Một tối trời mưa lớn, có chiếc xe hơi màu đỏ chạy dọc theo xa lộ, người lái xe chắc đã mệt mỏi , ngang một trạm xăng , bên cạnh có quán ăn còn đèn sáng , anh ngừng xe lại , bước vào tiệm . Đèn trong tiệm mờ mờ xanh , hồng .
Người chủ xe, Vũ, xoa hai tay rét , bước lại quầy gọi một cốc whisky double, dốc cạn như để tìm cái nồng từ chất rượu mạnh thấm vào người .
Vũ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng có sọc xanh , quần xanh sậm và chiếc áo choàng ngoài cũng màu xanh sậm.
Xong, anh lại tìm một chiếc bàn nhỏ trong góc , chắc muốn được yên tỉnh, anh gọi người dọn bàn trẻ đem thực đơn đến cho anh chọn thức ăn .
Trong lúc chờ đợi , Vũ nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn rơi nặng hạt , ngoài trời tối dần, lâu lâu mới thấy có chiếc xe muộn chạy qua, ánh sáng đèn xe hơi quét thành một vệt sáng trên đường nhựa ướt .
Người hầu bàn đem thức ăn lại cho Vũ, một cái pizza , một dĩa xà lách cua , một phần tư chai rượu vang.
Đói , Vũ cầm dao nĩa cắt bánh đưa lên miệng , ăn chầm chậm để chận cái đói đang thổn thức trong dạ dày anh .
Bỗng nhiên cửa quán mở , theo một ngọn gió lạnh ùa vào , tiếp theo là một cô gái cở 30 , người nhỏ nhắn , xinh xinh . Người cô ta ướt đẫm mưa, nước mưa từ trên mái tóc vàng nhỏ giọt xuống má , mắt , môi , cô lấy tay chùi bớt .
Vũ nhìn cô gái , lạ quá ! trong đôi mắt , anh thấy một tia sáng long lanh , như là có hai vì sao lạc vào đôi mắt này .
Cô gái mặc một chiếc áo len ngắn vàng , chiếc váy màu nâu dài quá chân , nhưng vẫn còn dư ra để anh nhìn thấy đôi chân nhỏ trong đôi giày cao gót cũng cùng màu váy .
Cô chào mọi người , đi thẳng đến lò sưởi than hồng đang đỏ rực , ngồi xuống , hơ tay và vắt nước từ mái tóc vàng đang sũng ướt, những giọt nước mưa trên tóc rơi xuống than hồng làm thành những tiếng xèo xèo trên lửa .
Cô ngồi khá lâu như vậy , người chủ quán cũng để yên cho cô gái .
Tiệm ăn đã bắt đầu vắng khách , toàn là những người lỡ đường vì trên quãng đường dài này , không có nhiều quán ăn .
Tò mò , Vũ đứng dậy , đến cạnh cô gái :
_Chào cô
_Chào ô...n ..g , à chào anh , (chắc tại cô ta thấy Vũ cũng còn trẻ )
_ Xin lỗi , nếu tôi không quá đường đột , cô có cho phép tôi mời cô ngồi chung bàn cho vui không ?
_ _ Dạ , cám ơn anh , nhưng tôi không đói mà chỉ lạnh thôi ! Đôi mắt cô gái buồn quá đến nỗi Vũ muốn ôm cô ta vào lòng an ủi , lòng anh chùng xuống .
Thấy anh thật tình nhứt định mời , cô gái đứng lên theo Vũ ngồi vào bàn. Cô chỉ xin một cốc nước lạnh thôi .
Trời đã khá khuya, tiệm đóng cửa , Vũ hỏi cô gái :
Bây giờ cô đi đâu ? À mà cô đến đây bằng gì ?
_Dạ em đi bộ , nhà em còn xa lắm , và em bị trễ chuyến xe đò nên phải tiếp tục đi , muốn làm auto stop, nhưng quãng đường này em biết rõ, vắng xe qua lại lắm.
Vũ đề nghị đưa cô gái về nhà , cô gái bằng lòng theo anh ra xe.
Nhìn cô gái , anh nghĩ thầm:
_Tội nghiệp , thân hình mảnh mai như vầy , quần áo mỏng manh như vậy làm sao chịu nỗi mưa và rét đêm nay ?
Ngồi trên xe, anh hỏi cô gái :
Cô ở đâu ? À mà từ nãy giờ tôi quên xưng danh với cô , tôi tên là Vũ , còn cô ?
_Dạ, em tên là Mong Manh .
MONG MANH ?
Vũ ngạc nhiên quá đỗi , hỏi lại .
_Dạ , tại lúc em sinh ra , mẹ mệt quá nằm chận trên người em , nếu không có bác sĩ nhìn kịp thì em đã chết rồi , vì vậy mà mẹ em đặt em là Mong Manh đó .
A, ra thế !
Vũ lái xe đưa cô gái về đên nhà , nhìn ngôi nhà từ đường , cũng khá xinh xắn . Dưới mưa và đèn chiếu vào , lối vào nhà cô toàn sỏi trong suốt như pha lê , dưới mưa, nhìn như toàn bằng kim cương .
Trong nhà có ánh đèn , chắc gia đình cô ta còn thức đợi chăng ?Cô gái mở cửa xe, bước xuống , cô mời Vũ vào nhà nghỉ chân một tí và uống chút gì nóng cho ấm người trước khi anh đi tiếp .
Anh định từ chối , nhưng có cái gì trong lòng bảo anh ừ . Anh nhận lời .
Trong nhà còn đèn , nhưng không có ai . Cô gái mời anh ngồi chơi , trong lúc cô đi pha trà .
Vũ nhìn quanh , phòng khách nhỏ nhưng rất ấm cúng , không có nhiều đồ đạc ngoài chiếc sofa bằng nhung màu hồng nhạt , trên tường treo độc nhất mỗi tấm tranh cánh hạc hồng trong trăng. Vũ hơi ngơ ngẩn, vì ngôi nhà này đối với Vũ hình như rất quen thuộc với Vũ, hình như anh đã sống ờ đây trong một thuở nào , rất quen trong tiềm thức của Vũ , nhưng anh không thể nào nhớ ra được.
Vũ nhìn sơ , anh biết chắc là chủ nhân ngôi nhà này là người có học , vì tủ sách cạnh tường , anh nhìn thấy toàn sách qúi , thơ Lý Bạch , thơ Đường , Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc, sách tiếng ngọai quốc, Albert Camus ; Freud ...
Có tiếng động sau lưng , anh quay lại .
Mong Manh đang bưng trên tay khay trà kèm theo bánh ngọt . Mong Manh đã thay bộ quần áo ướt , cô mặc chiếc áo đầm bằng voan hồng nhạt rộng , nhưng không che nỗi tấm thân nõn nà làm Vũ choáng váng.
Cô mời Vũ ngồi , rót trà cho anh và dĩa bánh ngọt .
Vũ cầm lấy , uống cạn một hơi , chất trà thấm vào cổ , để lại một hương vị không thể nào tả nỗi , mà chiếc bánh ngọt cũng vậy .
Vũ hỏi cô :
Trà này là trà gì mà ngon quá, tôi chưa bao giờ được thưởng thức ?
Mong Manh cười trả lời
_ Dạ , trà này do tay mẹ em lên rừng hái về , phơi khô ba nắng , ướp với mật hoa tiên hương
_ Hoa tiên hương ?
_Dạ , hoa này hiếm lắm , ít ai tìm ra nó , ai có diễm phúc mới gặp . Và khi hái về, người đó phải nguyền chỉ ăn hoa qủa và uống nước suối rừng trong vòng một năm , không thì hoa sẽ héo và biến mất ngay trong đêm.
Mong Manh cắt mời Vũ miếng bánh thứ nhì , càng ăn , anh có cảm tưởng như anh đang say , và lúc anh uống cạn chén trà thứ ba, trước mặt anh một không gian nửa thực nửa ảo , anh nhìn thấy Mong Manh đưa tay dìu anh ngồi cạnh trên sofa, Vũ muốn nắm chặc lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mong Manh , nhưng Vũ lịm người đi trong cảm giác đang được Mong Manh đặt đầu anh trên người nàng .
Khi Vũ thức dậy , mặt trời đã trở lại chói sáng , anh nhìn chung quanh anh .
Anh đang nằm trên chiếc chiếu bông trong chiếc nhà lá cạnh rừng .
Anh ngồi dậy , ngực trần , chiếc áo sơ mi anh không còn trên người !
Vũ nhớ mang máng chuyện hồi đêm , không lẽ Mong Manh đã cổi áo anh ? mà nàng đâu ? Hồi khuya anh nằm trên sofa nhà Mong Manh mà !
Anh cất tiếng gọi , chỉ có tiếng hót của chim rừng và tiếng lá sào sạt qua gió .
Vũ đứng dậy đi chung quanh , không có gì hết , chỉ lạ là trên vách tường bằng lá, có chiếc lông hạc hồng đang dính trên thân lá của tường .Vũ lại gần , hơi thở nhẹ của anh đủ làm cho chiếc lông rung rinh theo hơi thở của anh , thật mong manh !
Anh nhìn lại chiếc chiếu bông anh đắp: một miếng giấy bổi xanh :
-Anh chắc không nhớ ra em là ai ! Anh nhớ có lần anh và các bạn anh đi vào rừng săn chim không ?
Hôm đó, bạn anh đã đưa cung ra bắn phải một con hạc hồng cái , vì có con chim hạc bé bên cạnh , con hạc mẹ bị tên , giẫy chết , bạn anh lượm thây con hạc mẹ đem về, vì muốn lấy lông chim đẹp , mà không nhìn con hạc bé đang chiêm chiếp gọi mẹ , anh thấy vậy , anh bồng con hạc bé lên, đem về nhà nuôi dưỡng cho đến lúc khi đủ lông lá và sức bay , anh đem chim ra rừng và thả bay đi , trước khi thả chim , anh hôn lên mỏ nó và nói nhỏ vào tai :
-Ta sẽ nhớ em suốt đời . Ráng đừng để cho một thợ săn nào bắn em như đã giết mẹ em ngày xưa nghe !
Con chim hạc nhìn anh trìu mến , lẫn quẫn bên chân anh một hồi lâu , nó nhấc cánh bay vừa đúng tầm môi anh , lấy mỏ quẹt lên môi anh mấy cái và bay đi .
Con chim hạc hồng ngày xưa là em đó .
Hôm nay em theo bầy, ngang qua cánh rừng gần nhà anh , em nhìn xuống , thấy nhà cũ của anh , em bỗng muốn thăm một lần chót trước khi bay về trời , nơi em đã sống ngày em còn bé .
Em nhớ anh ,nên muốn trở về lại tìm anh trong ngôi nhà ngày xưa có lần em đã sống cạnh anh trong bao ngày tháng êm đềm; trong tình thương yêu của anh nên em đã tìm anh hôm qua , muốn sống lại một đêm thật đặc biệt với anh trước khi em sẽ vĩnh viễn xa anh .
_ Em xin anh chiếc áo
Kỷ niệm một đêm mưa
Lông hạc hồng xin gửi
Người thương từ kiếp xưa
Mong Manh
đông hương
quê hương em là Huế
quê tim em là anh
http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/