Vừa chia tay với hai cặp bạn cùng ở Pháp về Việt nam chơi.
Sau mấy tuần ở Hà Nội _ Huế? Nhân thuê xe cùng với bạn ra thăm Nha Trang. Cái thành phố biển dễ thương này ngày xưa là thành phố mà Nhân đã gửi biết bao nhiêu tình yêu đầu đời cho Hương, người con gái dịu hiền dễ thương quen từ ngày còn mài đỉnh quần ờ Trung Học.
Hai người yêu nhau thắm thiết, nhưng cha mẹ đôi bên không đồng ý chỉ vì hai tôn giá khác nhau.
Chuyện tình rốt cuộc không đi đến đâu, hoàn cảnh và chiến tranh đã bắt Nhân rời bỏ Nha Trang lên đường theo binh nghiệp như bao người con trai khác.
Cái tuổi 23 của Nhân đã bị lửa đạn, tình yêu đồng đội, chết chóc xung quanh ịinhững trận đánh Đồng Xoài, Pleime làm cho Nhân trở thành con người không còn tình cảm
Cái tuổi 23 của Nhân đã bị lửa đạn, tình yêu đồng đội, chết chóc xung quanh ịinhững trận đánh Đồng Xoài, Pleime làm cho Nhân trở thành con người không còn tình cảm
Khi anh ra trường Võ Bị Thủ Đức với lon chuẩn úy, anh chọn binh chủng BĐQ như Trương, bạn thân anh. Sau bao lần vào sinh ra tử, Trương đã bỏ mình trên đèo Cheo Reo, còn anh may mắn hơn, chỉ bị một viên đạn của nghịch trúng đầu gối thôi, được băng bó nên vẫn tiếp tục ...
Ngày 30 tháng Tư, Đại Đội của anh được lình rút về phòng thủ ven đô. Anh bị một miểng đạn súng cối ngay dưới con mắt trái, máu ra nhiều anh tưởng là mình sẽ bị đui, thêm vào những mảnh đạn lạc đầy trong người, anh bị thương rất nặng, may có thằng bạn kéo anh phóng xuống hào mở hộp băng băng cho máu khỏi chảy ra hết. Anh bảo bạn đưa cho anh sợi dây TAT cạnh đó, nói là để lấy bi đông nước uống, nhưng nó biết ý định anh là sẽ tháo cây súng tự tử nên nó đá văng sợi dây ra xa...Nhưng nguyên tiểu đoàn đã hoàn toàn bại liệt, chết rất nhiều, chỉ còn anh và vài đồng đội trốn dưới triền nên thoát chết. Số anh trời chưa gọi nên không chết mặc dù những vết thương khá nặng.Thằng bạn anh dìu anh đi tiếp một khoảng đường, anh chẳng nhớ ở đâu, cả đám tàn quân tìm đường trốn về lại được SaiGòn và bạn anh khiêng anh vào bệnh viện để bác sĩ mổ miểng đạn dưới mắt cho anh và băng bó những vết thương trong người. Hiện anh vẫn còn mang kỷ niệm chiến tranh, một vết thẹo dưới ngay mắt trái.
Sau đó anh phải ra trình diện với ủy ban quản quân và bị đưa đi tù ở trại Hà Tây_ Nam Hà tỉnh Yên Báy. Anh ở đó 13 năm, rồi được thả về.
Nhân lập gia đình với một cô giáo sư người Huế quen ở Phú Bổn. Gia đình Nhân cũng không mấy vui vì Nhân tính nết cau có, muộn phiền vì hoàn cảnh đã tạo cho Nhân, vợ Nhân lại đa tình, lãng mạn, hạnh phúc đổ vỡ.
Nhân ly dị vợ, về Sàigon làm cho một toà báo, sống cuộc sống vẻ chán đời, chán sự nghiệp, Nhân tìm vui trong những vũ trường, trong men rượu mạnh.
Tuy không say sưa, Nhân chỉ muốn quên cuộc đời trống rỗng...Sau mấy năm sống với cọng sản, Chịu không được cái kềm kẹp của chế độ đỏ này, và Nhân còn giữ tờ giấy cựu tù binh, Nhân xin đi Mỹ dưới diện HO
Ở đây, Nhân không quen lối sống, thấy mình lạc loài, ngày ngày phải đi học lại tiếng bổn xứ, tìm việc làm, cô đơn. Sau bao nhiêu mối tình tạm bợ qua đường, Nhân lại càng mệt mỏi, trở thành người đàn ông khô khan,
Nhân bỏ Mỹ, qua Pháp sống gần người chị ở Paris .
Nay sẳn dịp Noel, có hai cặp bạn muốn về Việt nam, Nhân nhận lời tháp tùng về thăm quê một chuyến sau 40 năm xa quê.
Nhân cũng muốn nhìn lại bộ mặt mới của quê hương xem có thể chấp nhận được cuộc đời mới của quê cũ.
HàNội_ Huế, chuyến tàu liên tỉnh làm phiền Nhân ít nhiều với sự đối đãi không công bình với người việt chính cống và Việt Kiều .
Hôm nay đến Nha Trang, Nhân và bạn tìm ra được khách sạn tốt ngay cạnh bờ biển , Khách sạn Hải yến.
Sau khi tắm rửa ăn cơm tối, bạn Nhân mệt xin cáo từ Nhân đi ngủ sớm. Không biết làm gì cho qua buổi tối Nhân đi bộ dọc theo biển .
Nha Trang đêm trăng đưa Nhân về với kỷ niệm cũ. Nhân cố tìm lại điạ chỉ người cũ, nhưng chịu thôi vì bây giờ toàn là khách sạn và quán ăn, không còn dấu vết ngôi nhà mà bao lần Nhân và Hương hai đưá đứng trước cửa dưới cây trứng cá trái đỏ mọng như môi người yêu.
Buồn buồn Nhân quay bước đi trở lại con đường dẫn về khách sạn. Dọc bờ biển cát vàng rào rạo dưới chân. Nha Trang đêm trăng gió nhè nhẹ thổi rì rào qua lá dừa nghe như tiếng hát của Ngọc Lan với tình ca muôn thuở._
Tội nghiệp cho người ca sĩ dễ mến đó, nhân chép miệng thở dài!
Mỏi chân và chưa buồn ngủ, Nhân tìm đến ngồi trên ghế đá nhìn biển. Đêm nay không gió nên sóng im lặng, thuỷ triều xa bờ dạt dào sóng li ti vào ra, dưới ánh trăng, mặt biển vàng theo những con sóng chạy dài theo bãi .
Trời thật xanh nên xa xa Nhân nhận ra hòn Chồng . Nhân nhắm mắt ....
Một chiếc bóng trắng bay lang thang qua những rặng tàu dừa ,một hồn ma vô định chưa biết phải về đâu đêm nay. Hồn ma rất trẻ, khoảng 25. Định rà rà trên mặt sóng nhìn trăng, hồn ma thấy Nhân đang trong cơn mộng. Hồn biến thành cô gái trong chiếc áo dài vàng màu hoàng vua, quần lãnh đen, tóc bối cao, khuôn mặt thật đẹp, nhất là đôi mắt rực sáng trong đêm trăng như đôi mắt thỏ bị đèn xe chiếu .
Cô ta đi thật nhẹ, chân vừa chấm mặt đất không tiếng động. Cô lại bên canh Nhân, ngồi xuống, lấy tay chạm nhẹ vào tay Nhân
Nhân rùng mình tỉnh . Nhân ngạc nhiên nhìn cô gái, giờ này đã hơn giấc khuya mà sao lại có người con gái đẹp trên bãi vắng ? Cô gái nhìn Nhân mỉm cười .
Nhân hỏi
_ Cô là ai ?sao giờ này còn lang thang ngoài bãi đêm ?
_ Dạ , tại nhà em xa lắm, và ở đây em không có gia đình nên chưa biết em sẽ đi đâu đêm nay.
_ Vậy cô ... cô gái nói
_ Anh cứ gọi em là em vì chắc anh lớn hơn em
_ Vậy cô .... à ừm .. em đã ăn cơm tối chưa ?
_ Dạ chưa, nhưng em không đói
Sẳn có gói kẹo menthe trong túi áo, Nhân lấy ra mời cô gái nhưng cô từ chối .
Cô gái hỏi Nhân:
_Anh là người lạ ở đâu đến phải không ?vì em chưa gặp anh lần nào !
_Phải ! tôi mới ở ngơại quốc về thăm lại quê hương sau bao nhiêu năm lưu lạc xứ người .
_ Em hay đến NhaTtrang chơi hoài nên biết anh là người khách lạ.
câu chuyện giữa hai người trở nên đậm đà, cô gái kể cho Nhân nghe những thay đổi trên quê hương, và đặc biệt Nha Trang. Nhân nhìn đồng hồ
_ Trời ! 1h rưỡi hơn, sáng. Một chiếc lá dừa đong đưa trong gió làm ánh trăng dọi ngay mặt.cô gái .Hình như có giot nước mắt chảy dài theo má cô gái. Đêm quá khuya Nhân đứng dậy chào cô gái , lòng thấy ngổn ngang vì tội nghiệp, lại thêm vào một tình cảm mới mẻ chợt đến lâng lâng trong tim Nhân.
Nhân quay lưng định băng qua đường, nghĩ sao, Nhân quay mặt lại, cô gái vẫn ngồi yên trên ghế
_ Hay cô này là một cô gái ăn sương ?
Nhưng nếu là gái ăn sương sao lại ăn mặc cổ kính như vầy ? mà cũng không hề đề nghị theo mình về khách sạn ?
lại đang khóc ?
Lòng bất nhẫn, Nhân quay lại ; đi rón rén đến sau lưng cô gái, cô đang úp mặt vào hai tay, khóc.
Nhân đặt tay lên vai, cô gái quay lại.
_ Anh ? Anh chưa về ngủ ? Đêm khuya rồi !
_Còn em?Em sẽ về đâu đêm nay ?
_Dạ ... và bỏ lững câu trả lời .
_ À, mà từ nãy giờ em chưa cho tôi biết tên em ?
_ Dạ..tên em xấu lắm, anh biết làm gì ? vả lại mình cũng sẽ xa nhau mãi mãi !
Lòng Nhân càng chùng hơn:
_ Hay là em về khách sạn với tôi đêm any ?
_ Dạ ... em không phải là hạng người anh nghĩ . Anh cứ về đi, mặc em !
Nhưng Nhân nắm tay cô gái đứng dậy cô gái không cưỡng, tay cô lạnh ngắt .
Nhân dìu cô gái về phòng .
Phòng Nhân chỉ có một giường nhỏ. Nhân nói:
_Em cứ tự nhiên, tôi cho em mượn bộ đồ ngủ; em vào tắm cho mát rồi đi nghỉ. Khuya lắm rồi .
Cô gái nhận bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm
Nhân ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ nhìn trăng . Ánh trăng chiếu vào phòng lung linh sống động, có chút gì liêu trai.Nhân mở tủ lấy chai rượu mạnh, rót vào hai ly .
_ Ủa sao lạ! Nhân không nghe tiếng nước chảy từ vòi sen rào rào mỗi lần có người tắm ?
Rồi Nhân lại tựa vào cửa sổ, quên khuấy mất câu hỏi mình
Cô gái súng sính trong bộ đồ ngủ quá rộng Nhân đưa mặc dù Nhân rất gầy .
Cô gái đến cạnh Nhân, . Nhân cầm ly rượu mời nhưng cô từ chối
_ Em không hề biết uống rượu.
Nhân bảo cô _
_ Thôi mình đi ngủ đi! Em lân giường ngủ, còn tôi nằm ở sofa được rồi.. Dụ dự một hồi, cô gái đề nghị Nhân cùng lên giường ngủ với cô.
_Em sẽ không choáng chỗ nhiều đâu, anh đừng lo.
Thích qua, được người đẹp cho ngủ chung giường, Nhân nhận lời tức khắc. Nhưng vì quá mệt mỏi trên chuyến Huế_Nha Trang hôm nay, Nhân ngủ thiếp ngay.
Trng giấc ngủ chập chờn, Nhân thấy hơi lành lạnh Nhân mở hé mắt nhìn cô gái bên cạnh, hơi thở cô đều đều, cô gái đẹp quá trong giấc ngù, lòng Nhân gợn lên ý bạo, Nhân quay lại ôm cô gái , uả sao Nhân chỉ thấy vòng tay mình như ôm một khoảng trống . Nhân giụi mắt nhìn đồng hồ : 5h sáng . Nhân lại thử vòng tay ôm lưng cô gái lần nữa trong tay Nhân chỉ có bộ đồ ngủ không người trong tay.
Hãi quá, Nhân chồm dậy mở đèn , chỉ có bộ đồ ngủ mỏng trên giường .
Hay cô gái vào phòng tắm _ hay toilet ? Nhưng không lẽ hồi đêm cô ngủ trần truồng ? Lạ thật !
Nhân đứng dây đi tìm cô gái cùng căn phòng ? không có ai . Nhân lại mở thử cửa phòng ? Cửa vẫn khoá chặt bên trong !
Nhân đi lại ngồi cạnh giường phiá cô gái nằm hồi đêm, suy nghĩ mãi .
Một làn gió nhẹ thổi vào phòng, thân trên áo ngủ ưởn lên, rơi trên mình Nhân
Trên giường chỗ cô nằm, có mảnh giấy, Nhân đọc
_ Em xin lỗi anh, em chỉ là một hồn ma lang thang từ bao năm nay chưa tìm ra chỗ cư ngụ đêm nay em đang lang thang thì gặp anh, thấy anh có vẻ hiền nên em đến gặp, cho bớt được một khoảng thời gian trống vắng của em .
Anh hỏi em tên gì ?
_Em tên là Sương Đêm
_Vĩnh biệt anh !
Sương đêm
đông hương
Ngày 30 tháng Tư, Đại Đội của anh được lình rút về phòng thủ ven đô. Anh bị một miểng đạn súng cối ngay dưới con mắt trái, máu ra nhiều anh tưởng là mình sẽ bị đui, thêm vào những mảnh đạn lạc đầy trong người, anh bị thương rất nặng, may có thằng bạn kéo anh phóng xuống hào mở hộp băng băng cho máu khỏi chảy ra hết. Anh bảo bạn đưa cho anh sợi dây TAT cạnh đó, nói là để lấy bi đông nước uống, nhưng nó biết ý định anh là sẽ tháo cây súng tự tử nên nó đá văng sợi dây ra xa...Nhưng nguyên tiểu đoàn đã hoàn toàn bại liệt, chết rất nhiều, chỉ còn anh và vài đồng đội trốn dưới triền nên thoát chết. Số anh trời chưa gọi nên không chết mặc dù những vết thương khá nặng.Thằng bạn anh dìu anh đi tiếp một khoảng đường, anh chẳng nhớ ở đâu, cả đám tàn quân tìm đường trốn về lại được SaiGòn và bạn anh khiêng anh vào bệnh viện để bác sĩ mổ miểng đạn dưới mắt cho anh và băng bó những vết thương trong người. Hiện anh vẫn còn mang kỷ niệm chiến tranh, một vết thẹo dưới ngay mắt trái.
Sau đó anh phải ra trình diện với ủy ban quản quân và bị đưa đi tù ở trại Hà Tây_ Nam Hà tỉnh Yên Báy. Anh ở đó 13 năm, rồi được thả về.
Nhân lập gia đình với một cô giáo sư người Huế quen ở Phú Bổn. Gia đình Nhân cũng không mấy vui vì Nhân tính nết cau có, muộn phiền vì hoàn cảnh đã tạo cho Nhân, vợ Nhân lại đa tình, lãng mạn, hạnh phúc đổ vỡ.
Nhân ly dị vợ, về Sàigon làm cho một toà báo, sống cuộc sống vẻ chán đời, chán sự nghiệp, Nhân tìm vui trong những vũ trường, trong men rượu mạnh.
Tuy không say sưa, Nhân chỉ muốn quên cuộc đời trống rỗng...Sau mấy năm sống với cọng sản, Chịu không được cái kềm kẹp của chế độ đỏ này, và Nhân còn giữ tờ giấy cựu tù binh, Nhân xin đi Mỹ dưới diện HO
Ở đây, Nhân không quen lối sống, thấy mình lạc loài, ngày ngày phải đi học lại tiếng bổn xứ, tìm việc làm, cô đơn. Sau bao nhiêu mối tình tạm bợ qua đường, Nhân lại càng mệt mỏi, trở thành người đàn ông khô khan,
Nhân bỏ Mỹ, qua Pháp sống gần người chị ở Paris .
Nay sẳn dịp Noel, có hai cặp bạn muốn về Việt nam, Nhân nhận lời tháp tùng về thăm quê một chuyến sau 40 năm xa quê.
Nhân cũng muốn nhìn lại bộ mặt mới của quê hương xem có thể chấp nhận được cuộc đời mới của quê cũ.
HàNội_ Huế, chuyến tàu liên tỉnh làm phiền Nhân ít nhiều với sự đối đãi không công bình với người việt chính cống và Việt Kiều .
Hôm nay đến Nha Trang, Nhân và bạn tìm ra được khách sạn tốt ngay cạnh bờ biển , Khách sạn Hải yến.
Sau khi tắm rửa ăn cơm tối, bạn Nhân mệt xin cáo từ Nhân đi ngủ sớm. Không biết làm gì cho qua buổi tối Nhân đi bộ dọc theo biển .
Nha Trang đêm trăng đưa Nhân về với kỷ niệm cũ. Nhân cố tìm lại điạ chỉ người cũ, nhưng chịu thôi vì bây giờ toàn là khách sạn và quán ăn, không còn dấu vết ngôi nhà mà bao lần Nhân và Hương hai đưá đứng trước cửa dưới cây trứng cá trái đỏ mọng như môi người yêu.
Buồn buồn Nhân quay bước đi trở lại con đường dẫn về khách sạn. Dọc bờ biển cát vàng rào rạo dưới chân. Nha Trang đêm trăng gió nhè nhẹ thổi rì rào qua lá dừa nghe như tiếng hát của Ngọc Lan với tình ca muôn thuở._
Tội nghiệp cho người ca sĩ dễ mến đó, nhân chép miệng thở dài!
Mỏi chân và chưa buồn ngủ, Nhân tìm đến ngồi trên ghế đá nhìn biển. Đêm nay không gió nên sóng im lặng, thuỷ triều xa bờ dạt dào sóng li ti vào ra, dưới ánh trăng, mặt biển vàng theo những con sóng chạy dài theo bãi .
Trời thật xanh nên xa xa Nhân nhận ra hòn Chồng . Nhân nhắm mắt ....
Một chiếc bóng trắng bay lang thang qua những rặng tàu dừa ,một hồn ma vô định chưa biết phải về đâu đêm nay. Hồn ma rất trẻ, khoảng 25. Định rà rà trên mặt sóng nhìn trăng, hồn ma thấy Nhân đang trong cơn mộng. Hồn biến thành cô gái trong chiếc áo dài vàng màu hoàng vua, quần lãnh đen, tóc bối cao, khuôn mặt thật đẹp, nhất là đôi mắt rực sáng trong đêm trăng như đôi mắt thỏ bị đèn xe chiếu .
Cô ta đi thật nhẹ, chân vừa chấm mặt đất không tiếng động. Cô lại bên canh Nhân, ngồi xuống, lấy tay chạm nhẹ vào tay Nhân
Nhân rùng mình tỉnh . Nhân ngạc nhiên nhìn cô gái, giờ này đã hơn giấc khuya mà sao lại có người con gái đẹp trên bãi vắng ? Cô gái nhìn Nhân mỉm cười .
Nhân hỏi
_ Cô là ai ?sao giờ này còn lang thang ngoài bãi đêm ?
_ Dạ , tại nhà em xa lắm, và ở đây em không có gia đình nên chưa biết em sẽ đi đâu đêm nay.
_ Vậy cô ... cô gái nói
_ Anh cứ gọi em là em vì chắc anh lớn hơn em
_ Vậy cô .... à ừm .. em đã ăn cơm tối chưa ?
_ Dạ chưa, nhưng em không đói
Sẳn có gói kẹo menthe trong túi áo, Nhân lấy ra mời cô gái nhưng cô từ chối .
Cô gái hỏi Nhân:
_Anh là người lạ ở đâu đến phải không ?vì em chưa gặp anh lần nào !
_Phải ! tôi mới ở ngơại quốc về thăm lại quê hương sau bao nhiêu năm lưu lạc xứ người .
_ Em hay đến NhaTtrang chơi hoài nên biết anh là người khách lạ.
câu chuyện giữa hai người trở nên đậm đà, cô gái kể cho Nhân nghe những thay đổi trên quê hương, và đặc biệt Nha Trang. Nhân nhìn đồng hồ
_ Trời ! 1h rưỡi hơn, sáng. Một chiếc lá dừa đong đưa trong gió làm ánh trăng dọi ngay mặt.cô gái .Hình như có giot nước mắt chảy dài theo má cô gái. Đêm quá khuya Nhân đứng dậy chào cô gái , lòng thấy ngổn ngang vì tội nghiệp, lại thêm vào một tình cảm mới mẻ chợt đến lâng lâng trong tim Nhân.
Nhân quay lưng định băng qua đường, nghĩ sao, Nhân quay mặt lại, cô gái vẫn ngồi yên trên ghế
_ Hay cô này là một cô gái ăn sương ?
Nhưng nếu là gái ăn sương sao lại ăn mặc cổ kính như vầy ? mà cũng không hề đề nghị theo mình về khách sạn ?
lại đang khóc ?
Lòng bất nhẫn, Nhân quay lại ; đi rón rén đến sau lưng cô gái, cô đang úp mặt vào hai tay, khóc.
Nhân đặt tay lên vai, cô gái quay lại.
_ Anh ? Anh chưa về ngủ ? Đêm khuya rồi !
_Còn em?Em sẽ về đâu đêm nay ?
_Dạ ... và bỏ lững câu trả lời .
_ À, mà từ nãy giờ em chưa cho tôi biết tên em ?
_ Dạ..tên em xấu lắm, anh biết làm gì ? vả lại mình cũng sẽ xa nhau mãi mãi !
Lòng Nhân càng chùng hơn:
_ Hay là em về khách sạn với tôi đêm any ?
_ Dạ ... em không phải là hạng người anh nghĩ . Anh cứ về đi, mặc em !
Nhưng Nhân nắm tay cô gái đứng dậy cô gái không cưỡng, tay cô lạnh ngắt .
Nhân dìu cô gái về phòng .
Phòng Nhân chỉ có một giường nhỏ. Nhân nói:
_Em cứ tự nhiên, tôi cho em mượn bộ đồ ngủ; em vào tắm cho mát rồi đi nghỉ. Khuya lắm rồi .
Cô gái nhận bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm
Nhân ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ nhìn trăng . Ánh trăng chiếu vào phòng lung linh sống động, có chút gì liêu trai.Nhân mở tủ lấy chai rượu mạnh, rót vào hai ly .
_ Ủa sao lạ! Nhân không nghe tiếng nước chảy từ vòi sen rào rào mỗi lần có người tắm ?
Rồi Nhân lại tựa vào cửa sổ, quên khuấy mất câu hỏi mình
Cô gái súng sính trong bộ đồ ngủ quá rộng Nhân đưa mặc dù Nhân rất gầy .
Cô gái đến cạnh Nhân, . Nhân cầm ly rượu mời nhưng cô từ chối
_ Em không hề biết uống rượu.
Nhân bảo cô _
_ Thôi mình đi ngủ đi! Em lân giường ngủ, còn tôi nằm ở sofa được rồi.. Dụ dự một hồi, cô gái đề nghị Nhân cùng lên giường ngủ với cô.
_Em sẽ không choáng chỗ nhiều đâu, anh đừng lo.
Thích qua, được người đẹp cho ngủ chung giường, Nhân nhận lời tức khắc. Nhưng vì quá mệt mỏi trên chuyến Huế_Nha Trang hôm nay, Nhân ngủ thiếp ngay.
Trng giấc ngủ chập chờn, Nhân thấy hơi lành lạnh Nhân mở hé mắt nhìn cô gái bên cạnh, hơi thở cô đều đều, cô gái đẹp quá trong giấc ngù, lòng Nhân gợn lên ý bạo, Nhân quay lại ôm cô gái , uả sao Nhân chỉ thấy vòng tay mình như ôm một khoảng trống . Nhân giụi mắt nhìn đồng hồ : 5h sáng . Nhân lại thử vòng tay ôm lưng cô gái lần nữa trong tay Nhân chỉ có bộ đồ ngủ không người trong tay.
Hãi quá, Nhân chồm dậy mở đèn , chỉ có bộ đồ ngủ mỏng trên giường .
Hay cô gái vào phòng tắm _ hay toilet ? Nhưng không lẽ hồi đêm cô ngủ trần truồng ? Lạ thật !
Nhân đứng dây đi tìm cô gái cùng căn phòng ? không có ai . Nhân lại mở thử cửa phòng ? Cửa vẫn khoá chặt bên trong !
Nhân đi lại ngồi cạnh giường phiá cô gái nằm hồi đêm, suy nghĩ mãi .
Một làn gió nhẹ thổi vào phòng, thân trên áo ngủ ưởn lên, rơi trên mình Nhân
Trên giường chỗ cô nằm, có mảnh giấy, Nhân đọc
_ Em xin lỗi anh, em chỉ là một hồn ma lang thang từ bao năm nay chưa tìm ra chỗ cư ngụ đêm nay em đang lang thang thì gặp anh, thấy anh có vẻ hiền nên em đến gặp, cho bớt được một khoảng thời gian trống vắng của em .
Anh hỏi em tên gì ?
_Em tên là Sương Đêm
_Vĩnh biệt anh !
Sương đêm
đông hương
No comments:
Post a Comment