Tuesday, March 31, 2015



ừ, ta đời vẫn còn nguyên
cái tâm, cái tính, cái duyên an bình
ngày mưa, tình vẫn bình minh
ngày phong bão, gió hoàn lương ấm lòng
*
ừ, ta đời vẫn màu hồng
vần thơ, con chữ, phập phồng thơ say
hoàng hôn xa mất tầm tay
chỉ là viễn ảnh cuộc đời xa xưa
 *
ừ, ta đời vẫn hương đưa
võng Thu ru lá vàng, ru ân tình
ta im nghe phận tim mình
trở giàu cảm xúc, nhịp hiền, thôi đau
 *
ừ, ta đời trở ngọt ngào
với duyên kỳ ngộ thẩm màu hương nhu
ừ, ta đời hết sa mù
vì anh của thuở ấu thơ vẫn là...
 
đht  

Sunday, March 29, 2015

MỘNG BÌNH THƯỜNG




vẫn một giấc mơ quen thường lập lại
vẫn một ngã đường lui tới, gần xa
vẫn cửa đơn côi đêm hay mở lối
duy bóng một người đi - ở, vào - ra 
*
với tầm tay, níu ý lời huyền thoại
chữ liêu trai trên mặt giấy vô hình
người vẫn đó, đến- đi như sương khói
môi em chờ, lạnh đôi khóe, rưng rưng
*
chợt tiếng gọi từ xa xăm vẳng đến
như âm ba tiếng sóng dậy trong lòng
mừng quá đỗi, nước mắt đầy nguyên biển
neo thuyền trăng vào cọc nhọn ven sông
*
mười ngón cũ trên phím đàn, cảm xúc
dạo nốt tình ru em giấc nam kha
em ẩn cư trong vòng tay cổ tích
mộng bình thường sau đồng tử sương sa

đht 
  

  


Saturday, March 28, 2015

SỢI GIÓ LẠC ĐƯỜNG BAY


những sợi gió lạc đường bay, bối rối
lặn hay dừng, nhìn dốc đổ chia hai
chỉ nam đâu, để đừng chùng nỗi nhớ
 mở đường đi trong thao thức miệt mài
*
đêm vạn dã, lửa đời không đủ sáng
quay vòng vòng quên mất độ ngược xuôi
quên quán nắng, quên trạm mưa đợi hẹn
ngày cõi riêng dài hơn vạn đời người
*
những sợi mưa sổ lồng, xuyên lục địa
dâng cao triều như sóng tsunami
ta lẩn thẩn vướng gót hài trên cát
soi dung nhan, gương mặt nuối ai về
*
những cánh hải âu vương mang tâm sự
nghiêng cánh rồi  chúc xuống kiếm thân quen
ta bỗng chợt tim lở thành giòng lũ
 ngược lên rừng, quấn quýt gió đi hoang
 
đht  
 

Friday, March 27, 2015

VÒNG QUAY CỦA GIÓ

 
ngâm nga mãi điệu nhạc buồn
chứng nhân nỗi lạnh tâm hồn mộng du
đời ta ngọn gió sổng tù
nhưng vui chịu nhận kiếp phù lãng nhân 
 *
bay đêm, lưu lạc gian trần
bay ngày vắt vẻo trên nhành gầy Thu
tối về trọ quán ảo hư
sáng ra uống ngụm sương sa nửa vời
*
trời mây, đuối mắt tìm người
trời mưa, đuổi bóng hạt rơi một mình
nắng lên sắc sảo môi xinh
hoàng hôn, dừng cánh trên bình nguyên trăng
 *
viễn tầm cửa ngõ tim anh
khoá gài chặt chẽ dung nhan ân tình
đời cầm xúc cảm nguyên trinh
dụ ta tha thiết tiếng Mình gọi nhau
 *
gió lên, gió vượt trời cao
thổi tình qua biển, ngọt ngào tiếng Em
giữa thinh không rộng trăm miền
vòng quay của gió luyến anh suốt đời
 
đht 
 
 
 

CƠN BUỒN TƯƠI RÓI


em ngồi nhớ một vòng tay
 lần cuối nghỉ phép, thăm người hậu phương
giày Saut, lớp áo chiến trường
đẫm mùi súng đạn; vết thương rỉ hồng...
 *
hôm may chiếc áo tang chồng
cắt trong cờ liệm một vòng khăn sô
bốn mươi năm! nhớ vô bờ
anh nằm quạnh quẽ trong mồ, nghĩa trang
 *
đành lòng giã biệt quê hương
ra đi tìm sự sống còn cho con
chiến chinh giờ đã sau lưng
chỉ còn nước mắt vẫn rưng đêm trường
***

bốn mươi năm có dài không
lưu vong từ bảy lăm, dường trăm năm
quê hương, anh, mặt người thân
cơn buồn tươi rói trong lồng tim đau

đht 
  

HUẾ XA ANH MẤT RỒI


Em xuống phố, trời lập đông vừa trở
Tháng Mười Hai, ngọn gió buốt lộng hành
Viết tâm tư, gửi riêng người viễn xứ
Đã tặng em nguyên hương vị quê mình
*
( Anh nhớ chứ màu xanh chùm khế ngọt
Nước gội đầu chùm kết tóc em ngoan
Môi em mật bầng quân da mọng mát
Má em thơm mùi anh trảo dịu dàng
*
Hoa ngâu trắng lén cài lên tóc mượt
Áo em bay, tà quyến luyến tay anh
Ánh liêu trai trong dòng sông nước mắt
Hớp hồn anh từ đôi hạt nhãn lồng
*
Ví tay em, búp măng ngà trước cổng
Áo anh yêu tim tím đóa soan vườn
Mái tóc ngủ trên trang thơ diễm mộng
Nũng nịu đòi anh cúi xuống môi thương )
*
Giờ xa anh, ai vít nhành trứng cá
Hái cho em cả rỗ đỏ ngọt ngào
Nhánh chùm ruột mướt xanh màu lúa mạ
Cắn ngon lành với muối ớt cùng nhau !  
***

Mấy mươi năm mình mất luôn liên lạc
Anh đâu rồi? Thương nhớ chỉ mình em
Hương môi anh vẫn đậm đà trên tóc
Điếng cả lòng, nhắm mắt, cảm buồn dâng

đht

Wednesday, March 25, 2015

VUI TAY NGỒI ĐỐT NẮNG VÀNG


vui tay, đốt hết nắng vàng
để cho cỏ khỏi hoang tàn vườn thơ
chỉ là chất liệu tương tư
mê si bật dậy trên bờ môi thiêu 
*
nổi lên nhịp trống tình yêu
tiếng kinh ngực trái buồn hiu,  lỡ đành
giam tù ánh cuối hoàng hôn
hàng mi khép lại, dỗi hờn giòng tương
*
 chân tình lạc mất quê hương
xuyến xao nghe cảm giọt hồng viễn du
im xây tầm mắt ở tù
trong anh, em được trọ từ hồng hoang 
 *
vui tay, hái ngọn cảm đồng
gói tình anh tặng em làm hồi môn
kiếp sau, sau nữa, ngàn năm
rượu tương tư thấm men nồng tri âm
 
đht 
 
 
 

Tuesday, March 24, 2015

CHIA NHAU SỢI SẦU


tiếng chiều đi ngược, chao nghiêng
tiếng chim rừng hát trên nhành hoa mây
nắng soi đủ ấm tình đời
em soi mái tóc vợi vời buồn rơi
*
nhớ về đâu, nhớ về ai
thở dài xé ngực; liệu vơi bao sầu
mưa tháng Ba, đâu mưa ngâu
bước chân bong bóng trên cầu nối nhau
*
hôm nay, thuở ấy, mai sau
lời ru trả lại ca dao, loang dần
quanh vai quay quắt, tóc buồn
bay hay nằm ngủ, rồi bâng khuâng nhìn
 *
tiếng người đi ngược nhịp tim
khoảng đường vui cũ đã chìm chiêm bao
bờ môi ray rứt cơn đau
cắn đôi hạt lệ, chia nhau trái sầu
 
đht

MỞ MƠ NGƯỜI TÌM ẤM LÒNG XƯA

 
để khỏi nghĩ đến chiều mưa, trăng lạnh
tôi mở mơ người, tìm ấm lòng xưa
trào tuôn xuống, giòng xuôi rèm cô quạnh
bước vào sâu theo cơn nhớ vô bờ
 *
lại hiện đến rồi biến đi cảm xúc
tôi với tay lên tìm giọt lạc loài
hăm he chảy thành con sông bất lực
đối diện buồn, e trọn nguyên đêm nay
 *
lại trầm cảm, bắt nhớ nhung buộc thắt
và đôi khi quên cơn hẫng hụt về
đứng trước ngõ tâm tư, trong ánh mắt
có chút gì như uống phải bùa mê
 *
tôi nhớ người, như chưa giờ biết nhớ
thả tình bay theo gió thử về đâu
sau mây trắng là ngôi vườn thiên sứ
xưa vẫn cùng người hẹn ước trầu cau
 
đht 
 
 
 

BÀI THƠ VIẾT THẢO


bài thơ viết thảo trên thềm cũ
với bụi thời gian lớp thật dày
và dấu thương yêu bình yên ngủ
nhánh gầy run lọng cọng vài giây
 *
mở tung cánh cửa mơ - hiện thực
ngờ ngợ như là mới hôm qua
quên bẵng mình xa người từ thuở
tuổi ngọc rằm Thu đắm nguyệt hà
*
nét vẽ lung linh hương sắc sảo
như tình vẫn sống động trong tay
phối âm với tiếng chim qui núi
thành một bài tình thi ngất ngây
*
bài thơ viết tiếp bằng mưa lệ
chấm phá lên thời gian đã khuya
mấy giòng tâm huyết xưa dang dở
nay được ân tình vui đón - đưa
*
bài thơ nắn nót trên thềm cũ
cổ tích chuyện tình ta với Thơ...
 
đht
 

Sunday, March 22, 2015

LANG THANG NỖI NHỚ


chủ nhật trời buồn, mưa bong bóng
người bạn thật thân, ngòi bút gầy
cẩn mấy vần thơ quanh nỗi trống
lem mực tím rồi loang ngón tay
*
một thoáng tâm tình khơi viễn ảnh
cào thắt ruột gan, rỉ nhớ dầy
mấy nét thân quen bùng, ngạo mạn
hằn sậm vết sầu chưa khoả khuây
*
gót mưa in dấu lên bờ đá
chân chim chạm nhẹ ủ rũ thềm
ta ngu ngơ mắt, nghe hơi gió
thổi lạnh vai mềm, gọi nhỏ anh
*
chủ nhật buồn buồn, ta cũng vậy
cái nhìn thăm thẳm hút hun xa
dặm ngàn cây số, ta buông thả
tình biết về mô, có đúng nhà?
 
đht 

LỬA THƠ


tôi từ lục bát, làm quen Net
trên án, mực, ngòi thâm thấm sâu
tám ngón giành nhau, lời ý chợt
theo đàn Ô Thước, bắt cầu Ngâu
*
mấy giòng chữ lạ tròn cảm xúc
cội nguồn ươm mộng sáng mùa mơ
rong chân vào cõi trời tâm phúc
gặp lửa người thơ, bỏng bất ngờ
*
 bắn trúng hồn tôi bằng ánh mắt
mũi tên Éros đúng hồng tâm
tôi chết bên bờ sông dạ nguyệt
môi trăng nống ấm cúi hồi sinh
 *
tim chừ khoác áo hồng huyết quản
người đã từ tâm gọi kỷ tri
phết hồng ba chữ thương em mãi
ta chọn em rồi, ở lại đi!
đht    
 

Saturday, March 21, 2015

TRẢ THÙ

sáng ngủ dậy, xuống bếp pha sữa
mở tủ ra tìm thẩu càfé
chưa đủ tỉnh, vấp vào thân ghế
suýt soa đau, giận chó mắng mèo
 *
chồng đứng cạnh, ha ha cho đáng
mắt không tròng ? đêm thức, ngủ ngày
thiệt mắc cười, mặt nhăn dị hợm
tui tức mình, chụp cắn ngay vai 
 
đông hương

LÒNG TÔI MANG NẶNG TÌNH NGƯỜI




hồn tôi nặng nợ tình người
trả bằng yêu nhé,  lãi lời sao trăng
khóe tôi lóng lánh duyên ngầm
giòng sông ngọc biếc trong ngần châu sa
 *
vươn mình ngược đổ về xưa
để quên hạt lệ trên tà lá Thu
ưởn mình chạm suối vân du
nay đây mai đó, chảy nuôi đời mình
 *
ảo hư sương phủ huyễn tình
giữa hai dốc lạ, cao nguyên, đồng bằng? 
buộc lòng thôi muốn lang thang
phiêu bồng cánh mỏi, băn khoăn một đời
 *
lòng tôi mang nặng lòng người
tôi gom tất cả tình, tôi trả dần 
góp chung với nợ Châu Trần
chia cau trầu với trăm năm sắp hàng
 *
yêu Người tự thuở hồng hoang
tính ra cả thảy triệu ngàn lần hôn
chỉ vài lần môi se buồn
vì quên chung rượu trong phòng kỳ duyên
 
đht
 

Friday, March 20, 2015

THỨ SÁU BUỒN


trời buồn thứ sáu, không son phấn
sợ mưa rơi lệ ướt nắng vàng
những đám chim chiều đang gập cánh
vội vã tìm nhau, sợ độc hành
 *
độc hành, tôi vẫn chân du mục
lang thang rừng núi, biển, tìm anh
trên vai khoác túi toàn thao thức
đói chỉ thèm mơ, khát chút tình
 *
đêm gác đầu lên rễ cổ thụ
sáng ngồi, thử tịnh cạnh ven sông
chiêm bao nhớ nhất mùa Thu cũ
sợ cánh thiên thần chao vũ phong
*
tôi mở tim mình, phòng bỏ ngỏ
thiên sứ chưa về, lơi chiếu chăn
nước mắt buồn hiu rơi, đê vỡ
 gỡ gạc môi cười thật khó khăn
*
thứ sáu hôm nay buồn da diết
tôi vắt lòng tôi cho thật khô
gió vẫn không ưng, bay mất biệt
nên đành chịu lỗi với tâm tư   

đht

Thursday, March 19, 2015

HẠT MƯA CHẺ BỐN

 
hạt mưa chẻ bốn, chia đôi
nợ anh em khất, chờ mai sẽ đền
đền anh phần giọt hồng mềm
phần mưa còn lại em đem tưới đời
*
giọt hồng không chịu tách rời
trên thành mi ướt bồi hồi chảy quanh
buồn xa anh, giọt mong manh
bên nhiều đẫm lệ, rời nhanh triền rèm  
 *
ngửa tay hứng giọt tím mềm
em về gói kỹ gởi anh làm quà
đường bay có lẽ vì xa
 chờ  ngày người nhận chắc là héo khô
 *
hạt mưa rụng trái đầu mùa
thơm mùi chung thủy ngay từ ngộ sơ
thẩm hương ngây ngất vị thơ
em say, quên cả mình tù mơ anh

đht
 
 
 
 
 

NGHIÊNG THÁNG NĂM XIN CHÚT

 
sâu cũng mặc vũng trời chìm dưới đáy
lội xuống tìm ngọn lá chết Thu xưa
nhớ cái lạnh tháng ngày Đông thuở ấy
lạnh lẻ loi đếm từng bước thẩn thờ
 *
tội góc phố nhận tôi là quen thuộc
cho gối đầu, nằm vổ giấc huyễn như
tình liêu trai tôi chia người thiên sứ
trọn đêm dài, võng nước mắt mưa ru
 *
lại trăn trở, nghiêng tháng năm, xin chút
độ ấm nồng làm chăn đắp qua đêm
xin chiếc hôn người xa làm lồng ấp
để mở đầu cho một giấc bình yên
 *
tôi sống lại trong từng cơn mơ tuyệt
tôi thấy mình như tiên nữ đài trang
thân tôi nhẹ như cánh bông hoa tuyết
lang thang bay vào xứ sở người thương
 *
một phút thôi, một phút thôi cũng nhớ
nguyên ngàn đời, ước sẽ sống trong anh
một giây thôi, một giây thôi  vẫn đủ
cảm ngọt ngào dư hương mật nụ hôn   
*
son phấn lại cho môi hồng thiếu nữ
tô tình yêu đôi mắt thật diễm kiều
chút long lanh khoe duyên trong đồng tử
kẽ lại cười khúc khích thật tuyệt chiêu

đht
  

Wednesday, March 18, 2015

NẾU CÒN LẠI



nếu một phút còn mùi hương nguyên vẹn
thì một đời niệm tưởng chẳng phù hư
dù phế hoang là cõi mây không bến
trôi lang thang như những vệt trăng tù
*
nếu một khắc còn lại đôi mắt ướt
là một mình ngồi vọc đất tâm tư
vùng môi cấy hạt cuộc đời ngày trước
cỏ hoang vu mọc trên luống chưa cày
*
ta mắc nợ với người từ muôn kiếp
ngày ta vay, hứa trả lãi tiếng cười
đời khắc nghiệt, cuốn ta theo giòng ngược
thả trên bờ đầu con suối không vui  
*
buồn, hôm ấy nằm dài trên cỏ uá
cắn đôi tình, chia một nửa phù sa
giữ một nửa làm con tin lời hứa
mai tìm đường về đúng bến sông xưa
 
đht

Tuesday, March 17, 2015

HƯƠNG NẮNG



buổi sáng bên rừng say hương nắng
nhớ chợt lời thơ bay phấn thơm
lời thơ của tuổi tim thầm lặng
chưa phút trầm ưu, vui mởn mơn
 *
nắng dại hôn lên tà môi mới
lốm đốm vạn màu hoa hồng nhung
vẽ nét ngây thơ bằng phấn bụi
đôi má viền sương lấm tấm Xuân
*
em vắt trên mây từng dĩ vãng
nuối mắt nhìn theo lối trăng đi
đã qua ngày tháng nuôi chim mộng
ngồi nhớ, hồn quên tuổi dậy thì
 *
bất giác tâm tư triều oằn sóng
cảm xúc trào như tsunami
thức dậy chiêm mơ quay quắt bóng
giòng thơ ai hẹn mỗi đêm về
 *
buổi sáng em ngồi hong hương nắng
hong thật nhiều cho đến quá say
biết mai ai có còn mua tặng
vài tuổi Xuân hồng đeo cổ tay
 
đht   

Monday, March 16, 2015

HẠNH PHÚC CỦA NAM



Aéroport international de Minneapolis-Saint-Paul

Nam đứng nhìn giờ trên bảng ghi giờ máy bay đến. Hôm nay thứ 7, phi trường như có cái gì rất linh động hẵn lên hơn ngày thường. Còn vài phút ngắn nhưng sao anh có cảm tưởng thật lâu...
....
Tội nghiệp con bé đứng khóc một mình trên lề phố. Vài người đi ngang dừng lại nhìn, rồi bỏ đi, một người đi ngang dừng trước mặt nó, hỏi
- Sao con đứng đây một mình? Mẹ con đâu? 
Nó lắc đầu không trả lời, mặt mày lấm lem nước mắt. Người đàn ông, dáng dấp còn trẻ, mặt mày hiền dịu, lấy trong túi áo chiếc khăn tay bằng giấy, lau mắt cho con bé, nó có vẻ không yên lắm, sợ sệt.
Người đàn ông bảo:
- Chú hỏi để biết con ở đâu? con đi với ai, sao đứng đây một mình khóc vậy?
Con bé nhìn người vừa hỏi nó, hình như cái nhìn hiền từ của người đàn ông  đã làm cho nó tin tưởng
- Con không biết thưa Bác, vừa nói vừa rưng rức.
Người đàn ông hỏi tới:
- Sao con không biết? Nhà con đâu? Con ra đây với ai?
- Con đi với mẹ, mẹ dắt con đi phố bảo là sẽ mua quà cho con vì sinh nhật con đã qua nhưng mẹ không thì giờ rảnh, hôm nay mẹ hứa mẹ sẽ dắt đi mua quà, mẹ bảo con đứng chờ để mẹ đi lấy tiền rồi mẹ ra; hic hic hic, nhưng lâu quá mẹ không đến, hic hic.
- Con đứng chờ mẹ lâu chưa? 
- Con không biết, con mỏi chân quá và đói nữa. Người đàn ông nhìn đồng hồ, đã quá một giờ trưa. Anh ta bảo:
-Hay con theo chú nhé, chú dẫn con vào tiệm trước mặt ăn nhé con chịu không? Đứa bé lắc đầu:
- Con không đi đâu, con chờ mẹ hichic, mẹ không thích con đi theo người lạ mặt
Người đàn ông bắt đầu nổi giận mẹ con bé, không cho con mình đi theo người lạ mà lại để con mình đứng chờ một mình trên phố xa lạ, thật là có trời mới hiểu được người mẹ con bé.
Anh ta nhìn nét mặt thiểu nảo của con bé:
- À mà con tên gì? Con mấy tuổi? Mẹ con tên gì?... con bé trả lời đứt đoạn qua tiếng khóc đã bớt rưng rức nhưng vẫn còn những tiếng hic hic chậm
- Dạ con 7 tuổi, con tên Hà. Mẹ con tên Hương, Nguyệt Hương. Chú ơi, chú co thể tìm mẹ cho con không chú?
Nam, tên người đàn ông bảo:
- Con theo chú qua bên kia đường ăn với chú, trời nắng tốt, mình ngồi ở chiếc bàn ngoài cửa quán, mình vừa ăn vừa xem có mẹ con ra tìm con không nhé.
Con bé đói quá, đành theo Nam băng qua đường vào quán. Anh gọi cho nó  và anh mỗi người một đĩa gà rôti và frites, anh gọi cho anh cốc rượu đỏ và con bé lon coca. Anh nhìn nó ăn ngon lành, lòng anh nặng chĩu, anh nhớ đến mấy đứa con anh đã nhiều năm không gặp, từ ngày vượt biên qua định cư ở đây, mấy năm đầu gia đình đầm ấm dù nghèo cực, anh đi học lại bằng bác sĩ, vợ anh tìm được chỗ làm trong hãng du lịch, các con anh thật ngoan, chăm học. Nhưng cuộc đời không như anh ước ao một mái gia đình đầm ấm.
 Ra trường, anh mở phòng mạch, vì tính tình anh chân chất, hiền hoà, được sự cảm mến của thân chủ, phòng mạch anh ngày càng khá, Nam vui với sự thành công của mình, nhưng anh không ngờ có một trở ngại cho anh, là vợ anh đã gặp một người đàn ông khác trong hãng du lịch, chị về xin anh ly dị, anh có thử bảo vợ hãy khoan quyết định nhưng chị không chịu, anh đành phải nuốt nước mắt vào trong làm giấy ra toà. Vì các con Nam còn nhỏ, việc làm của anh choáng hết thì giờ, không trông nom các con anh được, nên toà xử cho vợ anh quyền nuôi con. 
Thời gian đầu vì vợ anh cùng làm việc trong cùng tỉnh, sau đó chồng sau của vợ anh đổ đi làm rất xa nên chị đem con theo, và từ đó không còn liên lạc được với các con anh thường. bây giờ sau hơn 10 năm, con anh đã lớn, và ra trường, đi làm, cưới vợ, có chồng, lần chót anh gặp các con là ngày đám cưới của mỗi đứa, rồi vì chúng ở quá xa, không thường gặp, anh lủi thủi một mình cho đến năm ngoái anh nghỉ hưu. Bây giờ hưu trí rồi, Nam càng thấy cô đơn  thêm.
Anh nghĩ đến anh, anh nhìn con bé, anh tôi nó quá, anh nghĩ bụng, nếu mẹ nó bỏ nó thật, anh sẽ đem nó về nuôi và thương nó như con ruột của mình.
Bỗng nghe con bé reo lên
- Chú ơi, mẹ kìa, mẹ bên kia đường kià, nó kéo vội ghế, đứng dậy, chạy băng qua đường, anh chạy theo sợ xe cán nó, con bé bỗng khựng lại, mẹ nó đang ôm tay một người đàn ông lạ mặt, thấy nó nhưng bà ta làm mặt lạ, kéo vội người đàn ông vào một cửa tiệm của super market, anh nắm tay con bé chạy theo nhưng bà ta và người đàn ông đã mất dạng. Con bé khóc gọi mẹ, Nam không biết nghĩ thế nào nữa, anh ôm nó vào lòng dỗ dành:
- Nín đi con Hà, chắc tại mẹ không thấy con. Anh nói với nó để trấn an, nhưng anh nghĩ thật vô lý, nếu mẹ nó ra chỗ cũ không thấy con mình, bà phải đứng tìm quanh đó và khi bà nghe tiếng con mình gọi, bà phải vui và chạy lại ôm con vào lòng mới phải chứ sao lại bỏ chạy trốn theo thằng đàn ông kia?, Nam bỗng thấy lửa hận cháy ngùn ngụt trong tim anh, anh nhớ trực lại chuyện gia đình anh, thương con bé quá! Anh phải làm gì bây giờ? đi thưa cảnh sát? đi tìm nhà con bé để trả nó lại cho gia đình nó?
Anh ôm nó vào lòng, dỗ cho nó nín:
- Con có nhớ là nhà con ở đâu không? con ở với mẹ và ai? có anh chị em không? con có biết người hồi nãy đi với mẹ là ai không?
Con bé lắc đầu:
- Chỉ có mẹ và con thôi chú ơi! Con không biết mặt cha, không có ai ngoài mẹ. Con mới thấy ông ta lần đầu tiên hôm nay đó chú, thường ngày có xe hơi của chú con đưa đón con, nếu chú không đưa đón con thì mẹ gọi điện cho tài xế đến đón con đi học nhưng không phải ông này, có vài ông khác hay đến thăm mẹ, mỗi lần mẹ có khách, mẹ bắt con vào phòng đóng cửa để mẹ nói chuyện với khách nên con không quen ai cả.
Thôi rồi, Nam nghĩ, anh đoán ra mẹ con bé này là hạng người nào rồi.
Anh hỏi gặn nó:
- Vậy mẹ Hà có đi làm hay ở nhà?
- Dạ mẹ đi làm nhưng con không biết mẹ làm ở đâu, chỉ thấy có xe hơi đến đón mẹ và con, đưa con đến trường rồi ông tài chở mẹ đi tiếp, đến chiều lại đến trường đón con. Mẹ con và con ở với bác con.
Cuối cùng, anh dắt con bé đến bót cảnh sát gần đó và nói hết sự tình. Anh nhờ cảnh sát tìm giùm anh địa chỉ trường học mà con bé đã tả. Anh dắt con bé vào tìm gặp bà Hiệu Trưởng của trường, bà nhìn ra Hà, bà bảo Nam:
- Tôi chỉ biết là người đàn bà nhận là mẹ cháu Hà đưa cháu Hà đến xin học cách đây 3 năm chỉ có vài lần, sau đó bà ta viết giấy chứng nhận cho một người đàn ông vẫn đưa rước cháu mỗi ngày, trong giấy nói là vì bà ta bận làm việc và giờ giấc không tiện để đưa con gái mình đi học, nhờ người anh chồng của bà ta dưa rước giùm cháu, xong Bà Hiệu Trưởng đưa cho Nam số điện thoại và điạ chỉ nhà của người đàn ông mà con bé gọi bằng chú và ở đó, đưa rước Hà mỗi ngày. Nam cám ơn bà ta, dắt con bé ra xe tìm lại địa chỉ này.
Con bé chạy vào trước, bấm chuông, có người đàn ông ra mở cửa. Con bé cúi đầu chào :
- Thưa chú Minh con mới về, rất lễ phép, người đàn ông cúi hôn nó, tay vò đầu thật thân thiết, con bé ôm tay người đàn ông này như cần được che chở.
Người đàn ông nhìn thấy Nam với con bé, ngạc nhiên, chào Nam, rồi nhìn con bé:
- Ủa, sao con về một mình với ông đây, còn mẹ đâu?
Con bé thuật lại chuyện từ sáng đến giờ cho người đàn ông tên Minh. Nam thấy anh ta lắc đầu. Anh ta mời Nam vào nhà và dắt tay con bé. Minh thuật cho Nam nghe chuyện của mẹ con con bé.
- Thưa, tôi chỉ là người cho hai mẹ con cháu Hà mướn từ mấy năm nay, tôi vì nhà cửa rộng, với lại vợ tôi và đứa con gái duy nhất của tôi đã chết trong một tai nạn xe hơi cách đây hơn 6 năm.
Nhà rộng và buồn, để quên đi nỗi buồn này, tôi đăng bảng cho thuê bớt tầng dưới cho đỡ gánh nặng về tiền bạc và cũng có thêm bóng người vào ra cho bớt quạnh hiu nên khi mẹ con bé đến thuê nhà, tôi nhận lời ngay vì thấy hoàn cảnh mẹ con cháu, tôi nghĩ là góa bụa vì chưa một lần thấy ai đến thăm mẹ con cháu, và tôi cũng không tò mò hỏi đời tư của bà ta. Nam nhìn lén Minh, anh ta chắc cũng độ hơn lục tuần, người có vẻ đàng hoàng và có ăn học.
Minh kễ cho Nam nghe mẹ con bé, bà ta có một đời sống hơi bí mật, đến chính Minh cũng không biết bà ta làm nghề gì, chỉ biết cỡ chừng 10 giờ trưa mới thấy có xe hơi đến đón bà ta, rồi đến cỡ 2 giờ sáng mới nghe có tiếng xe ngừng và tiếng giày bà ta .
- Thế còn cháu Hà? ai lo cho cháu thưa ông? Nam hỏi
- Mẹ cháu nhờ tôi lo giùm, mỗi ngày đưa, đón đi học, chiều về ăn cơm với tôi và tôi chỉ dạy cho nó về bài vở nên nên hai chú cháu tôi rất mến nhau ông à. Nếu ngày nào tôi bận, mẹ nó gọi điện cho ai đó chắc là chỗ thân quen đến đưa và đón thay tôi.
Nam kễ cho Minh nghe chuyện sáng nay về thái độ của mẹ con bé.
Minh lắc đầu, mặt buồn xo.
- Tôi đã biết sẽ có ngày như vậy sẽ đến, vì mấy lúc sau này, mẹ nó hình như có điều gì lo nghĩ và ít khi gần con bé những ngày cuối tuần như xưa, hai mẹ con vẫn cuống quýt nhau. Một hôm bà nói chuyện với tôi:
- Thưa anh Minh ( với tôi, mẹ con bé cũng người đàng hoàng, làm gì thì tôi không biết nhưng tiền tháng trả sòng phẳng), nếu lỡ như em, bà xưng em với tôi vì tôi lớn hơn mẹ con bé đến 15 tuổi, em có chuyện làm phải đi xa hơi lâu, em có thể gửi cháu Hà lại cho anh trong thời gian này không?
Tôi bụng thì ừ nhưng ngoài mặt thì còn phân vân không biết sẽ phải đối xử thế nào trong trường hợp này. Tôi dò cô ta:
- Nhưng sao em không mang cháu Hà theo với em?
- Dạ tại vì chỗ em làm không cho phép  mang cháu theo anh à, vì em phải ở chung với nhiều người khác chung phòng, không tiện và chủ họ cũng không chịu có sự bận bịu gia đình riêng.
Tôi à cho có lệ và bảo tôi suy nghĩ vài hôm rồi sẽ trả lời mẹ con bé.
Hai hôm nay, thấy mẹ nó không đi làm, ở nhà soạn sửa quần áo, tôi hỏi cô ta bao giờ sẽ đi, cô ta trả lời:
- Chắc tuần tới em sẽ đi anh à. Anh đã nghĩ chuyện em nhờ và bằng lòng không? Tôi trả lời qua loa rồi quên hẵn đi, và mẹ Hà cũng không hỏi tiếp nữa.
Sáng nay thứ 7 con bé không có lớp, thấy mẹ con nó tíu tít vui, tôi cũng mừng, mẹ nó bảo tôi là đưa cháu xuống phố mua sắm cho nó ít quần áo mới và quà sinh nhật cho nó. Xong cô ta gọi taxi rồi hai mẹ con đi. Trời ơi, đâu ngờ mẹ nó lại làm chuyện động trời như vậy, bỏ con mình như bỏ một con chó con mèo khi không muốn nuôi nữa.
Nam hỏi ông ta:
- Vậy bây giờ ông tính sao về cháu Hà?
Minh  cũng không biết xử thế nào trong lúc này. Ông ta ôm Hà hỏi, con bé tội nghiệp thật, nó nhớ mẹ nhưng không dám thét gào gì, chỉ thấy nước mắt âm thầm trào ra lấm lem mặt. Nam kéo con bé lại gần, anh hỏi:
- Me con đi xa một lúc vì công việc, bây giờ con tính sao? Con muốn ở lại với chú Minh hay đi với chú Nam? con bé rấm rứt khóc, nói qua tiếng nấc, con muốn ở với cả hai chú.
Minh nói với Nam:
- Tháng tới tôi phải về Việt Nam xây lại mồ mã cho mẹ tôi nên không thể lo cho con bé được, anh Nam tính sao? Hay anh có thể lo cho nó được không? rồi sau ngày tôi về, chúng mình sẽ tính cho nó?
Nam bằng lòng, anh mới gặp nó sáng nay mà anh đã quyến luyến Hà, anh nhớ đến con gái anh ngày nó theo mẹ, nó cũng bằng tuổi Hà bây giờ. Nam cho Minh biết anh là ai, sống thế nào để cho Minh hiểu là anh không phải là người không có ăn học hay không đủ tiền bạc lo cho con bé trong lúc không có Minh.
Thỏa thuận với Minh, Minh bảo con bé vào xếp quần áo đi với Nam rồi anh sẽ đến thăm Nam và Hà xem nơi ăn ở của Nam, và anh hứa với con bé là anh sẽ đến chơi với hai chú cháu nó trước khi anh đi Việt Nam.
Nam hỏi Minh nếu trường hợp mẹ con bé bỏ nó luôn thì làm sao? Minh nói thì chắc mình phải lo cho sự sống còn của nó thôi.
Hà theo Nam về nhà, nó coi bộ vui hơn hồi sáng, Nam để cho nó phòng con gái út của anh, anh vẫn giữ y nguyên từ khi nó phải theo sống với mẹ, phòng có đủ đồ chơi, quần áo con gái mình còn để lại, vừa vặn với Hà...
...
Hai tháng sau, Nam nhận được tin Minh đã mất vì bị tim, lại thêm một tin buồn cho con bé, anh thấy thương nó bội phần, mới mấy tuổi đầu đã như mồ côi mẹ, không còn ai thân thích trên đời. 
Nam ra toà thị chính hỏi tìm cách xin con bé làm con nuôi của mình, anh làm giấy tờ theo luật pháp, và anh đã được phép nhận nó thật sự làm con nuôi vì nó như đứa trẻ mồ côi, không họ hàng thân thích, và từ hôm Nam đi báo cảnh sát về chuyện con bé, cảnh sát không tìm ra tông tích mẹ nó, chắc bà ta đã trốn theo tình nhân đi khỏi tỉnh rồi, và cái xứ Mỹ bát ngát như vậy làm sao tìm ra tung tích một người không hề bị án?
Nam đi đón con bé ở trường ra, anh cho nó hay tin, nó ôm chầm lấy Nam khóc vì vui mừng từ đây nó đã có người cha thương yêu nó hết lòng, hai cha con Nam ghé vào phố, con bé muốn trở lại tiệm ăn nó đã gặp Nam:
- Chú Nam à, con muốn lại ăn ở đây để nhớ ngày chú đã gặp con, và từ đó con dù không mẹ nhưng con không còn bơ vơ, nói xong nó gục đầu khóc, Nam hỏi sao con bé không mừng mà lại khóc, nó nói qua nước mắt, con nhớ chú Minh, chú Minh cũng thương con lắm. 
Con bé bây giờ đã 9 tuổi, khôn lanh, và rất ngoan, hình như trời bù cho những đứa bé bất hạnh sự khôn ngoan này, trước khi gắp thức ăn, nó nhìn Nam:
- Chú Nam, từ nay con có thể gọi chú Nam bằng ba được không? Nam nghe nó nói, Nam chảy nước mắt vì cảm động, anh ôm nó trong tay, từ nay con bé không còn mồ côi và ngay chính anh, anh cũng không còn cô độc trên đời...
***

15 năm trôi qua, cha con anh sống trong hạnh phúc, con bé, à quên Hà bây giờ đã 24 tuổi, con bé đã là một cô gái đẹp, dễ thương, học giỏi, sắp ra trường và trở thành bác sĩ như ba Nam của nó. Hà học ở tỉnh khác, và bây giờ là cuối năm, Hà gọi điện về cho Nam bảo sẽ về trong dịp Noel này.
Tiếng cô xướng ngôn viên cho biết máy bay đã hạ cánh. Nam như người đứng trên lửa, nhớ con.
- Daddy, tiếng con bé! Nam vừa quay lưng lại, một vòng tay ôm anh và những chiếc hôn tới tấp trên má anh....

đht
-

HUYỀN THOẠI THUYỀN TRĂNG




thời gian thuở ấy trôi đi
tôi ngồi viết nuối những gì còn dư
thoáng nâu xưa nhận ân từ
bây giờ đục phấn màu hư thực đời
 *
thuyền trăng huyền thoại xa khơi
để giòng sông nhỏ man khai nỗi lòng
rằng tâm tư vẫn nắng hồng
cha con buồn bã bế bồng rời tôi
*
chọn đêm khơi lửa niệm hoài
phá tan cái lệ hay ngồi thức khuya
chằm lên ảo tượng bốn mùa
có anh, có những lời thư diễm tình
*
mỗi ngày chọn một bình minh
mỗi đêm chọn một màu tình vẽ thơ 
tay run theo gót ngòi mơ
rong theo rung cảm nhận từ phím đêm
*
thời gian thuở ấy cánh mềm
rủ tôi bay ngắm lại miền tình xa
thuyền thơ ruỗi biển nguyệt hà
vỗ trên ngọn sóng tìm về dấu yêu

đht
  

Sunday, March 15, 2015

CẢM XÚC TỰ NHIÊN




Nụ cười cho buổi sáng
Lời mừng khi buổi trưa
Đợi cho chiều, nhớ đến
Rồi buồn buổi tối xa
Với tôi là tất cả
Với người ngày tháng qua
Nên giọt buồn lỡ dại
Rơi dài, dài bơ vơ...
...
Nụ cười sao lại tắt
Lời mừng bỗng nín câm
Đợi chiều, không ai đến
Rồi buồn buồn tăng thêm


đht

GIẤC MÊ BUỔI SÁNG



sáng sớm, nét Đông dàu dàu
hoa bông gòn nở , rắt sầu rụng rơi
trời mưa, trời cứ mưa hoài
con châu chấu lạnh, vái trời dừng đau
 *
sáng nay, mùa chỉ một màu
thoa son trang điểm nỗi sầu tứ giăng
nhớ ơi đến độ say men
rượu thơ huyền thoại làm mềm cánh môi
 *
sáng xin một chút tuyệt vời
cho tròn hương vị nguyên ngày chiếc hôn
cho lâng lâng cảm xúc hồng
vào sâu huyết quản, chảy tròn tháng năm
 *
sáng đi, đang giấc mơ màng
cựa mình, gặp ánh trăng đang cúi gần
nghiêng nghe khúc khích con tim
rủ ngôn ngữ dậy, chiếc nhìn quá ưng
 *
trở vai, khóe chợt rưng rưng
chiêm bao buổi sáng, cơn mừng vụt bay
thế là hụt hẫng hôm nay
vui xa, buồn ở lại vây quanh mình!
đht
  

GIÒNG SÔNG TÌNH CẢM



ngồi đối diện với những cơn tình cảm
nghe như đau đâu đó giữa tâm hồn
cũng chẳng phải vì cuộc buồn da dạng
hay vì lòng đầy xúc cảm  vây quanh
*
rồi cơn nhớ tuôn ào như thác đổ
rơi từ rừng cao nhất đỉnh tình duyên
xuôi giòng về mang vấn vương ngọn lá
lá cuối cùng mùa Thu anh cho em 
*
em trở ngược lại những hòn sỏi mặn
chỗ ngực mình nhịp thao thức không ngoan
em vẫn biết ngày xưa tim phiến đá
định tịnh tu cho quên chuyện hồng trần
 *
anh lại đến tặng tình thơ tháng Chín
em nguội đi lửa nung đá tim mình
giờ gân đá là giòng thương nguyên thủy
chảy vào anh, đỏ thắm màu tình em
đht