ lá
rơi lòng chiều, quấn quýt nhẹ trên vai
trong nắng cuối ngỡ như là giọt lệ
của đơn côi tim không vững nhịp mình
*
Gương bóng nắng in trên nhàng gầy guộc
chiếu tận hồn, xưa đài các, chừ không
vì chân Thu đi nhẹ trên mái tóc
quên cảm hoài nên phai nhạt sắc hương
*
Thuở mười lăm, tay Thu chưa in vết
trên măt_ môi, chung quanh khoé xuân thì
giờ rèm mi ngả qua chiều, thấm mệt
khoé vụng về nhàn nhạt dấu chim di
*
Em nhắm mắt, không thích nhìn Thu nữa
dù đêm nay trăng đến tuổi ngọt rằm
thêm không anh, nỗi buồn thèm mở cửa
để giữa khuya về giọt nhớ tròn lăn
*
Chào Thu nhé, em đi tìm dấu tích
một vòng tay ai trọng đãi một ngày
hôm đầu Hạ và cơn mưa cổ tích
di niệm đời mình cùng nụ hôn ngây...
đông hương
CHIM VỀ NÚI NHẠN
Anh còn nợ em...chim về núi Nhạn...trời mờ mưa đêm...trời mờ mưa đêm...
*
...
*
...
Thứ sáu cuối tuần chim về núi
còn mình độc thoại với mây bay
rằng ở chân trời xa nơi ấy
tình yêu tôi cư ngụ ngày ngày
*
Thứ sáu chim bay về Núi Nhạn
thời gian cứ mải miết xa dần
tầm mắt lang thang không điểm hẹn
vật vờ ngóng mãi giòng xưa quen
*
Thứ sáu nay mùa Thu lá đổ
con đường xuống phố thật đơn côi
nhớ bước chân thương trên Phố Cổ
có lẽ giờ đây bụi phủ rồi
*
Thứ sáu u tình, thương kỷ niệm
bên người tặng tôi nửa con tim
tặng tôi những chiếc hôn nồng ấm
ngồi đây ôn lại...những niệm tình
*
Thứ sáu chim bay tìm tổ ấm
tìm lời tha thiết chẳng hề quên
nên khoé cứ long lanh giọt mặn
chảy xuống thành thơ đầy những trang
đông hương
còn mình độc thoại với mây bay
rằng ở chân trời xa nơi ấy
tình yêu tôi cư ngụ ngày ngày
*
Thứ sáu chim bay về Núi Nhạn
thời gian cứ mải miết xa dần
tầm mắt lang thang không điểm hẹn
vật vờ ngóng mãi giòng xưa quen
*
Thứ sáu nay mùa Thu lá đổ
con đường xuống phố thật đơn côi
nhớ bước chân thương trên Phố Cổ
có lẽ giờ đây bụi phủ rồi
*
Thứ sáu u tình, thương kỷ niệm
bên người tặng tôi nửa con tim
tặng tôi những chiếc hôn nồng ấm
ngồi đây ôn lại...những niệm tình
*
Thứ sáu chim bay tìm tổ ấm
tìm lời tha thiết chẳng hề quên
nên khoé cứ long lanh giọt mặn
chảy xuống thành thơ đầy những trang
đông hương
Thursday, September 14, 2017
MÙA THAY ÁO
Mùa Thu về phố, trời mưa lá
vai tượng vừa thay xiêm áo vàng
đàn chim sẻ cũ như vội vã
mau ngồi đan lông cánh mùa Đông
*
Ghế đá bây chừ mùa gió trở
se lòng người thương nhớ cố hương
muốn biết tim xa cho ngụ trú
tim mình hay mình đã cố nhân
*
Tôi cũng đăm chiêu như tượng phỗng
phiến đá thời gian đã đẽo thành
từ lúc xa người, tim thôi sống
nhip dần dần châm_ sợ mai ngưng
*
Đo bóng mình dài theo bóng nắng
mái tóc buồn hiu_màu lá vàng
sợi bị hớp hồn vào khoảng lặng
của mùa sau Hạ mới qua ngang
*
Thành phố già đi vài triệu tuổi
và tôi gầy rạc cả tâm thân
hạnh phúc còn không mà tiếc nuối
cảm đồng với tượng đá công viên
đông hương
Wednesday, September 13, 2017
NGẬM NGÙI VU QUY
Bài thơ ni viết sau ngày xa Huế
chuyện chiếc cầu gãy dấu bước em qua
hoàng hôn chết ngay chiều mưa me lá
rứa rồi buồn, nhìn theo bóng ai xa
*
Mần răng kễ hết mùa sim núi Ngự
cao vợi vời lên tuyệt dốc Nam Giao
hay chủ nhật đèo nhau về An Cựu
thèm rỗ bánh bèo_ hôn vội trao nhau
*
Con đường nớ đưa ngang Cung An Định
cạnh nhà xưa mái lủng Tết Mật Thân
em tìm anh khắp nơi trong lửa đạn
sợ đây rồi đầu mình trắng khăn tang
*
Qua khói súng_ mừng thương yêu còn đó
giữa đoàn quân, trong bộ áo hoa rừng
trời không mưa, nhưng răng rèm mi ướt
môi run run; chân không vững, qụi dần...
******
Anh bây chừ là nhà thơ tình_ lính
áo chinh nhân treo meo mốc trên tường
nhưng không còn là người xưa ước hẹn
em lấy chồng_ mà không phải là anh
*
Bài thơ cuối em viết bằng máu mắt
rứa là thôi, chừ mình ngã rẽ hai đường
biết làm răng để cho quên nét mặt
áo hoa rừng_pơ lăng cũ...mùi hương...
đông hương
Tuesday, September 12, 2017
THUYỀN LÁ TRÊN GIÒNG THỜI GIAN ANH
Giòng thời gian anh có chiếc thuyền bằng lá
trong khoang thuyền nằm ngủ một cánh tim thơ
trôi lênh đênh qua trăm ngàn trời biển lạ
trên sóng dập dềnh_ phương hướng cuối hư vô
*
Thơ thừa hưởng một giấc mơ hoang duy nhất
ánh trăng chiều trên mặt biển sắp hoàng hôn
giữa khuya, đám sao băng rủ nhau rẽ sóng
cập chiếc thuyền về tìm lại bóng tình quân
*
Giòng thời gian anh_ nơi cõi riêng bất tận
cánh tim thơ vợi vời nắm níu thiên thu
_ Chưa một giây em để quên đi tình cảm
chỉ sợ lạc cõi về_ không biết đi đâu
*
Nên thuyền sợ lắm con đường lênh đênh biển
chạm phải rêu rong_ quấn oan nghiệt vào người
khi đôi mắt mặt trời tia nhìn đã chết
tay thủy triều ôm gọn hai ánh sao rơi
*
Giòng thời gian anh_cuộn tròn hai điểm hẹn
một bên gần lén dan díu với bên xa
giữa hai đầu, ước mơ chưa lần trọn vẹn
nên nguyên tinh cầu biển cát mãi phù sa
đông hương
Sunday, September 10, 2017
CHIM ĐÃ BAY XA
Có ai về Huế cho em nhắn
gửi những buồn vui của một thời
dấu ấn lưu vong chân giọt mặn
nghẹn ngào qua răng rứa trên môi
*
Em nhớ giòng xưa, trăng núi Ngự
nghe chân chiều xuống chậm trên cầu
tóc gió bay bay từng sợi nhớ
vai người và ánh mắt trao nhau
*
Huế chừ là Huế không anh nữa
em buồn ngồi cắn nát triền môi
ngăn giòng nước mắt không cho thở
dưới nón chùng quai khỏi nhớ người
*
Con đường Lê Lợi và long não
tìm dấu anh về hôn dấu em
gặp phượng hồng rơi như xác pháo
hàng lá me nay chợt võ vàng
*
Đồi trọc Thiên An đầy xác bướm
bụi từ thiên cổ phủ dày cao
trên vỏ thông tên nhau chừ vướng
phải móc thời gian chảy...bạc màu
*
Chừ anh về lại, không em nữa
chim đã bay tìm thương nhớ xưa
lời hứa cho em đêm trọn vẹn
quên rồi nên mắt Huế hay mưa...
đông hương
Saturday, September 9, 2017
GỬI EM_ HỒN THƠ CỦA TÔI
Gửi Em_ Hồn Thơ của tôi
có cần phải nói những lời yêu thương
dù cho mắt nhớ đổi đường
vẫn còn dấu tích vấn vương trong lòng
*
Gửi Em_dầu trời mênh mông
ta xin làm cánh hạc hồng vươn mây
đường qua Em, tít mù khơi
bao nhiêu ngày tháng_ một đời đủ chưa?
*
Gửi Em bóng nụ hôn xưa
buổi chiều ...giây phút tiễn đưa....nhớ về
chuyện tình như một cơn mê
cuộn tròn tâm sự, chưa hề phôi phai
*
Gửi Em_ bỏng cháy cuộc chơi
lửa trời thiên cổ vừa khơi tro tàn
vụng về thắp lại phế hoang
đắp phù sa nhớ cho tròn Hồn Thơ
*
Gửi Em_nửa quả tim chờ
dù mòn sỏi đá, lời thơ không mòn
một giây ngắn, ngàn trăm năm
vẫn Em duy nhất là Hồn Thơ tôi
đông hương
THÀ TRONG HUYÈN THOẠI NGỤC TÙ
Hồ như có chút chán đời
buồn vui quanh quẩn tháng ngày trầm lăn
mở lòng tay, xem còn chăng
mớ tâm sự cũ xoi mòn dấu yêu
*
Đất trời mưa gió hanh hao
lòng tôi chìm giữa vũng màu âm _ dương
sợ tôi lạc vào hoang đường
đi qua sa mạc quên gần_ nhớ xa
*
Cắn tim uống giọt đậm đà
chảy từ huyết quản, vỡ oà chiêm bao
may còn mớ chữ thuở nào
chưa rơi, lóng lánh chút màu tình thơ
*
Chân tâm không thích đổi bờ
không sang ngang, dù có phải chờ thiên thu
thà trong huyền thoại ngục tù
có di tích cũ đêm xưa tuyệt vời
*
Trên giòng biển mặn im xuôi
nụ hôn đậm bóng nên tôi...tuyệt buồn
đông hương
LÒNG BUỒN
Lòng buồn hơn cả chiều Đông
tim như lá rụng, nhịp rưng đi _ về
con sầu lặng lẽ_ lê thê
còn ai để nhớ bên tê địa cầu
*
Lặng ngồi níu kỷ niệm khâu
rách ta từ lúc vướng sầu tay tôi
gõ từng con chữ đơn côi
đóng thành từng tập cho vơi niệm hoài
*
Trên bàn phím, mấy nhành gầy
không buồn nhìn lại ý lời, lặng im
nghiêng cho hồi ức du miên
bước đường cay mắt phong niêm tâm tình
*
Thân_ tâm đã mất dáng hình
anh_ tôi, của những ngày mình còn nhau
mất luôn ánh mắt yêu đầu
nụ hôn vội vã chiêm bao mất rồi
*
Lòng buồn như giọt mưa rơi
nghĩa trang tình, mộ phần tôi...cỏ vàng
đông hương
nghiêng cho hồi ức du miên
bước đường cay mắt phong niêm tâm tình
*
Thân_ tâm đã mất dáng hình
anh_ tôi, của những ngày mình còn nhau
mất luôn ánh mắt yêu đầu
nụ hôn vội vã chiêm bao mất rồi
*
Lòng buồn như giọt mưa rơi
nghĩa trang tình, mộ phần tôi...cỏ vàng
đông hương
Thursday, September 7, 2017
TÌM ANH TRONG MÊNH MÔNG
Huế_ em xa người nghe buồn thảng thốt
còn có ai để tay nắm bàn tay
chiều mưa rơi, lạnh tím môi ốt dột
áo em chừ gió nổi chẳng thèm bay
*
Trời mưa mưa, giòng sông làm lạ mặt
con bến buồn, nhợt nhạt cả rêu rong
em cúi xuống nghiêng mình cho tóc xoã
khoắn trên giòng nguyên tình cảm mùa Đông
*
Em cũng tệ, mắt rưng rưng giọt mặn
không anh rồi, Huế còn nghĩa gì đâu
luôn giòng xưa cùng kinh đô trở vắng
cuộc tình đầu toàn cảm xúc không nhau
*
Huế trầm lặng, phượng vô hồn, khắc khoải
em lặng trầm, nghe hơi thở bôn ba
hồn giọt mưa lang thang về Gia Hội
nắng Hoàng Thành chìm sâu dưới sương sa
*
Chiếc nón lá tương tư người gửi tặng
quai tím chùng, khúc khích cũng vô ngôn
đàn thiên di ngược đường tìm núi Nhạn
em ngược nguồn tìm anh trong mênh mông
đông hương
NHƯ MỘT THOÁNG NHỚ
Trời xua nắng đổi mưa buồn muôn thuở
tôi cũng buồn, trăn trở nỗi xa anh
gió đìu hiu, nghe mưa khóc trên cành
rơi trên lá những hàng buồn nhỏ giọt
*
Thu lãng đãng chờ trên bờ tóc rối
sợi vô tình_ sợi đôi chối riêng mang
ngắm mây bay phủ ngập cả nắng vàng
ngồi gập vội những phế hoang mị mộng
*
Chiều nghiêng cánh, đảo chao con phố vắng
triệu người qua, sao yên lặng chập chờn
Thành Phố Hồng_ tôi như hai người dưng
làm đàn sẽ cũng rưng rưng nước mắt
*
Đàn sẽ cũ, cánh thôi còn đủ sức
ôm tôi vào lòng, quên phút chia phôi
con chim què quyến bước chân, bồi hồi
thương cho lắm để sầu vời vợi mãi!
*
Ừ thì mưa, cho ướt hoài ngực trái
đừng hong khô giòng lệ gói tình đầu
vì người thương xa nguyên cả bán cầu
tôi vẫn sống nhưng biển sầu quá mặn...
đông hương
Tuesday, September 5, 2017
VÀ TÔI VẪN KẺ...
Không niêm luật, chẳng điệu vần
quên luôn bằng _ trắc, gõ tròn tứ thơ
nhành gầy nhớ phím_ngẩn ngơ
_ Chương từ đâu để bơ vơ lối về
*
Dở_ gàn, ngòi tỉnh, giấy mê
mực khô, loang lổ bài vè tha nhân
bớt_ thêm cho ngọt điệu vần
rồi đem mớ chữ rải đường thi kinh
*
Lạc vườn thi sĩ lưu linh
ngắm trăng mà ngỡ bóng hình dấu yêu
giữa đêm_ say khướt_ tưởng chiều
loay hoay mở trí lựa nhiều ít mơ
*
Cung buồn lãng đãng hư vô
cung vui_cảm xúc đến hồ nhớ_quên
liêu xiêu con chữ vô tình
chạm mùa cổ tích người tìm giấc hoang
*
Cuối cùng, niêm luật phá ngang
trắc_bằng chân mỏi, tròn lăn_lăn tròn
ý lời vụt thẳng thinh không
và tôi vẫn kẻ cô đơn miệt nài
*
Trên đường độc đạo, nặng vai
cây đàn, bình rượu và bài tâm kinh
ngồi trên phiến đá vô hình
tôi nghe tim hỏi: _Mai mình sẽ đâu?
đông hương
BẮT ĐẦU ĐÂU
Bắt đầu đâu, bắt đầu từ nguồn cội
biết ngày về còn muôn vạn lần xa
nếu con đò chưa ghé ngang bến mới
đợi tôi về đắp lại thềm phù sa
*
Nhớ cũng lắm, mỗi lần khuya ôn lại
lời yếm âu và bao nỗi ước chờ
thân thể ấm_ ngực phập phồng ngây dại
đêm cuối cùng trái pháo định tung mơ
*
Tờ niệm kỷ_ anh vướng tôi trong mắt
bốn chiếc nhìn thẩm thấu một niềm yêu
và chợt hiểu_ khung trời này duy nhất
vì ngày mai nhung nhớ sẽ bay vèo
*
ngọn sóng nhớ lênh đênh trên biển rộng
bốn cánh chim bay tìm trời hợp giao
nơi bến cũ nắng vàng rơi lấm tấm
có phải Thu về tìm cách gặp nhau?
đông hương
Monday, September 4, 2017
HUẾ ĐÃ XA NGƯỜI
Mộng về, nuối bắt đêm thành phố
nhớ những ngày chưa quá lắm xa
những tiếng yêu thương, vầng trăng rỡ
nhớ những chiều buông xuống Huế...và ...
*
Huế nhận thương anh làm kỷ niệm
cho một giòng sông, một chiếc cầu
tô bún bò _ cạnh nhau trong quán cốc
sao quá bình an, in rễ sâu
*
Những sáng dìu nhau vào Thành Nội
con đường phủ lá rụng mù u
sứ trắng trinh nguyên trong Đại Nội
chờ anh qua, rung khẽ cánh chào
*
Bên tê Lê Lợi , hàng long não
phượng sân trường cũ dáng duyên hồng
nón lá quai nghiêng, vui tà áo
và dấu chân mình quay quắt vương
*
Lưu tất cả anh vào hoài niệm
mai sẽ xa người_Huế mất nhau
Sáu vài thương nhớ, buồn chết điếng
và cả giòng xưa nước cũng đau
*
Xin một lần thêm, một lần cuố
inhớ lại thời gian tuyệt thuở nào
quán Vỹ Dạ xưa bên thềm nắng
bây chừ muốn gặp...chỉ chiêm bao...
đông hương
Subscribe to:
Posts (Atom)