Saturday, March 30, 2019

NGƯỜI DI TẢN BUỒN





 *
Tháng Ba*, chim bỏ lại rừng
đồi thông xơ xác, lá rưng rưng buồn
thời gian vụt cánh bay luôn
mặt trời chết yểu, vết thương trăng bầm
*
Tháng Ba mìn nổ sau lung
gốc già trụi vỏ, nhựa, nguồn héo khô
bên triền, con hoẳng ngủ trưa
nai con khát sữa, mẹ vừa bỏ đi
*
Tháng Ba ghi chỉ những gì
mênh mông quá khứ hiện về: chiến tranh
muốn quên đại lộ kinh hoàng
ôn ngày hôn lễ, vôi hồng trầu cau
*
Tháng Ba, chợt bỗng đỏ au
tay em chạm phải máu nhau trên người
chợt nghe gầm rít trên đồi
nhớ ra, thôi đã cuối rồi tháng Ba
***

Tháng Tư ! di tản, biệt ly
tháng Tư đôn đáo người đi, kẻ chờ
đạn thù rụng xuống như mưa
anh đành gác súng, đợi giờ tù lao
*
Tháng Tư, khăn trắng quấn đầu
ôm con, vượt biển nỗi sầu thiên thu
Mẹ, Cha nằm dưới mộ sâu
em đi rồi, biết khi nao... trở về


đông hương

*tháng bắt đầu di tản chiến thuật từ Ban Mê Thuột

 

NHẠT NHOÀ KÝ ỨC


Có một mảnh trời mênh mông_trống rỗng
có một khoảng đời tâm sự ngủ trưa
có một con đường đá truồng như nhộng
có một người ngồi nhìn tim nắng mưa
*
Chút chút xôn xao với đầy câu hỏi
hôm qua tại sao trời lại nhiều mây?
tại sao chim ngàn nhớ rừng vời vợi
và đứa đa sầu duy nhất là tôi?
*
Có những dễ thương trong tôi mọt nhấm
có một góc hồn bụi phủ quanh năm
có một hứng thi ý_lời mọc nấm
chữ nghĩa yên bình xưa chừ phù vân
*
Tôi ngồi ôn lại, hồi hương dĩ vãng
dù giờ nhạt nhoà hình bóng yêu xưa
ký ức thiên nhai sâu trong thăm thẳm
không nhớ nổi mình đang thức...hay mơ?

đông hương

Friday, March 29, 2019

NHỚ VỀ QUÊ NGOẠI



Có những buổi chiều nhìn xem thành phố
thành phố bây giờ sau những đám mây
tôi đứng ...vu vơ ngóng tìm mái cổ
căn nhà mô rồi Hội An... Mẹ ơi
*
Có những buổi trưa Ngoại ơi, ơi Ngoại
giòng Hàn ngủ trưa, nước khẽ lặng lờ
con nhẫm Hồ Trường, nhói đau ngực trái
trái tim con già, mắt như trời mưa
*
Có những nửa khuya, con ngồi chồm dậy
giấc ngủ vật vờ, Ngoại_Mẹ chừ đâu
 Ngoại_Mẹ trời mô, lòng buồn, coi hỏi
có phải ngôi nhà có đầy trăng_sao?
*
Con ngồi như mơ, nhớ về quê Ngoại
thành phố người ta _xa nửa điạ cầu
hoài niệm Ngoại cho đập ly thoải mái *
Ngoại nghe cháu cười, thích chí vuốt râu
*
Có những sớm mai thấy mình tội nghiệp
thèm ơi một tô mì Quảng, ôi thèm
trên Phố Cổ Xưa, tô mì ngon tuyệt
biết còn có ngày thăm lại ...Hội An??

đông hương

*Nghe Mẹ kể lại hồi tôi 6 tháng, Ba Mẹ đi chơi xa nhờ ông bà Ngoại giữ tôi, mặt tôi buồn xo không cách nào làm tôi vui, ông Ngoại mới lấy ly cho tôi đập bể, nhưng nghe tiếng xoảng của những cái ly thường, tôi cũng không cười, ông liền mở tủ lấy cái ly bằng pha lê đắt tiền cho tôi đập, tiếng rơi của ly pha lê thủy tinh thật dòn , trong trẻo, tôi cười hăng hắc thú vị, vậy là Ngoại lấy nguyên bộ ly pha lê cho tôi đập, Ngoại thấy tôi cười vui, Ngoại thích thú vô cùng, nhưng tôi cũng vì vậy mà bị bà Ngoại phết cho mấy phết sau đít, ông thấy tôi bị đòn nên ôm tôi chạy trồn...Ngoại ơi, Tu me manques tellement, malgré mes souvenirs de Toi trop flous dans ma mémoire.

Thursday, March 28, 2019

ĐỜI ĐÃ CŨ SAO LÒNG MÌNH CHẲNG MỚI ?


Lâu mở tủ, hình như tim lủng lổ
bao năm rồi quên quét bụi thời gian
tôi ôm trải, hong nắng đời mình để
khỏi mối mọt ăn, mòn mãi tâm hồn
*
Thời gian qua, ngỡ tâm linh tồn tại
bụi trần ai phủ một lớp cao dày
tôi vô tư, lo theo mơ, rong ruỗi
quên tháng ngày là địch thủ thơ ngây
*
Ngay xiêm áo thơ phai màu, lỗ chỗ
nhện màn giăng, làm tổ giữa hứng thi
mới nghiệm ra vì sao nhiều con chữ
như dấu răng sâu gậm nát... từ khi...
*
Đời đã cũ mà lòng mình chẳng mới
còn chút gì tồn tại có thiên thu?
vèo một thoáng tiếng chân thời gian chạy
không kịp chào, tôi lẽo đẽo vân du
*
Nghĩ kỹ lại, qua bao mùa mưa nắng
tóc muối tiêu, khoé mắt dấu chân chim
trái cấm ngọt, chừ ngát ngan mằn mặn
mai liệu mình thức dậy vẫn...bình minh??

đông hương

Wednesday, March 27, 2019

SỢI NẮNG CHIỀU RƠI



Rơi chiều, nắng đổ trên cây
nụ Xuân đỏm dáng, má hây hây hồng
cây gì lá thật dễ thương?
rung rinh cười với gió vương khẽ cành
*
Rơi chiều, mắt nắng long lanh
như O thiếu nữ tuổi rằm mười lăm
trái tim dưới ngực phập phồng
gõ từng nhịp gõ thăng trầm buồn _vui
*
Rơi chiều, từng sợi nắng say
sa trên nhụy mật ngất ngây tâm hồn
thấy vui, mở cửa ra vườn
vũ luân với bóng trên tường...quen quen
*
Rơi chiều, nắng xuống làm thân
hôn em trên tóc làm em...nhớ người
thuở nào trong tự xa xôi
mà nay hoài ảnh, bùi ngùi... tưởng như
*
Rơi chiều, nắng trở ảo hư
chênh vênh trên ngọn cây vừa hồi xuân
từ từ nắng tẩm hoàng hôn
phiến phiên chạm nhẹ vào hồn...bỗng nhiên...

đông hương

Monday, March 25, 2019

TÝM XƯA


Em về mỏng mảnh Tým xưa
Tým trời Huế cũ, Tým mưa giọt buồn
tiếng chuông chùa vẳng không trung
nao nao Thiên Mụ, hồn buồn_ xốn xang
*
Ngày vui nào Tým bàng hoàng
về mô dải nắng xoay tròn Hoàng Cung
bùi ngùi mấy khẩu thần công
ngắm bông muối rụng, mà thương ngô đồng
*
Xa xưa một thuở công nương
mang tên Tôn Nữ Tým Hương Ưa Sầu
chừ về lại, tim Tým đau
biết mô mà kiếm, hoàng triều tử thương
*
Tým câm nín, sợ lòng buồn
Huế chừ toàn đám khỉ rừng Trường Sơn
mô còn thuở anh đóng quân
thở hơi hương áo hoa rừng say ngây
*
Chiến tranh chừ đã an bài
nhưng hồn Huế Tým còn dài đắng cay
bữa ni lăng tẩm u hoài
bữa tê Đại Nội nuối người Lính xưa
*
Ngậm ngùi mắt Tým trời mưa
ướt bông trang, ướt mù u lăn tròn
giữa giòng, cồn Hến phân tâm
xuyên tàn trăng nhạn theo đàn vương mây
*
Em về, buồn gió thôi bay
nghe Trường Tiền khóc nhớ người chiến binh
giày Saut, vai súng, ba lô
xa rồi...cái thuở... tiễn đưa...Tình đầu
*
Chùng lòng, Tým giấu nỗi đau
thương người Áo Trận Bạc Màu chiến chinh...

đông hương



Sunday, March 24, 2019

ĐẾM NHỮNG GIỌT BUỒN


Đếm đi, đếm hết một đời
bao nhiêu lá rụng uá trời từng Thu
em gom mọi giọt sa mù
về đêm mỗi giấc mơ từ thương anh
*
Thời gian xiêm áo mỏng manh
miên trường trong chặng đường trăng ảo huyền
phập phồng lồng ngực không yên
tay tương tư mở trinh nguyên ngực trần
*
Hằn trên da thịt những lằn
vết đau năm tháng lăn tròn đêm đêm
đếm đi anh, những yên bình
an nhiên xưa cũ, lúc mình còn nhau
*
Mặn chiếm trọn nguyên tình cầu
lung linh dưới nắng _mưa, màu bạc mây
làm thinh, nhìn tóc đổi đời
tim em uá, nhịp hao gầy...thớt thưa

đông hương

Friday, March 22, 2019

THƠ CHO MÙA XUÂN VÔ TẬN



Thơ rất dài, cho mùa Xuân vô tận
để mai đây hoa lá khỏi ghen sầu
dù mây ngàn bị gió đuổi về đâu
thơ còn lại màu Tým thương ngày cũ
*
Từ ngẫu hứng em đem Xuân về phố
cho giọt châu đừng rạn vỡ rồi buồn
vì trong lòng đầy nợ những lần hôn
anh đã tặng khi chờ càfé sáng
*
Mỗi một ngày anh gửi thêm ấm nắng
nên nỗi mừng vây trọn cả trời yêu
quyến luyến nhau sáng sớm đến cuối chiều
cũng vừa đủ liêu xiêu từng khoảnh khắc...
*
Thơ rất nhẹ như màu trăng ngọc bích
thơ dễ thương như một bức tranh tàu
màu Tým xưa loáng thoảng bóng hình nhau
em chồm dậy ôm chúng vào thật chặt
*
Thơ có đủ làm tách càfé ngọt
nguyên bốn mùa ngan ngát vị hương quen?

đông hương



KHI EM ĐI


Khi em đi, chỉ xin anh điều ước
dù xa nhau, hôn cũ giữ ngàn đời
trong ba lô, mang cùng _đường xuôi ngược
trên chuyến tàu đời, dù có đơn côi
*
Khi em đi, con đường rầy sỏi dại
nắng ngây ngô, lẩm nhẩm đếm ngày về
mong anh bảo: rong mau rồi trở lại
nếu tim buồn, đừng để lở phù sa
*
Mai em đi, long lanh từng giọt nhớ
mặn thẩn thờ, ray rứt ướp rèm mi
giòng nho nhỏ uốn dài theo đôi má
rát và cay làm đục vũng xuân thì
*
Nắng ấm lắm nhưng tâm hồn quá lạnh
xuyên thịt da _cào cấu tim _phiêu bồng
xiêm áo mỏng, không đủ che... trống vắng
tay em gầy, không trọn... một vòng ôm

đông hương



ĐI TÌM DẤU XƯA


Ai đi_ai ở_ai về
tôi đi_tôi sẽ tôi về một tôi
con đường quãng nắng xa xôi
bước nghe tiếng chậm hoạ lời nhịp tim
*
Dấu xưa bụi phủ vết tìm
tôi thơ thẩn kẽ trốn miền phù vân
ngõ xuôi xuôi dốc hồng hoang
chênh vênh sườn đá trăm năm trền mòn
*
Trụi trần rừng cũ pơ lăng*
mất Người, hoa héo cánh tàn sầu đông
sương khuya rũ rượi tùng giòng
ướt tôi_ ướt cả tâm hồn đam mê
*
Ai đi_ ai ở_ ai về
tôi quay gót bước, kéo lê ách buồn
oằn người nguyên thuở lưu vong
thiên thu quả ngắn_chỉ chừng vài giây
*
Cuộc chơi như tiệc rượu say
uống cho đến cạn chung đầy mị mê
bóng trăng ngở bóng Người về
tôi ôm chầm lấy_hả hê... đến khờ

đông hương

*hoa gạo

TỪ CÕI VÔ BIÊN


Anh về từ một cõi mơ
hồn lơ lửng gió, bơ vơ muôn trùng
mộ buồn, mưa ướt, đêm sương
phân vân chưa hiểu hướng phương đất_trời
*
Bao nhiêu Xuân đã về rồi
tháng Ba nhắm mắt trên đồi Charlie
chẳng nghe thằng bạn nói gì
trải poncho gói gọn thi thể mình
*
Hình như đạn réo chung quanh
mảnh bom nào cắm ngực mình phải không?
tay tê, chân liệt, vô hồn
khẩu M79 còn tròn trong tay
*
Đời anh còn chút mắn may
được nằm trong chiếc quan tài gỗ thông
toàn thân phủ lá cờ vàng
anh về nhà mới Nghĩa Trang Biên Hoà
*
Anh giờ bóng quế_hồn ma
vẫn em thương nhớ...cứ 3, 4 ngày
em vào quét dọn lá rơi
lau bằng nước mắt ảnh người tình xưa
*
Thương em quá trẻ...vẫn chờ
nợ em nhiều lắm, bao giờ trả xong
thủy chung...không chịu lấy chồng
cứ vành khăn trắng quấn quanh trên đầu
*
Muốn ôm em...mà làm sao
chì biết hôn gió, lòng đau...miên trường

đông hương


Thursday, March 21, 2019

PHÂN TÂM CHẺ BỐN HƯỚNG ĐỜI


Giờ tôi lạc mất tình thương
thà tôi về lại vô thường...may ra
trái tim thơ thôi phù sa
cầm như một chuyến đi xa dị thường
*
Gót chân lăn lóc miên trường
nẫu cao lên tận cuối tầng cô đơn
hay về xứ có đêm trơn
không trăng, không gió, không nguồn, không chiêm?
*
Biết đi là sẽ...biệt biền
dấu không lưu lại ưu phiền sau lưng
bạn bè, ngay cả người dưng
nhớ _quên mai một sẽ buồn mình tôi
*
Phân tâm chẻ bốn hướng đời
may ra còn một phần trời ảo hư
níu mưa xuống, viết chúc thư
gửi về sông_biển, ngạo từ mãn khai
*
Là tôi _du tử miệt mài
hành hương vào xứ sương ngày, nắng đêm
ừ, mình như một bóng điên
liêu xiêu, không thẳng con đường tìm nhau
*
Con bà nó, chừ về đâu
chỉ nghe tiếng sóng bể dâu... dập dềnh

đông hương

Wednesday, March 20, 2019

CÒN DƯ ÂM TIẾNG SÁT VỌNG TRỜI PLEIME


Ngồi nghe trời trở cơn mưa
bỗng dưng nhớ chuyện ngày xưa với Người
bao nhiêu tháng Tư qua đời
vẫn nguyên xa xót lòng người hậu phương
*
Em đi xa _ Anh chiến trường
em thành phố lạ, tâm hồn vắng tanh
Anh giày Saut, nhịp quân hành
balô_nón sắt băng rừng_truông mây...
*
Em ngồi, tận góc trời Tây
đọc giòng thư chót 50 năm rồi
cành lan héo giữa lòng tay
những hàng chữ nhạt nhoà mùi hương xưa
*
Héo hon tim nhỏ cũng hùa
moi từng hoài ức vỡ _oà rưng rưng
nhắm mắt nhớ áo hoa rừng
vòng tay ôm chặt thân mình_trước khi...

***
Năm rồi thăm lại Charlie
thăm Sông Ba _khóc Pleiku_Ngok Hồi
hồn xưa áo trận vợi vời
một vùng lửa đạn rạng trời Lam Sơn
*
Cổ Thành tàn tích chiến tranh
ngó cờ đỏ máu sao vàng khó ưa
cao nguyên buồn, cao nguyên mưa
rừng xưa rũ rượi bốn mùa lá rơi
*
Quê hương cũ tôi đâu rồi
chỉ còn tiếng Sát vọng trời Pleime
cố hương toàn những mặt hề
về chi để thấy...lê thê...hận thù

đông hương


GIÒNG THỦY TINH


Theo xuôi vời một giòng sông
dọc bờ rêu phủ, mênh mông nắng vàng
rêu phong tích tụ ngọn nguồn
hương xưa chưa nhạt, vẫn còn...phiến phiên

Nhớ hoải kỷ đã thâm niên
chờn vờn _thấp thoáng một hình bóng xưa
dẫu qua bao ngã đời thô
giòng sông vẫn mãi, lững lờ thủy tinh

Ừ Anh, nguyên dấu cuộc tình
thời gian có tuổi, cõi riêng yên lành
cho dù mưa _gió_phong sương
trời mây xuống thấp_đá tròn bình nguyên

Gió lồng lộng toà thiên nhiên
vườn tâm hé mở, chờ duyên xưa về
giòng sông thoai thoải đam mê
những con cảm xúc lê thê...oằn Người

đông hương

Saturday, March 16, 2019

MƠ HỒ SÁNG NAY


Mây ủ rũ nhìn nắng Xuân tàn tạ
nụ hoa buồn muốn sắp rụng, không vui
bồ công anh lổ hang vì mưa đá
đêm qua trụi trần, cánh chĩu sương rơi
*
Con bà nó, thi hứng tôi èo uột
sáng ngồi vườn, tìm chút xíu hồn thơ
giữa tháng Ba, không khí cón lạnh buốt
tôi trở vào nhà, khoác áo chiêm mơ
*
Thì vời vợi có bao giờ song suốt
cứ mơ hồ, cõi thiên nhai còn anh
và mong sao phi đạo đèn vừa đốt
đường bay tôi đáp xuống thật an toàn
*
Loanh quanh mãi với lá, hoa, mưa, nắng
quên mất đời toàn huyễn mộng_mơ hoang
Anh có thật hay chỉ là chiếc bóng
trong thơ_tôi tô cho thêm đẹp tầm hồn
*
Mấy hàng phím làm nư, chữ nhoà nhạt
mấy ngón gầy thắc mắc ...vấn quân tôi
Ừ_thì chắc tại sáng này trời ướt
nên giấy tim nhũn mất, ý...lời lười.
*
Tôi ngắt vội một cánh hồng thật đỏ
tô lên môi... cho thắm lại... nụ cười
sợ rũ rượi làm cảm xúc tan vỡ
lại phải đi tìm...ở đâu xa xôi

đông hương






Friday, March 15, 2019

CHÀO TỪ BIỆT




Chào từ biệt Anh, người xưa lính trận
chưa hề quen, nhưng cảm xúc vô ngần
hình anh trên bàn thờ, hương khói vây quanh
quyện tiếng khóc người thân quẩn quanh đây đó
*
Tôi chắp tay_cúi đầu _từ xứ lạ
trân kính một lời cầu Anh đi bình an
trên chuyến bay cuối về nước thiên đàng
anh để lại đời một vành khăn tang trắng
*
Tôi chỉ là hậu duệ_thương lính chiến
mọi Binh Chủng Quân Lực Việt Nam Cọng Hoà
mỗi khi nghe có một người đi xa
giọt lệ nóng làm rát cay da trên mặt

Trong tim tôi, Lính không bao giờ chết
cho dù già, hay trên chiến trường năm xưa...

đông hương



Thursday, March 14, 2019

GÓT BUỒN VÔ ĐỊNH


Để một ngày không quên mùa Xuân hồng
tôi xiêm áo, đón bus đi về phố
mùa giữa tháng Ba, nắng còn ngủ trễ
gót buồn buồn dẫn vòng quanh _vòng quanh
*
Tôi lững thững về Phố Hồng, vô định
những con chim mùa Đông theo xin ăn
con què tôi đâu_còn sống hay chết
tôi nhớ anh_nhớ nó_buồn vô ngần
*
Trời nổi gió Autan về thổi mạnh
thêm mưa bay_lạnh thấm sâu xuyên hồn
place Capitole cầm như mẫn cảm
bong bóng mưa dài, quấn quýt theo chân
*
Mình vào quán hay là lang thang tiếp?
băng Garonne, tìm lại những vợi vời
thôi_vào quán đi, trời như muốn tuyết
tháng Ba mà, giboulée đang rơi
*
Tay vô tư, thià khuấy tròn tách đáng
hai viên đường chẳn thấy ngọt...mà cay
uống cho nhanh để đừng cho chất mặn
tôi níu tôi, chạy trốn...bóng một người
*
Trên chuyến xe về, tâm tư mờ _ảo
sáng nay trời buồn..nắng vỡ sau mây.

đông hương

Wednesday, March 13, 2019

MAI EM ĐI


Mai em đi, bỏ lại một mình anh
nhưng em biết anh không buồn gì mấy
những dễ thương, những dị òm thuở ấy
mai một nhạt nhoà trong cõi trần gian
*
Mai em đi, đường nhau quên ngập nắng
bước quạnh hiu chập chững giữa mưa chiều
guốc không khua nổi vì mưa hạt nặng
át tiếng gót buồn chầm chậm_liêu xiêu
*
Mai em đi, chỉ nhớ quên vang vọng
anh rảnh đâu mà ngồi đó nhớ về
người thương cũ_anh lấp ngay chỗ trống
một bóng hình đài các_ anh si mê
*
Mai em đi, thương yêu rồi cát bụi
như bóng mây tan_hợp bởi gió ngàn
như bóng trăng tàn cuối khuya khuất núi
như một nốt đàn trên phím chùng giây
*
Mai em đi, chung tình em vẫn giữ
trong lá thư tình cuối chuyện chúng mình
mai lên nớ_tìm vườn thiên nhai cũ
cây cổ thụ già _trái cấm chín_chim chưa ăn

đông hương


Tuesday, March 12, 2019

TÀN CƠN BINH LỬA


Sau những tháng năm_ thân chiến bại
buồn nhớ ngày mê nhịp quân hành
súng đạn làm tai ù_mệt mỏi
đầu óc tàng tàng như kẻ điên
*
Ngày tàn cuộc chiến_đi tù tội
bảy lăm, ba mươi tháng tư đen
cho đến mười năm dài chờ đợi
được thả thì thân xác đã mòn
*
Anh về _phố xá toàn người lạ
đi kinh tế mới đốn củi rừng
làm than về bán cho thiên hạ
SàiGòn, có tiền mà nuôi thân
*
Lâu ngày khổ cực mắt mờ_ mỏi
đường phố _người thương_ôi SàiGòn
mấy thằng bạn cũ_nay cát bụi
về thành đếm lại_thiếu nhiều ghê!
*
Nhớ đứa nhìn trời_không nhắm mắt
nhớ thằng áo trận máu khô vai
nhớ thằng để lại chân bên suối
thằng ôm M16 nửa vòng tay
*
Lao đầu vào cuộc đời chinh chiến
anh_một Kinh Kha không hẹn về
 bạn đời với gió sương_thần chết
vui chiến trường Dakto_Charlie...
*
Chơi với đạn_bom, riết tửng tửng
nhiều lần anh đã nói với em
đi lấy chồng đi, đừng đợi nữa
đời Lính là đi, chẳng biết về.

đông hương









Monday, March 11, 2019

NHỮNG DẤU HỎI


TRẦM NGÂM
*
Cái gì rồi cũng hết
chuyện gì rồi cũng qua
sống nay rồi mai chết
thì thôi cứ ta bà

NẾU
*
Vẩn vơ nhiều cũng vậy
tình nào vĩnh cửu đâu
nghĩ suy hoài thêm rối
nếu mình không của nhau

SAU CUỘC CHƠI
*
Mai này hay mốt nọ
sau một cuộc chơi dài
chỉ tim mình rạn vỡ
ra từng mảnh buồn rơi

KHỎI LO
*
Không có gì phải dối
với tình cảm trời cho
nếu thương thì cứ nói
đâu cần gì đắn đo

TÔI
*
Con người tôi là thế
mang trái tim thủy tinh
làm bằng tỷ hạt lệ
thể lỏng nhưng chung tình

KẾT
*
Cuối cùng bằng kết luận
có nhiêu cũng chẳng còn
trời sinh tôi nhạy cảm
đầu_cuối toàn số không

đông hương

CÕI RIÊNG



Hôm về thăm lại cõi riêng
chỉ con ngõ cũ tâm tình ngày xưa
cỏ tranh mọc cao hai bờ 
thiên nhai cổng khoá, hững hờ như quên
*
tôi ngồi đợi mãi qua đêm
lạnh buông dài xuống, ướt dầm mưa khuya
nhìn mình qua một giọt mưa
mơ hồ thấy bóng chân xưa chạy về
*
trong cơn buồn như bão qua
còn vương lại ngọn trầm kha dị thường
mơ hồ tựa cửa_vấn vương
thiên thu uá lá cánh rừng tương tư
*
giận tim mình ưa làm nư
còn ưng nhớ mãi lời ru nhân tình
oằn người, ưởn ngực, cong vênh*
thủy tinh tiền kiếp lung linh_vỡ oà

đông hương
* chữ LP

Saturday, March 9, 2019

MÙA XUÂN TUỔI THƠ

 
Tết qua cũng lâu rồi, và mùa Xuân cũng chỉ còn có vài tuần nữa là vào Hạ, thôi kệ, cứ ghi vào đây những tâm tình của một người Huế nhớ kỷ niệm xưa, và chắc mọi người đang sống lưu vong cũng chưa quên những cái tết tuổi thơ...




Đọc "Mùa Xuân Bên Ấy"
hồi ức vùng trổi dậy
ơi Huế của tôi ơi
một thời tuổi dại
dấu trong Xuân tuổi ngọc còn đầy
những cảm xúc chảy tràn theo hơi thở ...
đht



MÙA XUÂN TUỔI THƠ
*                          Trí nhớ tôi tự dưng quay trở về với tuổi thơ, tuổi Ba Mẹ vừa cho đi học .
Ờ! Lâu quá rồi, cái Tết đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, trí nhớ lơ mơ trở lại khoảng đời thơ ấu, có lẽ đẹp nhất trong đời của mỗi con người của chúng ta.
Đó là khoảng tôi vừa lên 5,6
Từ tháng 11, Huế bắt đầu mưa phùn, cái thứ mưa nho nhỏ hạt nhưng thấm lạnh vào tận xương tuỷ, tuy thế vẫn thấy mùa xuân lãng đãng đâu đó đang về với những chậu mai vàng, chậu bạch đào, lê, mận, táo ... đang đầy nụ sắp hé môi cười chào Tết.
Tết ! Tôi nghe Mệ nói chữ này thường xuyên, nhưng ở tuổi ô mai còn nhảy dây, cò cò, thả khăn, thì tôi chưa hiểu ý nghĩa của chữ Tết.
Chỉ biết bắt đầu tháng chạp ta, trong nhà rộn hẳn, Cô, Dì, Chú, Bác, Mệ lăng xăng , mỗi người có phận sự riêng .
Nhà Nội rộng ở Bàu Vá, cả chục phòng, thêm vào một dãy nhà ngang bên cạnh, Ôn nuôi một bầy cháu nội có, ngoại có gần cả hai chục người, trong nhà lúc nào cũng nghe rộn rã tiếng cười từ chập sáng đến tối.
Năm nớ nghe Mẹ, con dâu trưởng bàn bạc với các Cô nhà sẽ ăn Tết như thế nào, làm chi..
Mấy ngày sau , Mẹ và các Cô dẫn em Joe, em trai tôi và tôi đi chợ Tết sắm quần áo, giày ..
Lần đầu tiên trong năm mẹ cho phép tôi chọn hàng, chọn màu đề may áo, em Joe còn nhỏ, nó cứ đòi mua đồ chơi .
Chợ Tết ở Huế vui chi lạ, đông người; những gian hàng bán hoa bày đầy luôn lên vĩa hè và luôn trên đường trước cửa chợ Đông Ba, hoa khoe muôn màu sắc từ mai vàng, đào hồng vàó trắng, mẫu đơn, thược dược, hoa cúc đủ màu. Nói đến hoa cúc, ở Việt Nam là hoa tượng trưng ít nhiều cho Tết, còn xứ tôi đang ở lại là hoa mà ngày lễ chư thánh (1/11) người ta mua đem vào nghĩa địa đặt trên mộ người thân. Cũng như ngày xưa khi còn ở Đà Lạt, tôi rất ghét hoa Hortensia vì hoa này người ta mua đi viếng mộ, mà ở đây là loại hoa mùa hè và thu.
Trong chợ, những núi dưa hấu cao gần 3 lần tôi. Thấy Mẹ và Cô lựa mãi, tôi hỏi tại răng? Cô noái phải lựa được trái nào thật nặng nước và cơm thật đỏ thì nguyên năm sẽ thịnh vượng và hạnh phúc. Lại thêm một chữ mới mẹ nhét vào trí nhớ bé tí của mình.
Vui thật! Tôi chỉ chờ có tháng này để đòi chi được nớ .
Xong thấy Mẹ và Cô mua thêm đủ thứ nào carotte, bắp su, củ cải trắng, dưa chuột, hành, thịt heo, nếp, đậu xanh cà, riềng, tỏi , củ kiệu tươi, là chuối, lá dung. Lá chuối để gói bánh tét, lá dung gói bánh chưng, và thêm những củ hành là lạ không giống với hành làm bếp ...Tôi hỏi Cô tôi mua hành ni làm chi? Cô noái đây là những củ thủy tiên, một loại hoa (!) Rồi nào gừng tươi, bí đao, hạt dưa đỏ, dừa, hạt sen tươi, đường..
Sau đó chú Lang và chú Tân đánh xe cho mọi người về nhà.
Bắt đầu hôm sau, ngủ dậy, thấy mọi người lăng xăng dưói bếp, người cắt carotte, bí đao thành từng miếng dài như ngón tay, người xắt dừa lát mỏng, tôi đòi uống nước dừa trong trái vừa đập bể, Cô không cho nóai là hôi dầu, mặc kệ, cứ uống đại, hơi hăng hăng chút nhưng vẫn ngon. Ôi ! tuổi nớ ăn chi, uống chi mà không ngon!
Mấy ông anh họ, cuối tuần là biến mất khi nhà có việc cần, vẫn trốn đi chơi. Thấy Cô tôi ngồi lột hạt sen, tôi sà lại xin giúp; kết quả không ra gì, trái lại còn để ít máu đỏ trên rá, cô biểu thôi đi chơi đi! Tôi sà lại gần Mẹ, Mẹ đang lột vỏ củ thủy tiên, hỏi mẹ làm gì? Mẹ noái là tỉa cho hoa có hình dạng theo ý thích của mình
Trong bếp, đã hửi thấy mùi đường thơm phức trong mỗi chảo riêng cho những miếng bí, dừa, hạt sen, gừng ... Phải quậy luôn tay cho khỏi khét, đó là những chảo mứt. Rứa còn carotte? dưa chuột, củ kiệu, bắp su? Cô tôi đang ngồi thái từng khoanh mỏng chung quanh có khứa cho đẹp. Cắt các thứ xong rồi đem sấy cho khô, mới bỏ vào thẩu đổ có chứa nước mắm đường . Chờ cho thấm vài ngày, gọi là dưa món. Cải bẹ xanh ngâm nước muối cho chua để ăn với thịt kho tàu. Còn riềng thái mỏng để làm tré, tré ở Huế đặc biệt thành Mang Cá rất nổi tiêng. (Noái mà phát thèm luôn !)Tôi lí lắc, cái chi cũng ưa hỏi, Phần nhiều người chịu trả lời tôi là Mệ, bà nội thứ hai, vợ sau của Ôn. Mệ rất dễ thương, sống dung hoà với Bà, không ai ganh ai vì Bà có giang sơn riêng của Bà. Mệ sống một cõi riêng ở Nguyệt Biều.
Mẹ có phận sự tỉa hoa thuỷ tiên, củ cải trắng thành những hoa ngọc lan, carotte thành những cành hoa anh trảo (còn có tên y lăng hay hoàng lan). Mẹ rất khéo tay, từ nội trợ đến thêu thùa may vá, hội họa, thơ phú, gần như công dung ngôn hạnh hoàn hảo, mà cũng phải vì bà Ngoại tôi rất khó.
Xong mấy chuyện đó, mọi người nghỉ khoẻ vài hôm. Cô tôi ra chợ mua hoa, lựa từng cành mai đang còn nụ và làm sao để nở đúng ngày Tết, từng chậu cúc đủ màu; mai vàng đem về chưng trong mấy lọ sứ Tàu của Ôn.
Cũng mấy ngày ni, Mẹ bắt đầu cắt vải may áo cho tôi
Các anh và em trai tôi thì Bà và Mẹ sắm đồ may sẳn. Mẹ may cho tôi chiếc áo đầm trắng có kết ren chung quanh.
Đến còn cỡ mười ngày chót của tháng, trong nhà trở lại rộn rịp; sáng ngủ dậy nghe tiếng heo ụt ịt ngoài vườn, hai con heo lông đen thui đang bị trói trong rọ.
Tội nghiệp! chúng không biết chúng chỉ còn sống được vài giờ! Tôi theo các anh đi học, chiều về, thấy xác hai chú heo trắng nõn nằm trên bàn dưới bếp chở bị xẽ thịt ra từng mảng .
Chú Tân biết ý, đã dành lại hai bong bóng còn gân đo đỏ; mấy anh giành nhau để làm bóng đá. Tôi không đụng tới vì thấy dơ. Joe nhỏ nhất, các anh cho nó một cái. Tôi quên noái là Joe rất lo sợ khi nghe bà biểu chú Tân làm thịt hai con heo vì mẹ có nuôi cho hắn một con heo nhỏ hơn, hắn sợ nhà làm thịt con heo của hắn, thêm vào đó hắn còn có con gà cồ lúc hắn còn nhỏ, gà mẹ ghét bỏ, cứ theo cắn đuổi nó đi, Mẹ tôi thấy tội, bắt vào nuôi, đêm nó ngủ với em Joe trong nôi. Giờ Joe là vương, có hai tên lính hầu luôn luôn lẽo đẽo theo sau hắn (một heo và một gà) .
Nói đến Joe, giờ nghĩ lại thấy thương hắn, tuy giờ này hắn cũng già đầu như tôi. Hắn luôn luôn bị chị Vân con Dì Ba và tôi ăn hiếp. Mỗi năm, Mẹ cho mỗi đứa một con heo đất, hể ai lì xì tiền thì bỏ vào đó, đến cuối năm có quyền đập ra lấy tiền đó muốn mua chi thì mua. Tôi rất khôn, tiền ai cho, lấy ăn hàng gần hết, đến còn hai tháng cuối, tôi nói với Joe là heo mình bị bể, xin hắn cho để tiền chung. Đến Tết, đập heo ra, tôi bắt nó phải chia đôi tiền! ( bây giờ mỗi khi qua Canada, tôi kể chuyện xưa , hắn cười noái hắn biết nhưng vì thương chị nên hắn để tôi ăn hiếp)
Ngày 23 Tết, thấy có mâm cơm cúng trong bếp, tôi hỏi Dì Ba cúng ai rứa? Dì noái để đưa ông Táo đi chầu Trời, rồi cắt nghĩa cho nghe; rứa mà ngu còn hỏi lại:
- Uả răng cả năm có thấy ai trong bếp mô nờ? Dì cười quá !
Các Cô, Dì bắt đầu vút nếp , nấu đậu xanh cà, chặt thịt heo thành từng miếng bằng 2 ngón tay, và bắt đầu đem lá chuối, lá dung ra gói bánh, bánh dài là bánh tét, bánh vuông hgoi. là bánh chưng. Mệ tôi cắt nghĩa tại răng có bánh chưng bánh tét , tượng trưng cho đất và trời. Trong bếp còn có nồi thịt kho tàu thơm lựng .
Còn 2 ngày chót, Mệ gọi mấy anh em đem lư, chân đèn bằng đồng trên bàn thờ ra chùi cho bóng loáng; noái đến đây, tôi còn ngửi thấy mùi thuốc chùi đồng trong mũi. Xong lau chùi bàn thờ cho thật sạch.
Đến trưa 29 Tết, bánh gói xong, được bỏ vào trong cái nồi thật lớn, để lên bếp làm bằng 3 cục gạch ngoài vườn ngay sau bếp, nấu bẳng củi. Nồi bánh nấu rất lâu chín, nên phải có người canh củi lửa, đó cũng là phận sự của mấy anh em .
Trời Tết tuy lạnh, nhưng ngồi cạnh lửa cũng ấm. Mấy anh kể đủ thứ chuyện, từ mê gái đến bơi lội, đàn mandoline; hồi đó tôi chỉ thấy có đàn mandoline trong nhà chứ không biết gì hơn ngoài piano Ba bắt tôi học. Anh Vang có tài thổi sáo , anh đem ra thổi những bản nhạc tiền chiến như thu vàng, lá thư, tà áo xanh ... Còn mấy anh khác kháo nhau chuyện theo gái, anh Bích mê chị nào đó, gửi thư tình bị trả lại, buồn xo .. Trời bắt đầu tối, Mệ gọi vào ăn cơm nhanh để còn canh nồi bánh tiếp .
Ăn xong, trở ra, trời tối mịt. Tôi đã bắt đầu sợ ma, chui vô ngồi giữa mấy anh, sau đó chú Lang cũng theo ra ngồi hút thuốc, kháo chuyện . Mấy anh nhao nhao đòi chú kể chuyện ma, chú biết rất nhiều, từ ma rà, ma trơi, ma hời, ma cà rồng .. Lúc đầu ai cũng loi nhoi, sau dần dần nín thinh, im bặt và ngồi sát lại nhau; Mắt người nào cũng dòm chừng sau lưng mình .
Qua chiều 30 Têt, tôi lại thấy có mâm cỗ khác với nhiều món ăn hơn. Đây là mâm cơm cúng ông bà và rước thần Táo mới về nhà .
Mẹ bưng lên đặt trên mấy bàn thờ nào bánh trái, hoa quả; dưa hấu, mứt, dưa món . Bàn thờ được chưng mai, thuỷ tiên, cúc ... thật khéo. Tôi đã nhận ra mấy chậu thủy tiên mẹ tiả cách mấy tuần trước thật công phu. Tuy tuổi nhỏ, nhưng vẫn thấy cái đẹp của những giò thủy tiên. Sau đó Mệ bắt mấy anh em lên lạy trước từng bàn thờ, Joe và tôi không hiểu chi nhưng cũng bắt chước lạy theo.
Cúng xong, cỗ được bưng xuống, gia đình bắt đầu dùng cơm, bửa cơm này gọi là bửa cơm tân niên .
Xong cả đám được thả đi chơi, đi ra ngoài vườn đốt pháo, đến 12h đêm nghe pháo nổ vang cùng xóm làm mấy chú chó hoảng hồn sủa vang từ đầu xóm đến cuối xóm. Tôi rất sợ pháo, cứ lấy tay bịt tai. Đến đây, lại nhớ chú Đát, ở nhà hồi nớ Ôn có nuôi một con lừa, tối nớ chơi ác, chú cột một viên pháo tống vô đuôi nó, đốt nổ ấm như tiếng đại bác, con lừa lăn ra dẫy chết. Chú bị Ôn đánh cho một trận ngay ngày mồng một Tết Ở nhà, Ôn rất nghiêm và khó, con cháu ai cũng sợ, lén gọi ôn là B52, lúc nớ tôi không hiểu. Sau này, mới hiểu ra, đó là bom B 52 của Mỹ.
Trở lại chuyện Tết Huế, qua sáng mồng một, mọi người dậy, mặc quần áo mới để đi mừng tuổi Ôn Bà, Mệ. Tôi được diện áo đầm mẹ may, mang vớ mỏng trắng và dày màu đen, các anh và Joe bận sơ mi mới, quần đen lên mừng tuổi Ôn Bà, mỗi đứa được lì xì một phong bao đỏ có viết 3 chữ Phươc - Lộc - Thọ bằng chữ Tàu. Xong cả bầy lại đi qua mừng tuổi Ba Mẹ, chú, cô; dì .. lại được từ mỗi người một phong bao khác ; mở ra toàn giấy tiền mới toanh !
Mọi người chờ nhau xem ai đi xông đất nhà ai trước, phần nhiều là Ôn đi trước vì Ôn là người quan trọng trong xóm.
Người ta rất kỵ bị xông đất những người đang có tang, hay mấy bà sắp có con, sợ rông cả năm.
Mấy ngày liên tiếp, cả bọn xúm lại đổ tam hường, không biết bài này chỉ có ở Huế hay ở VN? Bộ bài gồm có những thẻ được vót bằng tre: nhứt, nhị, tam, tứ hường, trạng anh, trạng em .. (tôi không nhớ rõ lắm) và đổ bằng mấy con đê.
Lúc đó, ỏ nhà mẹ có nuôi người con nuôi tên Hiếu, anh rất mê chơi bài này. Sáng mồng một mẹ gọi Hiếu ơi Hiếu hởi cũng chả thấy đâu, Mệ đi tìm, nghe ở dãy nhà ngang có tiếng đê lẻng xẻng trong đọi, Mẹ trờ tới (ở nhà, ôn và bà có để sẳn hai quan tài sơn son thiếp vàng đợi ngày về với đầt, mà tôi biết sau này, Ôn và Bà không có phần nằm ngủ giấc miên trường trong đó!) anh đang chui trốn nằm trong đó đổ tam hường một mình . Mẹ lôi anh ra, thấy mặt anh xanh vì sợ bị đòn , mẹ cười xoà , không mắng vỉ tội nghiệp anh, sợ anh xui cả năm.
Trời! Mấy lát bánh tét mềm, vùa dẻo vừa bùi ngon làm sao!Có thể ăn kèm với thịt kho tàu, dưa món hay với mật miá, hoặc chiên dòn.
Bao nhiêu năm xa nhà, xa quê, ngay từ lúc Ba Mẹ đổi vào Nam, tôi mới vừa mười ba tuổi, nhưng Tết đến, tôi không còn vui như ngày ở Huế, có thể Sài Gòn quá rộng chăng? Thành không khí Tết bị loãng đi? Tuy chợ hoa Nguyễn Huệ thật lớn, lớn hơn chợ hoa Huế nhiều.
Có lẽ không còn mảnh vườn tuổi thơ, ngôi nhà tuổi thơ, Ôn, Bà (bà đã mất trong Tết Mậu Thân bởi một mảnh bom ghim ngay màng tang). Các anh ra đại học, mỗi người một ngã, người đi lính, người chết ở trận Đồng Xoài. Giờ trên mảnh đất xa trời quê hương, tôi sống ở một tỉnh nhỏ thuộc Pháp không người Việt, tôi quên dần muà xuân, quên dần tục lê. Hơn nữa , từ ngày mẹ chết, không còn ai cúng quảy, tôi quên luôn ngày đưa ông Táo, ngày rước Ông Bà, đi chùa hái lộc mừng tuổi Phật ...
Đã không có Tết, không có muà xuân, chỉ nghe tiếng: on est au printemps, nhưng chẳng thấy chim én biểu hiệu cho mùa xuân vì trời lạnh quá. Đã không có mùa Xuân thì làm chi có mai vàng; làm gì có cúc, có thược dược; làm chi có bánh tét, bánh chưng, bánh tổ... Có thể chỉ thấy trong giấc mơ.
Hôm nay đọc đưọc " mùa Xuân bên ấy "; kỷ niệm cứ theo về như nước lũ, và lần đầu tiên tôi cảm thấy trong tim mình đang có lại mùa Xuân.

 đông hương

Friday, March 8, 2019

RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP



Vì em_có thể vì anh
đã đem thả ngọn cỏ tình câu mưa
vì em_nặng nợ một mùa
về rừng tìm nắng buồn ưa thở dài
*
Em về_ướt sủng xiêm y
nơi bờ cỏ lạnh_bụi mây chờn vờn
nghe tìm gọi vọng cố nhân
mà nghe đau thắt tâm hồn_sầu rơi
*
Cánh rừng thiêng cũ đâu rồi
ôm chân cổ thụ cam đời tịnh yên
mỏi lưng, chồn gối man miên
em thường ưa lánh du miên cõi trần
*
Nhiều khi linh tính vẫn nhầm
giác quan thứ sáu lăn tròn nhớ_quên
đời em trôi nổi đã đành
buộc thêm anh để lênh đênh phận diều
*
Thiên thu dài tận đến đâu
biết còn dư tích trầu cau hay là
bụi hồng rơi như phấn hoa
anh_ em thoảng cũng chỉ là bụi tro...

đông hương

Thursday, March 7, 2019

TRÊN GIÒNG TRĂNG CŨ


Có ai tìm được mùa trăng cũ
em vừa đánh mất bóng trăng rơi
buồn lắm, lang thang từng con ngõ
ghế đá ngày xưa trăng thích ngồi
*
Chưa rõ làm răng em để mất
hay trời nổi gió thổi trăng xa
lúc em nhắm mắt trong tic tac
muốn chộp hình dung thuở mặn mà
*
Anh về có gặp ngàn mây cũ
xén lại cho em ít hoang đàng
trên giòng thương nhớ...rêu rong rũ
sỏi đá hồn nhiên khua sóng tròn.

đông hương

GIÀY SAULT XA RỒI, HUẾ CHỢT BUỒN HIU


Giữ hộ em màu nắng tím quê hương
nhớ hộ em mang tên là Tôn Nữ
anh một ngày mô chân giày Sault áo trận
ghé qua Trường Tiền, soi bóng giòng Hương
*
Giữ hộ em tà áo trắng qua trường
đường Lê Lợi thơm thơm mùi long não
tay nghiêng nón, tay quấn trên tà áo
khỏi vờn bay, sợ gió chướng...dị òm
*
Giữ hộ em tiếng "dạ với mô tê "
và "răng rứa " sau tiếng cười khúc khích
anh_người Lính, áo rằn ri mới đến
mặt nghệch ngờ vì có hiểu chi mô!
*
Giữ hộ em nhánh phượng hồng mùa Hạ
chiều đóng quân bên bờ sông hoàng triều
sáng mưa bay, lá me nhàu Vỹ Dạ
giày Sault xa rồi, Huế chợt buồn hiu
*
Chừ đã cũ, cây sứ cùn Đại Nội
bông ngô đồng, cánh lả tả trăm phương
hoa muối trắng thương giùm người ở lại
nhớ áo hoa rừng...trăm năm còn vương

đông hương

VƠI ĐI NHỮNG CƠN MƯA BẤT CHỢT

L’image contient peut-être : une personne ou plus et plein air

Bớt đi vài đoạn đường dài
trăm năm không đủ, dù mài miệt rong
con đường xưa dịu nắng hồng
và lung linh ánh nàn nồng buổi trưa
*
Vơi đi giùm những cơn mưa
Saigon thuở ấy tiễn đưa nhau về
trôi theo giòng nước tình si
chùng chình xuôi lặng trầm mê miên trường
*
Quên giùm nỗi nhớ tha phương
đã là dĩ vãng hoang đường liêu trai
chuyện mình_một cổ tích dài
kể cho đấn cuối cuộc đời vẫn chưa
*
Buông tay, nhắm mắt, thử chờ
mở trang sử cũ, gõ thơ vui buồn
tim chùng, hơi thở ăn gian
ghẹo cho mất nhịp, phân tâm dị thường
*
Xé ngay đi những vấn vương
từ lâu giăng lưới nhện trong góc hồn
quét luôn đi, những nụ hôn
mở đê cho vỡ vủng buồn thiên thu
*
Đem hong nước mắt thật khô
gói vào sâu kín trong thơ...hay là
thôi đừng, vì nét người xa
sẽ làm xáo trộn lời thơ...không chừng

Bỏ đi, quay mặt SàiGòn
trở về thương Huế ngàn năm...nhé Người

đông hương

THẮP NGỌN NẾN XƯA


Đêm ngồi thắp nến tìm xưa cũ
hương nhớ ngày nao đã một thời
giờ chảy xuôi theo từng giọt sáp
bóng người muôn năm trước...chơi vơi
*
Đêm ngồi giở lại trang kinh thánh
cầu Chúa cho đời tim sáng tươi
qua trạm trần gian đừng phản ảnh
nỗi buồn riêng cứ nẫu...khôn nguôi
*
Đêm ngồi nhâm nhí chung rượu mặn
lật bài thơ cũ hát nghêu ngao
lời_chữ mênh mang_còn lãng đãng
những nốt tiền duyên vỡ ngọt ngào
*
Đêm ngồi cảm tác vài ca khúc
tặng đời_ tặng luôn cả tri âm
nghe tim đau nhói từng cung bậc
da diết trầm _thăng mỗi nỗi buồn
*
Đêm ngồi ôn lại trăm quá khứ
thuở chờ...đã quên tuốt...phân vân
nhớ tuổi bình yên không còn nữa
chỉ tuổi lưu đày vẫn cài trâm

đông hương


Tuesday, March 5, 2019

XÔN XAO SÓNG GỢN


Em như ánh nắng mùa Xuân
không anh_ ngọn cỏ mùa Đông trong vườn
nét vui bong bóng chập chờn
nét sầu như ngọn đèn đường phố xưa
*
Trong mênh mông, từ giòng mưa
rơi trời cao tuyệt, đong đưa đi_về
lạnh lùng buốt giá hôn mê
lăn tròn quanh vũng pha lê...rêu mềm
*
Đài trang như một đóa hồng
môi son_má phấn ngỡ mình công nương
cúi mình soi tóc bên sông
đánh rơi trâm ngọc trong giòng suối mơ
*
Điệu như hương bụi hư vô
môi nồng quyến rũ trên bờ đam mê
xôn xao sóng gợn đi_về
thủy tinh triều dậy, xiêm y...dị òm

HHD



VẪN CHỜ MỘT CÁNH CHIM


 
 
Vẫn chờ có mỗi cánh chim
buồn tôi nên mở cửa lồng bay đi
vẫn ngồi ngóng, lỡ đôi khi
không trung gió chướng_tìm về lồng xưa

Theo giờ, chừ đã quá trưa
buổi chiều sắp rụng, thặng thừa thời gian
con tim nản chí_vô vàn
nhớ chi mà nhớ tột cùng yêu thương

Quá chiều, đêm lãng vãng buông
thôi ra đóng cửa lồng son_phủ màn
tâm tư : từng mảnh sương ngàn
bay bay như bụi mưa lang thang trời

Gì thì gì, tôi ưng ngồi
nhìn không gian rỗng, ngậm ngùi quanh mi
nay Xuân, sao toàn thiên di
mà không là cánh cũ về chim ơi!

Long lanh trong nắng hồng ngời
hôm nay nữa lại một ngày buồn hiu
biết đâu...giữa đám...chim chiều...

đông hương
 

VẪN CÒN MÃI THƯƠNG


Mây như một thoáng sương mù
im nghe trời trở_gió ru phận người
chỉ cần một thoảng chơi vơi
là tôi mất dấu bóng người đang xa
*
Chợt nhớ ra chừ tháng Ba
mất rồi tất cả hương xưa_ mất rồi
đến chừ vẫn chỉ mình tôi
dư hương áo trận bùi ngùi_ngày đêm
*
Tàn trăng dợm bóng trên thềm
ngỡ ai về_chỉ gió ngàn qua hiên
giữa đêm yên lặng, man miên
vẵng văng nghe đại bác rền xa ...xa

****

Bốn ba năm dài đã qua
ngày ngày tôi vẫn thiết tha nhớ Người
lưu vong xứ lạ quê người
tôi thèm gặp lại vành môi ân tình
*
Nhiều khi bắt gặp lung linh
giọt buồn oà vỡ quanh triền mi ngoan
ngủ mơ lạc giữa đoàn quân
rừng sâu, sương lạnh, muỗi mòng, vắt đeo
*
Giày Sault lặn lội trũng_đèo
đạn bom cơm bữa, sống treo chỉ mành
đôi khi mưa thảm_gió hờn
miệt mài chiến trận, Cọp Rừng hăng say
*
Hương mồ hôi đổ trên vai
áo hoa rừng vẫn là mùi tôi thương

đông hương














Sunday, March 3, 2019

VỆT NẮNG CUỐI CÔ ĐƠN


Buổi chiều nghe chút buồn buồn
hay vì nắng trở về nguồn trên cao
hoàng hôn chơi lén gam màu
nhạt hoa cà _tím sẩm mầu mực thơ
*
Chờn vờn một tí vẩn vơ
tôi ơ hờ đứng trên bờ dối tôi
cắn môi cho mặt tiếng cười
cho đừng nghe phổi thở dài luân phiên
*
Ngước lên tìm bóng cõi riêng
trời mênh mông quá miên miên bạt ngàn
lưng chừng vài cánh chim ngoan
bay về hướng tổ trên nhành dẻ khô
*
Nắng tàn_dài vệt, bơ vơ
bóng tôi cút bắt bóng tư riêng thềm
nổi dần màu đậm trời đêm
che mây, tím thẩm quanh triền núi xa
*
Thiên nhai hay dảy ngân hà
bóng trăng mà lại ngỡ...là...bóng anh

đông hương

ÀO ẠT BUỒN DÂNG


Lêu bêu vài phút cho thơ thới
mở  cửa thời gian ngắm ngọn ngành
 hộc tủ mốc yên nằm, chờ đợi
 còn bài thơ viết cho trăm năm?
*
Ờ há, lâu ngày quên bén mất
tâm sự dường như bị mọt ăn
chỗ rách, chỗ màu phai, cuốn góc
chữ_lời nghiêng ngả _vàng thời gian
*
Thơ trổ đồi mồi_vì già lắm
tuổi chắc vài thiên thu, lấm lem
lấm tấm hoa trên trang giấy bổi
thơm mùi hương thiên cổ lavande
*
Bài ấy viết cho ai_tôi nhỉ
có phải cho người tên...cố nhân?
sao chợt từ sâu sau đồng tử
ào ạt buồn dâng...biển mênh mông

đông hương



Friday, March 1, 2019

RUNG CẢM TUỔI DẬY THÌ


Thơ thới đi, để cuối buồn_hoá dại
như bao giờ cho khúc mắc chu di
vương vấn cũ rình_hoành hành ngực trái
bởi toàn thân cảm nhạy tuổi dậy thì
*
Nắm chặt lấy bao nhiêu là thương nhớ
sao mỗi ngày thấy lỏng lẻo lòng tay
thôi chết rồi ! nhớ thương theo kẽ hở
chảy từ từ trong lúc tôi ngủ say
*
Tôi nghiêng vai cho trầm tư chuồi xuống
theo mơ hồ, nhẹ bớt nẫu trên lưng
đã thảnh sỏi với thời gian tình huống
giữa sảng mê, chúng hoá đá...không chừng
*
Vậy cho chắc, tim sẽ không mẫn cảm
nhịp thong dong như lúc mới chào đời
bước chân thơ của ai không lãng đãng
nụ hồn nhiên chưa trổ mã trên môi
*
Đâu dè biết,_trễ mất rồi, cảm xúc
từ đêm qua đang gậm nhấm linh hồn
như đám mọt cày sâu tim, thoả thích
tôi cúi nhìn_trời ạ! lủng hồng tâm!

đông hương