Bỗng nhiên thấy chán làm thơ
bỗng nhiên ngủ dậy...tôi ngờ vực tôi
khi không lạc nụ hôn Người
trái tim thánh thiện chán đời...đi hoang
*
Buồn vui chết tận cội nguồn
trăm năm mất chủ, tâm hồn rách tươm
vương mang hoài cổ _lai niềm
tôi miên trường giữ ân tình thiên nhai
*
Chông chênh trên phiến đá đời
vách tường thẳng đứng, chạm trời ...càn khôn
lòng chao nghiêng đụng phải buồn
chọc thời gian đổ xuống trần gian thô
*
Bỗng nhiên hơi thở u mờ
nguyên hai lá phổi nằm chờ đổi tông
cứ dăm phút réo ngực trần
nhổ neo phiền muộn , căng buồm ra khơi
*
Bỗng nhiên môi mặn ý lời
trong thơ toàn thấy tên Người...đầy trang
đông hương
No comments:
Post a Comment