Thursday, February 21, 2019

NƯỚC MẮT ĐỖ QUYÊN




Ngày xưa anh vẫn hay đưa em về Pleiku thăm gia đình anh, anh cho em trọn những tháng ngày thật quá đẹp, đẹp chi lạ, như tình anh đã cho em . 
 Mỗi khi về đây, mỗi ngày anh vẫn đưa em vào rừng, đi trên những đường mòn anh quen thuộc, hái cho em những bông hoa rừng  viết tên nhau trên thân cây thông  tặng em những đoá lan rừng và nhiều khi mình đi dọc theo quốc lộ, anh hái đoá Dã Quì gài lên tóc em và nói, uổng quá, anh quên đem bàn bóng để chụp em làm kỷ niệm, sau ni lỡ mình có xa nhau, anh vẫn còn hình em trong túi . Có một lần anh đem theo máy, nhờ một người Thượng chụp cho mình hai tấm, một anh giữ và một em giữ . Có hôm anh đưa em vào thăm một buôn người Thượng, họ mời mình ăn khô nai và uống rượu cần, anh không muốn cho em thử vì em còn trẻ quá, sợ em không quen rồi say, nhưng sau đó khi mình từ giã ra về, trên đường, anh ôm em  và hôn em trên môi, lần đầu tiên anh hôn em, mà lúc khác anh không muốn hôn em như vậy, nói là anh muốn giữ đôi môi trinh nguyên cho đến ngày em 18 tuổi lúc đó anh sẽ hôn em vì ngày đó  anh sẽ xin ba mạ cho anh được đính hôn với em ...
Thời gian trôi đi  em vừa mới 16 tuổi, anh có giấy nhập ngũ, anh đưa em về thăm lại phố núi, thăm ba anh và các chị, em còn nhớ r, đêm đó trăng rất sáng  trăng mười sáu như tuổi em.
 Sau cơm chiều, ở trên này đèn đuốc lờ mờ, chỉ trăng sáng thay đèn  anh rủ em đi một vòng trong vườn nhà, đêm trăng, những bông hoa Đỗ Quyên bên ven rừng rực thắm đủ màu hồng có, đỏ có trắng có ...  các chị anh có tay trồng cây và hoa, và vườn thật rộng, mình đi thẳng xuống cuối vườn  có một giòng suối nhỏ chảy qua, nước rất ấm và lạ một điều là khi xuống tắm xong, lên da dẻ trắng cho nên mấy cô gái ưa tắm trong những suối như vậy để cho da trắng, nhất là những đêm dạ hội  .
Cạnh suối, chị anh có để một chiếc ghế dài bằng gỗ để ai muốn ra đây ngồi mơ mộng hay làm thơ . Em nghĩ vì vậy mà anh đã trở thành thi sĩ .
Đêm đó dưới trăng, em ngồi cạnh suối trên bãi cỏ xanh um, anh nằm dài trên chân em, anh kể chuyện huyên thuyên, hình như anh hiểu mình sắp xa nhau nên anh muốn em uống hết những lời anh nói, chung quanh mình thật yên lặng, chỉ nghe tiếng róc rách của suối và những con dế làm thơ tình tặng người yêu . Bỗng anh cũng nín lặng  anh cầm chặt tay em   vít đầu em xuống cạnh mặt anh, hôn em tới tấp , hình như có một luồng điện cao tầng giựt cả hai đứa, anh đặt em nằm dài lên cỏ, anh nằm dài trên em, em chợt cảm thấy một điều gì thật lạ em chưa hề biết  hình như rạo rực thì phải, em run lẩy bẩy dưới những chiếc hôn nồng của anh, anh thì thầm trong tai em :
- Đỗ Quyên, anh muốn ... ( anh ít khi gọi em bằng tên thiệt vì anh nói tên em rất đẹp, chỉ dành riêng cho anh thôi . Anh gọi em là Đỗ Quyên vì nhà anh trên núi trong vườn chị anh trồng đầy và anh cũng thấy hoa đẹp , nếu có ai gọi em là Đỗ Quyên thì không sao )
-??
- Anh muốn được yêu em
- Thì anh vẫn yêu em mà
- Không, em không hiểu sao ?
- ??
- Em cho anh nghe, cho anh nghe nguyên trinh của em. còn mấy hôm nữa anh đi rồi, đó là quà em tặng cho anh, cuộc đời con gái của em, nghe Đỗ Quyên, nghe Đỗ Quyên !
Lúc đầu em sợ, nhưng sau đó em nghĩ anh yêu mình và sau này anh sẽ là chồng mình thì cho trước hay sau cũng rứa thôi, và như vậy khi anh đi lính, anh có gì đem theo để nhớ mãi em . Và em đã cho anh đời em đêm đó .
Lúc đầu em rất đau, nhưng anh đã dịu dàng dìu em vào con đường tình đầu tiên vừa hé mở cho em , em đã rung cảm cùng tần số với anh .
Anh đã hứa sẽ yêu em trọn đời và ngày anh đi lính về, em sẽ là của anh mãi mãi ...
Nhưng rồi ngày anh về thật xa, em vẫn chờ cho đến ngày em phải đi học xa, em lên thăm ba anh và các chị . Lúc em ra bến xe lấy xe đò về Sàigon, ba anh hôn lên tóc em, nói :
- Con nhớ chờ anh con nghe con .
Em gật đầu trong nước mắt
- Dạ  con hứa . 
Lúc đầu em vẫn có thư và tin tức anh , anh mãn khoá Võ Bị Thủ Đức, đâm đơn vào Binh Chủng Biệt Động Quân, em hỏi anh tại răng, anh nói anh thích đấm đá và vì ở Binh Chủng này, bạn anh rất nhiều Rồi  chiến tranh lan rộng , đơn vị anh đóng ở Pleiku, đơn vị anh phải đi hành quân hoài, nhất là đại đội anh là đại đội trinh sát nên phải đi trước vài hôm, rất nguy hiểm.  Nhiều hôm, rất đặc biệt anh được nghỉ phép, em lấy xe đò  về Pleiku thăm gia đình anh vài hôm để có thời gian thăm  anh vài giờ vì em không có quyền ở trong trại với anh. Rồi đơn vị anh di chuyển ở những chiến trường khác và em mất bặt tin anh.
Vài lần  em có lên gặp ba và các chị, chắc lúc này em nhớ anh nên gầy hẵn làm các chị cũng lo cho em không đủ sức chịu đựng và ái ngại cho em, ba và các chị cũng như em, không có tin tức gì anh cả . Rồi em phải đi học ở Nhật, xa nhà .
Mấy năm sau em về lại quê hương, em lên thăm ba, thì hay tin ba đã mất, em đau đớn chi lạ, mất anh, mất ba, các chị đi lấy chồng, em cảm thấy mình thật bơ vơ . Tuy vậy các chị và em vẫn liên lạc thường với nhau, nhưng tin tức anh thì thật hiếm...
Chiến tranh đã đến lúc quá quan trọng, đâu đâu cũng nghe tiếng súng từ thôn quê đến thành thị...cho đến ngày 30 tháng 4 /75 thì mất nước, và từ đó bặt tin anh luôn.
Mấy năm sau em nhận được một lá thư của chị anh, nói là anh ở tù về và đã lập gia đình . Trời mơ em sụp đổ  . Đợi chờ em chừ chỉ là một mớ buồn nhớ vụn , rồi em đi lấy chồng ... và mình xa nhau mãi . Cái buồn trong tim em vẫn chĩu nặng : Em lấy chồng không phải là anh !.......
Chồng em cũng là lính, binh chủng TQLC, anh ấy rất tốt và rất thương yêu em, lúc đầu mới về nhà chồng, chưa quên được anh, nhưng thời gian qua đi, những năm dài đợi chờ anh vô vọng, cùng với một người chồng quá thương vợ , em cũng cảm động rồi tình yêu đến lần lần, tuy không là tình yêu dành cho anh nhưng cũng trạng trạng vậy. Có điều các anh là lính, hành quân rày đây mai đó, rồi một ngày em nhận được giấy báo tử, chồng em chết trong trận đánh cuối cùng ở Đà Nẵng, anh đã bị trúng mảnh pháo địch trong lúc trên đường rút lui, bị thương nặng, nhờ đồng đội cố gắng cứu được anh để đưa về quân y viện nhưng anh ấy đã chết trên tay Hân, người bạn thân của anh ấy, đem được xác anh về chôn ở nghĩa trang QĐ BH. Số trời đã định cho em làm người yêu của lính  rồi thành goá phụ.
Mấy năm sau gia đình chồng vượt biên, dẫn em theo, cũng may nhờ trời biển yên gió lặng và không gặp hải tặc, thuyền em được tàu Mỹ rước cho lên và đưa về Subic Bay, ở trong trại tị nạn với gia đình chồng 2 năm và được bảo trợ của người anh chồng nên gia đình đến Mỹ.
 
***
Đầu năm nay, nhân dịp đi ăn Tết của hội đoàn TQLC ở Cali, tôi bỗng gặp lại một người bạn cùng khoá của Phú ( anh_ người cũ ) cho tôi hay anh còn sống, sau trận đánh cuối ở gần Saigon, anh bị thương, với một người bạn đồng đội, hai người gắng trốn về Saigon nhưng bị bắt và đi tù cải tạo ra trại giam ở Đồng Ban gần CàTum, sát biên giới Việt_Miên. Ở đó gần 10 năm, anh được thả về Saigon, nhưng anh bị mất tờ Giấy Ra Trại nên anh bị phải đi kinh tế mới trên Dầu Tiếng.
Người bạn cùng khoá Thủ Đức với anh là một cựu Điạ Phương Quân, bạn thân của anh kể với tôi là Phú nghèo lắm, vì không có giấy ra trại nên không tìm được việc làm, Phú đi kinh tế mới làm nghề đốn củi làm than mang về SàiGòn bán, anh sống lay lất qua ngày, sau đó anh gặp một người đàn bà con gái của uỷ ban tỉnh anh đang ở, nghe nói cô ta hồi xưa học chung trường với Phú, mê Phú vô cùng nhưng lúc đó Phú đã yêu tôi nên cô ta buồn lắm, bây giờ cô ta gặp lại Phú, thấy hoàn cảnh Phú như vậy, cô ta muốn lấy Phú làm chồng.
Hoàn cảnh trái oan quá, nghèo, mất tôi nên Phú nhắm mắt ừ đại. Phú sống với cô ta có được 2 đứa con một trai, một gái. Lúc sau này Phú bàn với vợ trở về Pleiku mở quán ăn ở đường Hoàng Diệu cũ. Nghe bạn anh nói, tôi nghĩ Phú muốn về lại Pleiku là để tìm lại những dấu tích bạn đồng đội cũ và có thể để nhớ cuộc tình đầu của anh với tôi?
Hai tháng sau, tôi bốc vé về ViệtNam thăm lại quê hương vì từ khi đi vượt biên đến giờ, tôi chưa hề đặt chân trở lại quê hương, và mục đích chính là muốn gặp lại Phú xem bây giờ  ra thế nào.
Về đến Saigon, tôi ở đó 2 ngày, đi thăm mộ Hân ở NTQQDBH xong lấy xe đò về Pleiku tiện thể thăm chị Thu Hương, người bạn vẫn xem tôi như đứa em gái.
Sau một ngày ở chơi với anh chị, tôi gọi xe ôm ra phố. Pleiku bây giờ thật xa lạ, từ hàng quán, người, đường xá dơ và lộn xộn, buồn nhất là nhớ những ngày còn Lính đóng quân ở đây, những chiếc xe Jeep, GMC, đầy đường, những ngày xưa thân ái mà bọn con gái chúng tôi ai cũng thèm được làm người yêu của lính...Bây giờ toàn là xe máy, nhà cửa ai muốn xây sao thì xây, dân thì tứ xứ, thấy chán, nhất là tình cảm của mình đã bị thương nặng.
Tôi tìm đến địa chỉ quán của Phú, bước vào tìm một bàn trong góc để tiện nhìn. Người đàn bà người Bắc coi cũng không đến nổi tệ, loay hoay với công việc bếp núc vì lúc này khách cũng khá đông.
Hai đứa con anh mặt mày sáng sủa, tôi thấy chút chạnh lòng nếu anh cưới tôi, thì con chúng mình sẽ ra sao Phú nhỉ?
Đang vơ vẩn nghĩ, tôi không thấy người đàn ông đi đến bàn tôi  chào
_Cô dùng gì ạ? Tôi giật mình ngửng mặt: Phú không nhìn ra tôi, tôi lắp bắp vì quá bất ngờ nhìn thấy người xưa, anh thay đổi nhiều, mặt anh không còn nét dễ thương ngày xưa, mà phong trần, rám nắng, người anh gầy, lưng hơi còm chắc lúc đi tù làm việc nặng, rồi lại đi đốn củi làm than...
Tôi run giọng gọi một tô mì Quảng, vài phút sau anh ta mang đến cho tôi. Tôi cúi gầm mặt ăn thật mau. Tôi gọi anh đến tính tiền, Phú hỏi tôi có muốn uống thêm gì không, tôi lắc đầu, Phú vẫn đứng dù đã thối tiền xong, anh lặng lẽ nhìn tôi, hình như muốn hỏi tôi điều gì.
Tôi vội vã đứng dậy chào Phú và ra cửa đi thẳng. Chừng vài bước, tôi lén quay lại nhìn, Phú vẫn đứng ngay cửa quán nhìn về phía tôi, có vẻ phân vân...
Tôi buồn nên muốn đi một vòng phố Pleiku tìm lại những kỷ niệm cũ, tình cờ thấy mình ngang qua nghĩa trang của thành phố này, tôi chợt nghĩ đến Hân chồng mình đang nằm ngủ giấc thiên thu trong NTQĐ BH ở Sài gòn, thấy có quán bên đường bán đủ thứ, tôi ghé vào hỏi bà chủ có nhang không, bà bảo có, tôi mua một thẻ nhang và hộp quẹt máy, bà ta tò mò hỏi tôi bộ tôi có  thân nhân chô ở đây, tôi gật đầu để khỏi bị hỏi tới, trả tiền rồi bước ra.
Tôi đi một vòng nghĩa trang, tìm thử trên những mộ bia có hình lính nào không, thấy có vài tấm mộ có hình và tên tử sĩ, trời ơi, có vài em mới có 19 tuổi đầu! Tôi ngồi xuống thì thầm khấn và thắp hương. Nghĩa trang thật tiêu điều không ai chăm sóc, nhất là những ngôi mộ lính, thấy lòng buồn sao đâu!
Xong tôi ra cửa, gọi xe ôm về nhà chị Thu Hương, Pleiku chiều hơi lành lạnh, và hình như mưa? không , không phải mưa mà là lấm tấm vài hạt nước mắt đang rơi dài trên má, nhớ Hân, nhớ Phú...những hạt nước mắt của mình, nước mắt Đỗ Quyên.

đông hương
 
 
 
 

No comments:

Post a Comment