Danh đang ngồi trên sân thượng nhưng có kiếng chung quanh một toà nhà cao ốc , ký tên vô tập tuyển thơ Cho Một Tình Yêu tặng bạn bè , buổi ra mắt thơ Danh hôm nay có thể nói là rất thành công . Bạn bè thi văn sĩ, bạn bè anh , gia đình và những người hâm mộ thơ anh gồm có đủ thành phần già , trẻ, và đặc biệt là rất nhiều nữ sĩ đã quen biết Danh từ lâu nay ở các tỉnh về tham dự buổi hội ra mắt thơ của anh . Trước khi Danh ra khỏi nhà, lúc nào anh cũng đến gần tấm tranh treo tường trong phòng anh , đó là tranh một người con gái bạn của bạn anh vẽ bằng sơn dầu , bạn anh tặng anh trong dịp sinh nhật Danh cách đây khá lâu rồi . Bạn anh cho biết đây là hình của Hoa Tím, một người thích thơ Danh nhưng Danh không hay vì những thơ của Hoa Tím Danh chưa hề bao giờ đọc, người bạn đã vẽ cô rất thích và đã đưa đăng trên những diễn đàn Danh vẫn hay làm việc chung với họ .Danh rất thích khuôn mặt bầu bĩnh , đôi mắt thật đẹp màu nâu tươi và buồn , mỗi lần Danh đứng nhìn đôi mắt của Hoa Tím , lòng anh như có một sợi dây thắt tim anh lại , mà anh cũng không hiểu tại sao , có lẽ bức tranh của bạn anh vẽ quá điêu luyện nên bức tranh rất sống , Danh nhìn , có cảm tưởng trong đôi mắt Hoa tím , lúc nào cũng có hai giọt nước long lanh sắp vỡ .
Tiếng nhạc, tiếng người chung quanh phòng có lúc làm Danh nhức đầu , nhưng hôm nay là ngày vui của anh , ngày anh giới thiệu với mọi người đứa con tinh thần thứ nhì của anh , nên anh đành phải trả lễ , vui cưòi với những người quen, bạn bè đã hâm một thơ anh . Lúc anh ngồi ký sách tặng , dưới mấy hàng ghế , phần nhiều là các cô, cô nào cũng phục sức diêm dúa , các bà thì nữ trang đầy tay , họ muốn nhân dịp này đề kình nhau về sắc đẹp , khoe nhau về giàu có , thêm vào một phần các nữ thi sĩ cũng đến đây để nhìn nhau vì ganh nhau , muốn dành sự để ý của Danh dành cho họ . Phải nói là Danh rất đẹp trai , cao ráo , lịch lãm và thơ tình anh rất lãng mạn thường làm cho các nàng đổ xiêu và muốn thành người yêu của anh vì , dù anh đã ba mươi tuổi , nhưng anh vẫn thờ chủ nghĩa độc thân, ai hỏi tại sao anh không chọn một nàng thơ đẹp nào đó để đi chung đường đời cùng anh , anh luôn trả lời :
- khó mà tìm được một nàng thơ không vị lợi vị danh, vì cô nào cũng muốn mình vượt trên những người khác, cũng có vài lần Danh cũng có vài tình yêu vụn vặt nhưng không bền , còn tìm trong những người đành bà không thích thơ văn , họ lại có sở thích khác , thích chiều chuộng nhưng khô khan, thích đi shopping , thích diện , thích giữ chặt người đàn ông họ đang có trong tay như một món hàng đặc biệt mà họ muốn giữ trọn cho họ một mình ... tóm lại , Danh nói với bạn bè anh chưa tìm ra khuôn mặt ý trung nhân của anh.
Tiệc ra mắt thơ anh linh đình lắm , đầy bánh ngọt , champagne chảy như suối , giàn nhạc bắt đầu , một đám bạn đàn ông của anh và các cô bắt đầu đứng dậy ra sàn nhảy , anh không biết nhảy nên ngồi yên xem , bỗng anh thấy có tiếng kéo ghế lại gần anh :một người thơ anh chỉ quen qua mạng , anh cũng chỉ biết mặt cô ta qua mạng nhưng sau đó, cô ta đeo sát anh làm anh phải bỏ luôn diễn đàn ấy , trốn biệt nên lâu lắm anh ít khi lên mạng , trang thơ anh bỏ trống từ mấy năm nay rồi . Cô ta viết thư đến nhà anh mỗi ngày, không hiểu cô ta đã quen ai trong số bạn bè của anh nên cô ta có số điện thoại của anh , cô gọi anh gần như mỗi ngày , có khi khuya , anh không bao giờ trả lời .
-Chào anh Danh , dữ hông , nhờ có buổi ra mắt thơ hôm nay em mới được gặp được nhà thi sĩ Danh Danh bằng xương bằng thịt . Nàng nói nhỏ:
- Sao anh tệ với độc giả thơ anh vậy ? PM cho anh , anh không trả lời , gọi điện , không hề có ai đầu dây !
Danh vừa hiểu ra là ai , anh lấy lệ trả lời :
- Dạ ,tại lúc này tôi rất bận cho ra tuyển tập nên thời giờ tôi rất eo hẹp, và lâu không viết , tôi cũng mất đà thơ , xin mỗi cô nhé ! Xong anh đứng dậy , giã đò đến bàn tiệc tìm thức ăn . Nàng ta vẫn léo nhéo theo sau anh .
Danh bực quá, anh bỏ dĩa đồ ăn xuống , đến mời một cô gái đang đứng cạnh giàn nhạc lắc chân lia lịa vì không ai mời cô ta , anh đưa cô ta ra sàn nhảy , rồi đi từng bước slow dù nhạc đang trổi điệu valse . Danh không để ý đến dưới hàng ghế cuối cùng trong phòng một người con gái mặc chiếc áo dài tím ngồi một mình và cũng không đến xin anh chữ ký , cô ngồi như một cái bóng , tay cầm tập tuyển thơ Danh và nếu ai để ý, cô gái thật đẹp , vài người đến mời cô nhảy nhưng cô từ chối. Nhân lúc mọi người trên sàn nhảy , cô đứng dậy, âm thầm ra về . Trong phòng nóng quá, Danh mời cô gái đang nhảy với anh ra balcon đứng cho mát, nói là cho mát nhưng thật là đang mùa đông .Danh đứng dựa lan can , bỗng bà hồi nãy mở cửa ra tìm anh ,bà muốn được nhảy với Danh một bản slow đang được giàn nhạc chơi nhưng anh không muốn , anh nắm chặt tay cô gái đứng với anh , bà ấy giận quá , túm lấy vai anh , đẩy cô gái ra , hai người dằng co nhau , lan can chỗ Danh đang dựa vì sét rỉ, với sức nặng của Danh , gãy ,anh mất đà, té khỏi lan can, trong một giây khắc thật ngắn anh thấy mình đang lơ lững giữa trời , trong bụng thầm nghĩ đời anh đã chấm dứt vì rơi từ tầng thứ 9 xuống thì chỉ tan xác thôi ! Anh nhắm mắt , bỗng nhiên anh có cảm tưởng có hai cánh tay mềm và ấm ôm trọn lấy người anh , anh mơ màng : không phải là hai cánh tay mềm mà là hai cánh chim lông trắng toát , mà hai cánh chim đang ôm gọn anh mang nét mặt của người con gái anh đã thấy ở đâu rồi mà không nhớ ra, người cô toát ra một sức ấm và thơm mùi hương anh vẫn ngửi thấy từ mấy tháng nay trong đêm khuya khi anh ngủ . Vậy là anh không chết ! cô gái mỉm cười nhìn anh, qùi hai chân , đặt anh nhẹ nhàng xuống đất . Anh đinh cảm ơn cô gái , anh nhìn lại cô, trước mắt anh, hình như chỉ là một cái bóng thật mơ hồ , như một ảo giác . Anh đã hoàn hồn , trong mắt anh chỉ thấy mờ mờ cô gái có khuôn mặt thật xinh xắn, mặc chiếc áo choàng lông ngỗng trắng vì trời đang mùa đông và thay vì hai tay , cô ta có đôi cánh đã ôm anh hồi nãy . Anh giụi mắt : giật mình , anh đã nhớ sực ra :
- Ơ ! người trong tấm tranh treo tường trong phòng anh cạnh giường , mỗi đêm trước khi ngủ, anh vẫn nhìn tranh và thầm mơ :
- ước chi anh sẽ được cạnh em một ngày nào đó ? mỗi lần , anh có cảm tưởng cô gái đang cười với anh !
Anh đang chưa biết phải làm gì thì cả đám bạn anh chạy đến mừng anh , hỏi han ríu rít ai đã cứu anh , anh quay mặt lại chỉ tay về phía cô gái , mọi người nhìn theo tay anh chỉ không có ai cả , và Danh đang ngồi trên một tấm nệm giường dày người ta quăng trên lề đường . Một người bạn kéo tay anh đứng dậy .Không lẽ anh thoát chết vì té đúng trên tấm nệm này ? Nhưng đôi cánh chim thiên thần hồi nãy ? Không lẽ vì hãi quá mà anh đã tưởng tượng ? Mọi người thấy Danh không sao, lục đục kéo nhau trở lên phòng trở lại ăn bánh, uống champagne. Danh biết mình muốn gì, anh đi lại gần người bạn đã tặng anh chân dung Hoa Tím . Anh mời Khang , tên bạn anh lên phòng, cẩm ly champagne mời Khang ngồi và hỏi chuyện về Hoa Tím.
Lúc nãy khi tôi vừa té , tôi có cảm tưởng là Hoa Tím đã cứu tôi đó anh Khang à ! hay chả lẽ tôi tưởng tượng ? Khang nói với Danh :
- Anh không tưởng tượng ! Hoa Tím đó !
Danh nhìn Khang , mặt ngơ ngáo:
- Anh nói sao ? Hoa Tím cứu tôi ? vô lý , Hoa Tím trong tranh anh có vẽ yếu đuối , mảnh mai ; làm gì đủ sức mà đỡ tôi té chứ hả anh Khang ?
Khang cười buồn:
-Anh có muốn tôi kể chuyên về đời Hoa Tím cho anh nghe không ?Danh gật đầu:
Hoa Tím là người mê thơ anh , nàng cũng hay làm thơ nhưng thơ nàng viết , nàng chỉ đưa cho mình tôi đọc thôi! tôi rất thích thơ Hoa Tím nên tôi đã gửi lên những diễn đàn trên mạng đó mà có lần tôi đưa cho anh đọc, anh khen .Tôi quen với Hoa Tím từ nhỏ , Hoa Tím mồ côi cha mẹ, sống với người dì . Tôi rất thích Hoa Tím , xem cô như một người em ; và thấy Hoa Tím đẹp nên tôi mới vẽ chân dung Hoa Tím , tôi đã đem bức tranh đi dự triễn lãm , có nhiều người muốn mua, nhưng tôi tiếc không muốn lià bức hoạ vì mỗi lần tôi nhìn lại tranh , tôi có cảm tưỏng Hoa Tím đang sắp khóc thật ! Sau này khi tôi gặp anh , tôi rất qúi mến anh và biết thêm anh là người thơ có một con tim thật tuyệt vời , thủy chung , tôi thì chưa thấy anh đi với ai, chưa hề thấy anh có bạn gái nhưng qua thơ anh , tôi rất cảm động những lời thơ anh viết nên nhân sinh nhật anh , tôi đã tặng anh bức tranh ấy . Nhưng tội nghiệp thay, Hoa Tím vừa mới mất cách đây không bao lâu, nàng bị bệnh tim . Tôi có giữ lại bài thơ chót trong đó hình như Hoa Tím đã gửi gắm tình yêu nàng cho một người , theo lời thơ, hình như người đó là anh. Nếu anh muốn , tôi sẽ tặng cho anh làm kỷ niệm, vì tôi biết từ bây giờ, anh sẽ đọc thơ Hoa Tím dưới một con mắt khác phải không ?
Danh gật đầu không nói , anh bóp mạnh tay Khang cám ơn. Tự dưng một nỗi buồn dâng ngập mắt anh Buổi ra mắt chấm dứt, bạn bè rủ anh đi nhà hàng để ăn mừng nhưng Danh không còn lòng dạ nào để vui cùng bạn bè, Danh cáo từ bạn ra về . Đến nhà, anh chạy ngay vô phòng nhìn bức tranh thật lâu , anh đưa tay vuốt ve bức tranh như muốn vuốt lên đôi mắt đẹp và u buồn đó anh nói nhỏ với bức tranh :
Hoa Tím ơi ! Dù em không còn nữa , anh vẫn sẽ xem em là nửa trái tim anh từ đây . Em đã cứu anh thoát chết , nhưng em không dè anh chỉ còn sống với một nửa trái tim còn lại ...
đht