Sunday, September 30, 2018
NGỦ NGON ĐI
Ngủ ngon đi, hỡi người tình
trong mơ vẫn có bóng hình của em
ôm anh vuốt ngọn cảm tình
cho bờ thương nhớ vỡ thành giòng thơ
ru anh, ướm nhẹ môi chờ
cúi gần, hôn khẽ trên bờ ngực thương
dịu dàng giụi tóc thơm hương
trêu hơi thở nhẹ trên đường vào yêu
phập phồng, mây_ nước nghiêng xiêu
tay em nghịch ngợm lần theo ...dị òm
đông hương
NHỚ NGƯỜI MANG TÊN GIÒNG XƯA
Em đi trời nổi cơn buồn
anh nhìn trở lại con đường me bay
trời mưa bay lá, không hay
ngỡ là nước mắt em ngày giận anh
*
Con đường cũ ấy lang thang
chạy dài Vỹ Dạ, nhìn trăng đêm về
trăng hay em để si mê
anh không rõ nữa, bộn bề con tim
*
Tóc ai vướng lại vai mình
thơm hương anh trảo, lung linh ngọt ngào
mắt ai như hai đốm sao
khi đêm tối xuống , chừ hanh hao rồi
*
Giòng xưa lặng chảy, trôi xuôi
nhớ người_nhớ cảnh_tơi bời tim gan
O ơi, răng lấy tên sông
để ai thương Huế làm răng ...quên Người!
*
Nì O ác lắm O ơi...
Bây chừ đã mấy năm trời xa nhau
rứa mà trăng vẫn còn sầu
thương tà áo tím qua cầu gió tung...
đông hương
ĐÊM TUỔI THƠ BÊN MỆ
Những ngọn đèn dầu lạc
soi không đủ mơ tôi
leo lét ánh ma quái
rung rinh ngỡ bóng người
*
Tiếng vạc đêm gọi mẹ
thấm thía một nỗi buồn
rưng rưng trong mắt Huế
ôi Nguyệt Biều_ cố hương !
*
Nỗi sầu con trọn kiếp
Mệ_Ôn_Bà chừ mô
nhiều đêm con chồm dậy
tim quặn đau vô bờ
*
Mô còn lời ru Mệ
bàn tay già thoa lưng
răng nghe chừng thiếu vắng
giọt buồn như suối tuôn
*
Chừ đêm đèn sáng quá
nhớ lại thời măng sông ( manchon )
chiếu lên tường bóng lạ
sợ ma, đòi Mệ bồng
*
Mệ giật mình, thức dậy
_Nín đi con, Mệ đây
_ngủ đi ngoan, ngủ giỏi...
tôi nhắm mắt, nhớ đời
*
Những ngọn đèn dầu lạc
tôi chưa quên bao giờ
dù nay tóc đã bạc
Mệ, bà tiên tuổi thơ
đông hương
Saturday, September 29, 2018
HỎI LÀM CHI NHỮNG VU VƠ...
Ngồi nghe gió lạnh rơi thềm
cuối rồi tháng 9, biết còn trời vui?
tháng 10 sẽ đến nay mai
tháng 10 tôi đã xa bay SàiGòn
*
nửa đời hơn, xứ người dưng
cọng thêm 17 ...thời gian không ngừng
bên kia biển là quê hương
có ai nhìn nổi con đường không gian
*
SàiGòn nắng nhuộm lá vàng
bên ni Thu đã bước chân qua thềm
còn bao nhiêu mới đến Xuân
tôi phân vân đếm tròn trăng, ngợ ngờ
*
Hỏi làm chi những vu vơ
như anh Trần Tuấn làm thơ ...2 hàng
còn tôi phá lệ thời gian
muốn sao quay lại ngày xanh...tuổi hồng!
đông hương
HỒN LINH TỬ SĨ
Nhìn xuyên suốt một chân trời
thấy hồn tử sĩ đứng vời ngày xưa
chiến bào, M 16, M113
oai phong ngày ấy, bây giờ nghĩa trang
*
Đêm về lộng bóng tàn trăng
ta nằm nghe xóm côn trùng lao xao
mộ ai thay nắp chiến hào
bạn ta giờ ở trời nào, tận đâu?
*
Thằng mất tích, thằng Cheo Reo
thằng Pleime, đồi trọc Hạ Lào, Đức Cơ
hai thằng gói ghém poncho
xác ta máu đỏ đọng khô từ chiều
*
Ta nhìn đồng đội thương yêu
bỏ bây ở lại, đớn đau trong lòng
từ nay những lúc hành quân
thiếu đi vài đứa...ai còn...vắng thêm
*
Mang buồn về phố cho em
quan tài cờ phủ, chính em liệm mình
từ đây mỗi đứa một đường
em thân sương phụ, anh hồn sương tan
*
Chiến tranh...chết chóc...lưu vong
em trời viễn xứ ...tro tàn...là anh
đông hương
Friday, September 28, 2018
CÁNH BƯỚM SI
Liệu còn nắng mãi, đời son trẻ
như chợt mùa Xuân lửng thửng về
ở lại đến ngày tàn hơi thở
trong củng một góc phố đam mê
Nắng chắc song song cùng nhịp thở
từ cũm mây hồng bay lửng lơ
nghiêng xéo bên kia bờ thương nhớ
rồi rơi_rơi mãi đến bao giờ
*
Dám chắc mong manh sương tảng sáng
rụng xuống trên cành hoa dã qùi
khẽ nhẹ rung rinh từng hạt thắm
giữa nụ tầm xuân cánh bướm si
*
Nha nhẩn lang thang bay đây đó
rũ hương mùi dã thảo trên rừng
màu tím hoàng hôn loang bờ cỏ
làm ngỡ mây làm hư cánh nhung
*
Nắng vẫn nên thơ_ chưa khắc khoải
như tôi ngày vừa mới yêu anh
nhưng có bao lâu tôi vẫn hỏi
biết mình còn phong thái môi ngoan
*
Đâu lẽ nào tôi thân bướm mãi
cuộc đời như sáng nắng, chiều mưa
mai chắc chì còn bay nữa nỗi
cho kịp về rừng ngủ với mơ
đông hương
BUỒN HIU
Không thích tóc bay, trời vẫn gió
không thich buồn lây, mưa vẫn rơi
không thích lòng đau, khoé vẫn đỏ
không thích tim chùn, môi vẫn cay
*
Tôi ngẫm xem mình gì đã có
Gắng nhớ xem mình yêu nhiều không
mình có quên Người đâu mà sợ
đây rồi Người trách tôi không thương
*
Không thích hoàng hôn, nắng vẫn tắt
không thích đêm đen, trăng vẫn tà
không thích xa Người nên tim rách
tôi đành thân thiện với... trầm kha
đông hương
Thursday, September 27, 2018
NỖI SẦU THẬT LẠ
Buổi sáng mà sao như chạng vạng
xám mây sau màn đặc sương mù
gió cuống quít quay vòng rồi bay thẳng
cây rùng mình, thảng thốt bởi hư vô
*
Lúc này buồn, hồn thơ bay về rẫy
tìm tuổi hồng, nước mắt chưa mãn khai
tôi cũng tệ, bcũẻ ngòi cùn cho gãy
lau mực khô cho bỏ ghét cuộc đời
*
Trên cỏ úa, lau nhau bầy sẻ
xông xáo vào gây hấn lũ chim hoang
đám ác là , ngu đần và hung dữ
thấy sương sa óng ánh ngỡ hạt vàng
*
Ngồi xuống thềm, nỗi sầu đâu thật lạ
bắt trái tum gõ Morses mãi tên Người
tôi luống cuống, lo nhành gầy chai đá
lo cho mình chưa biết cách nguôi ngoai
*
Cảm chút gió vờn trên từng sợi rối
nhớ lâu rồi không nghe tiếng yêu thương
_Chào buổi sáng nắng hồng...chờ anh tới
mang cho em vàu triệu nụ hôn nồng...
*
Nghe hạt mặn chạm môi, tôi chồm dậy
có gì ngoài... chân nước mắt lang thang
đông hương
Wednesday, September 26, 2018
CHỢT HỒN BUỒN TÊNH
Bây giờ mùa lá vàng rơi
bay rong trên khắp nẻo trời tha hương
đậu trên vai tượng ...bờ đường
xuôi trôi trên sóng trong giòng qua anh
*
Bây giờ nhành sắp vắng tanh
khẳng khiu loã thể, bạt ngàn bóng chim
tổ buồn, rơm rác mong manh
một cơn gió khẽ chênh vênh nửa chừng
*
Bây giờ đêm xuống mênh mông
đèn khuya không đủ ấm hồn cô đơn
buồn buồn, mặc kệ bước chân
vòng quanh xóm vắng.. vương mang cảm trầm
*
Bây giờ con phố ngủ ngon
tôi không tìm được giấc ngoan xa người
nên chi cảm xúc luân hồi
chận ngang trên mắt_giọt muồi tròn lăn
*
Bây giờ mùa nhặt lá vàng
rưng rưng ngồi xếp lại hàng tên nhau
hơn ngàn cây số chứ bao
mà như cách khoảng tinh cầu... thật xa
đông hương
BIẾT MAI CÒN CÓ NẮNG HỒNG ?
Rồi mai biết nắng còn hồng
hâm con tim lạnh như đồng hôm nay
cát tình chảy giữa kẽ tay
rơi về lại đất tháng ngày trầm luân
*
Rồi mai ngồi tịnh_vấn quân
đời làm gì có vẹn toàn thiên thu
đêm như một cõi sa mù
ngày chân sa ngoạ ngục tù tư tương
*
Vì mình là gió tha phương
bay tìm quán trọ để nương thân chiều
có lần đã gặp thương yêu
nắm không chặt cảm xúc xiêu_ vỡ oà
*
Cầm tinh cánh nhạn không nhà
bay liều ngược gió_mưa sa _ lũ thần
biết mình không thế gì hơn
khoát vai khăn ướp oải hương...nhớ người
đông hương
Tuesday, September 25, 2018
TÌM ÂM VỌNG NGƯỜI
Trước hay sau cũng ngày rời tổ ấm
đi thật xa, về một cõi cuối đời
tim ai đó, nếu còn cho tôi náu
một thời gian_ vài lát được không người?
*
Để tôi đừng mau quên trời hạnh phúc
ngày người vào mở khoá tim mùa Đông
máu đang lạnh chợt khẽ như rưng rức
huyết quản buồn trở lại tuổi vừa Xuân
*
Vì nay mai tôi làm thân cát bụi
hay thành tro rải biển_lại nhớ nhiều
tiếng...buổi sáng tình nồng...càfé ngọt
âm vọng từ một con phố yêu thương
*
Giờ hơi thở vẫn liêu xiêu vươn khói
đọng quanh mội những giọt lệ mi hồng
tôi ngỡ mình_cánh bướm xa, mê mải
nhấp sương đêm sáng sớm ướp hương Xuân
*
Bỗng thấy buồn ngày phải rời xúc cảm
mất người rồi, đời tôi sẽ về đâu?
đông hương
Sunday, September 23, 2018
GIÃ VỜ
Em về dốc ngược đời son trẻ
trong rượu quỳnh tương ướp ngải Xuân
hương vị lâng lâng làm tim trẻ
trở lại nồng duyên dáng mười lăm
*
Em về điểm lại đài trang chút
cho màu nhan sắc trở liêu trai
mấy dấu chân chim còn lại chút
thời gian quay ngược xoá di hài
*
Thoa chút son môi _thêm man dại
nét hoang đường trong veo thủy tinh
xuyên suốt ngang qua màu xúc cảm
quanh khoé_ long lanh giọt ẩn mình
*
Em về dốc ngược bình tiên tửu
thơm tuổi ô mai, tuổi dị òm
khép nép ấp e, trong nắng dịu
những lần anh mở ngõ tim em
Dễ thương như tiếng cười mắc cỡ
mỗi khi nghe bước nhẹ qua thềm
giã vờ như nhịp không mừng rỡ
giã vờ ...đâu ai có...nhớ...anh
đông hương
DI CHÚC NGÀY ĐI
Có ai mà không chết
thì than vãn làm gì
trách trời hoài cũng vậy
làm đen tâm hồn đi
*
Cứ ru mưa, đàn gió
đòng đưa võng bốn mùa
Thu Đông, Xuân lại Hạ
trên tháng ngày còn dư
*
Ai thử tìm biết trước
chuyến tàu cuối rời ga
mới thèm thuồng cảm xúc
trong tiệc rượu quan hà
*
Cứ làm thơ mà sống
cứ chờ cánh chim xa
trở về lồng một sáng
chiếc hôn nồng đón đưa
*
Mai mốt rồi thiểu não
cảm nhận lời tình thâm
chỉ một lời nói ảo
gửi rồi là bay luôn
*
Linh hồn tôi an phận
ai cũng phải một lần
qua ngang cầu âm phủ
chờ nhận những trầm luân
*
Lỡ mai này tôi sẽ
bỏ cuộc chơi ân tình
ở đâu tôi cũng thế
yêu anh bằng trái tim...
đông hương
Saturday, September 22, 2018
ĐỢI CÁNH CHIM VỀ
Men thử trờ về đường hạnh phúc
có bờ cỏ tím với hoàng hoa
ngóng mong tìm lại chân chim cũ
đã sổ lồng bay để mình chờ
*
Vòm trời ở đó mây luôn trắng
và lá Thu không úa bao giờ
vì lẽ bốn mùa toàn Xuân thắm
có thật hay là chỉ giữa mơ?
*
Nhắm mắt sợ mong manh giác ảo
chân lần thật nhẹ sợ trầm mê
nhìn một tinh cầu mà cửa sổ
của chiếc lồng son đợi chim về
*
Cho nước mắt tự do oà vỡ
nguyên một vùng khô đã thành sông
ngụy ghê, nước mặn hơn là muối
của Biển Chết buồn nên sóng ngông?
đông hương
ANH CÒN NỢ EM...NỤ HÔN VỘI VÀNG..
Tôi rời Huế đi vào Nam thật trẻ, nhưng như đã nói trong những hồi ức , hình như khi mình là Huế thì dù có đi đâu, ở đâu, kỷ niệm với Huế ngày cứ ùn lên cao như những ụ kiến, thêm vào 5 lần về lại thăm cố hương, tôi lại khăn gói ra Huế, tìm về những kỷ niệm thời con nít, thời tuổi ô mai cò cò, nhảy dây, u mọi...nhất là lần chót về năm ngoái, dù chỉ có 3 ngày ngắn ngủi lại còn cho tôi nhiều hơn mọi lần.
Huế là rứa đó, sống nhiều với nội tâm, thương thì thương đến chết, ghét thì thù dai nhiều khi cũng đến chết luôn, yêu thì chung thủy, mà ghen thì thành quách cũng tan nát, xin cánh đàn ông đừng nên yêu gái Huế nếu người đó là người không chung thủy, cái thứ bội bạc ấy thì nên tránh xa vì nếu đã phản bội rồi thì sự sống của anh ta như chỉ mành treo chuông.
Tui là gái Huế nên tui hiểu gái Huế, lãng mạn, đa tình, thi sĩ phần đông, nhà thơ dù nửa mùa nhưng cái tính tốt ( qualité) là nếu đã thương rồi thì nghèo giàu, xấu đẹp không cần thiết, miễn người đó yêu thương mình chân thật thì dù có sống trong nghèo đói cũng vẫn thấy mình hạnh phúc vô cùng, nói đến đây, tự nhiên nghĩ đến Lính, tui quen một người Lính, thương anh vô cùng, thương không có nghĩa là yêu, vì biết yêu lính cũng như uống thuốc độc nhẹ dose mỗi ngày, không biết tim mình sẽ ngừng lúc nào, vì dù tui không sống ngày nào với Lính, nhưng đời họ là vậy, sự sống 9 phần và sự sống có 1 nên họ thường chơi bạt mạng, mỗi lần dừng chân sau một cuộc hành quân, chỉ là gái và rượu, vợ và ngưòi tình họ quên hẵn đi trong lúc này, họ tìm một chút vui ngắn (une joie éphémère) để đừng nhớ đến máu bạn, thằng bạn thân tim vừa ngừng, những lần đụng trận, những lần tải thương, phải bọc thây bạn trong poncho trả về cho gia đình, bom đạn đã làm điếc, làm mù, làm thành phế nhân...
Người Lính đó và tui đã trở thành một thứ tri âm, những tình cảm giữa nhau không có tên, không là người yêu, không là tình nhân nhưng tình cảm rất sâu đậm, cái thứ tình cảm không sợ mất hay sợ người khác đánh cắp. Từ ngày quen anh một cách ngẫu nhiên, tôi đâm ra thương Lính, thương tất cả mọi Binh Chủng không trừ một Binh Chủng nào ( sans exception) từ Biệt Động Quân, Dù, Thiết Giap, Kỵ Binh, Thủy Quân Lục Chiến, Người Nhái, Điạ Phương Quân, Nghĩa Quân...và luôn cả các anh Thương Phế Binh, tất cả đối với tim tôi, họ là những người đáng kính trọng và thương yêu suốt đời, mình đối với họ, có món nợ với họ mà không thể nào trả nổi trong cuộc đời này bằng bất cứ giá nào.
Bằng tiền thì đừng nói đến nhé, sẽ làm họ buồn lắmvì sự hy sinh cả cuộc đời họ làm sao mà trả bằng tiền được, chỉ trừ bằng tình cảm thì hoạ may!
Tui rất vui vì bây giờ khám phá ra thêm những Binh Chủng khác oai hùng không khác gì BĐQ hay TQLC: Các anh mang tên Địa Phương Quân mà các anh lính khác ưa trêu họ, gọi họ là Rùa nghe ngồ ngộ, tui có dịp hỏi anh Trần Tiễn Sang, cousin mình ở Cali, anh bảo tui:
_ Lính này cũng không thua tụi anh đâu, đánh đấm hết mình và hết lòng chiến đấu đến cùng và tình Huynh đệ chi binh không khác gì tụi anh đâu, nếu phải hy sinh tính mạng họ để chiếm lại từng tất đất một là họ cũng một chết một sống đó em.
Giờ tui có thêm được một người bạn ĐPQ, chưa bao lâu nhưng với tui là vậy đó, cái cảm tình giữa anh ( Lính mà) và tui cũng khá đậm đà theo ngày tháng, có cùng một tần rung cảm với thơ tui nên anh cũng dành cho tui nhiều cảm tình. Cuộc đời tui từ nhỏ đã thiếu thốn về tình thương nên bây giờ được ai tặng cho mình chút cảm tình là tui mừng vô cùng, nhất là từ Lính.
Nếu tui không lầm, cái tình cảm đối với Lính đã ăn sâu trong trái tim nhỏ bé của mình bắt đầu từ anh chị Ân_Kim Thanh, rồi nó ngủ thiếp đi và bỗng chợt chồm dậy cũng đã nhiều năm, nhưng bây giờ sâu đậm hơn, bạn hữu ai cũng hiểu tại sao nhưng họ tế nhị không nói thôi.
Ở cái tuổi gần biển xa trời, cái gì làm cho mình thấy cuộc đời còn hồng? Đó là tình cảm, thứ tình cảm từ những người không phải là gia đình, không phải là tình nhân, không là người yêu, cái tình cảm vô vụ lợi không có tên, không ràng buột bởi một sợi dây nào nhưng lại rất bền bỉ khó đứt; đó là tri âm.
Hai người bạn Lính này rất tâm đầu ý hiệp nên thường ngày tui đã thương Lính, họ lại càng làm cảm tình này càng tăng với thời gian. Mặc dầu hai anh xa tui, nhưng lại rất gần, buồn vui có nhau, chia sẻ.
Tui nhớ một trong 2 người đã tâm sự:
_Anh đang sống trong một xứ tự do, nhưng anh chưa quên những đồng đội anh đã nằm xuống ở đâu đó trên dọc đường Trường Sơn, trong những trận chiến...anh nhớ từng khuôn mặt những thằng bạn dã cùng anh lăn lộn trên khắp các chiến trường, đứa còn, đứa mất, đứa lao tù ..., và anh đã gắng tìm lại được một số , còn sót 27 thằng chưa tìm ra...Những tháng Tư với anh là những cơn ác mộng, một nỗi đau không thể chữa lành, may mà có em để anh chia sẻ, nếu không có em thì nguyên những tháng Tư khi anh đi làm về buổi tối anh buồn không chịu nổi, anh phải uống rượu cho say mèm rồi ngủ vùi cho đến sáng hôm sau...( tui muốn khóc khi nghe những tâm sự của anh !) anh kể thêm anh mang những vết sẹo chiến tranh và những vết thương không mỗ được trong người nên mùa Đông là anh đau nhức vô cùng.
Người thứ 2 kể tui nghe những nỗi buồn vui đời lính của anh, anh nói:
_Anh thuộc binh chủng lính không có quân phục rằn ri hoa rừng đâu em, anh chỉ là dân quân tự vệ quân phục màu đen thôi, nhưng với tui đâu có nghĩa gì, vì anh cũng oai phong như mọi binh chủng khác, cũng đánh đấm, cũng sống chết cùng đồng đội, chống cự cho đến cùng đển mong ngăn chặn làn sóng đỏ, không kể gì đến thân mình. Khi anh cho tui xem vết sẹo trên mặt anh, vết thương nặng ở đầu gối đã may mắn được mỗ để khớp lại những mảnh xương đã gãy, chuyện tù đày của anh, nước mắt tui cũng ràn rụa. Mỗi lần nhớ đến vết sẹo của anh, tim tui đau thắt.
Tui thương những người còn sống sót, dù họ bây giờ đang sống đời lưu vong trên xứ lạ quê người, dù họ bây giờ là những người Lính Già, những cựu chiến binh, tui thương và khóc cho những người đã nằm xuống đâu đó, trên quốc lộ, trên những ngọn đồi, những người đã bắt buộc phải quăng súng trong ngày chót 30/4, khi di tản trên liên lộ 7, trận chiến cuối cùng đẫm máu; đối với tui họ luôn là những người Lính oai hùng trong mắt mình, họ không bao giờ là những người bại trận trong mắt tui.
Khi nhìn hình ảnh các anh trên FB, với những bộ quân phục, một nỗi vui và hân hạnh được các anh xem như bạn, tui, một người không hề biết gì về LÍnh, các anh đã cho tui cái cảm xúc đặc biệt để có thể viết về các anh qua thơ hay qua truyện, và tui đã viết về các anh với tất cả tình thương chân thật, có khi đọc lại bài viết của mình, tui vẫn nghĩ đã có một thời nào đó trong quá khứ tui đã từng là người yêu của lính, là thân nhân của lính chứ không phải đặt bày ra mà viết. Cái vui thầm và hãnh diện thầm của một người viết như tui, tiếng Pháp gọi là poète en herbe, là khi viết, để hết cảm xúc mình vào chữ nghĩa, sống trong vai trò như mình là nhân vật của thơ, ai cũng biết là tui viết cho tập san Biệt Động Quân ở California, chủ nhiệm là anh cousin của mình: Trần Tiễn San; một tối sau khi vừa viết xong bài thơ Hồi Ký Cho Lính, tui gọi anh San đọc cho anh nghe, như thường lệ, anh nghe xong khen bài thơ rất thật và cảm động, xong anh nói thêm, em nè, bên cạnh anh nãy giờ có đứa bạn, à không, thằng em bên vợ, hắn đang quệt nước mắt đó. Mình ngạc nhiên hỏi anh tại sao anh ấy khóc khi nghe thơ mình, anh San đưa điện thoại cho anh ấy nói chuyện với tui.
_Thơ Lính của chị hay tuyệt, đọc mà nhớ những kỷ niệm xưa, tôi nghe chị nhắc đến trận Hạ Lào tui không cầm được nước mắt, vì tui có mặt trong đó và nhớ những thằng bạn đã chết, thật cảm động, anh San bảo là chị chưa hề biết chiến tranh, biết Lính, vậy mà chị viết như đang sống trong đó, ghi lại những gì đã thấy, như một phóng viên chiến trường, ngay như lũ tôi là Lính mà không viết nỗi những cảm xúc này, cám ơn chị...Một chuyện khác, lần tui xin anh San bộ quân phục BĐQ, anh San hỏi các bạn anh có ai còn dư bộ nào không, thì có một anh bạn bảo :
-Em còn dư một bộ nè Huynh Trưởng, mà Huynh Trưởng hỏi làm gì?
_Tại có con em bên Pháp xin làm kỷ niệm
- Ai vậy Huynh Trưởng?
_Đông Hương đó
_Có phải người vẫn viết bài cho BĐQ không? nếu vậy thì cô ấy rất xứng đáng nhận quà, em sẽ gửi tặng... Và tui đã mặc và chụp hình gửi lân FB, sau đó nhận thêm phù hiệu BĐQ do nhà thơ Lính gửi tặng, mừng ơi là mừng.
Năm ngoái về thăm quê hương cũ, tui đã gặp vài người bạn TPB, tôi cảm thấy đau trong lòng nhưng không nói, vì sợ các anh buồn nên tui xem họ như những người cựu chiến binh thôi như mọi người cựu chiến binh khác, nhưng trong lòng mình rướm máu.
Sau đó tui có dịp được một người thân đưa đi viếng NTQĐ BH, thắp được những nén hương cảm ơn những người Lính trẻ đã nằm xuống vĩnh viễn vì quê hương. Trước hôm về thăm cố hương năm ngoái, anh Nam Chu có nhờ tui nếu có ra Huế, nếu có thời gian, đi được Cửa Thuận nhờ tui thắp giùm cho anh vài nén hương để tưởng nhớ những người Lính Thủy Quân Lục Chiến đã nằm lại vĩnh viễn trên bãi biển này, nơi mà TQLC đã chết rất nhiều, nhưng tui không có thời gian vì chỉ ở Huế có 3 ngày ngắn ngủi, vì vậy khi về Đà Nẵng, nhớ là ởn bãi biển Mỹ Khê Đà Nẵng các anh cũng để lại đây bạn bè chiến hữu mình rất nhiều, thêm vào đó là xác những người di tản không kém trong những ngày cuối của tháng 4/ 75. Với người em kết nghĩa, 2 chị em đi mua hương liền để chờ tối đến ra bãi thắp hương cầu nguyện cho những người Lính TQLC đã hy sinh và đoàn dân di tản; đêm đó có trăng , trăng biển đáng lý ra rất đẹp nhưng lòng 2 chị em buồn cho thân phận những người đã nằm lại trên quê hương nên không nhìn thấy trăng mà chỉ thấy những chấm lửa đỏ của những cây hương linh động, cảm như linh hồn của những người Lính năm xưa và những người dân di tản đã về nói lời cám ơn đã không quên họ.
Chỗ tui sống bây giờ gió nhiều lắm, xứ xủa gió Autan. Có những buổi chiều ngồi yên lặng ngoài thềm, tìm một chút hồn thơ về, cái mát của gió làm tui nhớ buổi chiều chót trước ngày tui sẽ bay xa luôn, G đã đưa tui đi ăn ở nhà hàng nổi ở đây
Anh ngồi xẻ lát cá chiên, bỏ vào chén tui, bảo:
_Em ăn đi, mai em qua bên đó đâu còn ai gắp cá cho em ăn nữa? Anh nghẹn ngào như sắp khóc
Tại sao trong đời có những cách xa, những chia ly, những có duyên không nợ? Thì đành chịu thôi.
Hình như cuộc đời tui trời cho bao nhiêu thì nhận bao nhiêu, đừng đòi hỏi, đừng xin xỏ không khéo trời lại lấy lại mất những gì ổng đã cho!
Tui chỉ mong một điều, đang có được những tình cảm những người thương mến cho đừng để thất lạc, vì những tình cảm này đâu phải dễ kiếm trong đời?
Một vài hàng ngắn ghi những gì trong trái tim nhỏ bé của mình, để cảm ơn những chân tình tôi được gặp trên đường đời lâu nay, và vẫn còn được yêu thương như buổi đầu.
Cám ơn bạn hữu, cám ơn các người Lính, Cựu quân nhân VNCH đã thương yêu tui đến ngày hôm nay.
Đáng lý ra phải viết là EM CÒN NỢ ANH chứ không phải là ANH CÒN NỢ EM như tựa của tản mạn này.
Xin cám ơn những NGƯỜI LÍNH GIÀ TRÊN ĐẦU NON: những người Lính đã thương mến đông hương:
*Lan Phi, Bách Trường Xuân, Trân Nguyễn, Mân Dương, An Nguyễn, Huy Văn, Sông Cửu, Đoàn Đình Hồng, Đinh Ngọc Ban, Bình Hồ, Thảo Trầm Dạ, Hoài Nguyễn, Dung Lee, Liêm Phạm, Tin Trần, Quoc Anh Nguyen, Tuan Đat, Nguyen Van Hao, Quan Duong, De Phan, Duong Vo Phung Duong, Phu Phan, Dovaki Nau Beret, Tướng Phạm Duy Tất, Anh Tuan Vo, Hoang Vu...và còn nhiều lắm
* Những người bạn chân tình vẫn luôn đi sát và cổ võ cho đông hương:
Cao Nguyen, Kim Thi La, Thu Huong, Cuc Cung Thi, Viet Hung CR, Lili Nghe, Hung NguyenRau, Nham Tran, Chau Nguyen ( Alias Trieu Am), Hoang Lan, Tri Minh Nguyen, Gia đình Đặng Ngọc, Lan Ton, Le Ha Nguyen, Thuy Cat, Diem Mi, Minh Cac Nguyen, Du Thuy Tran, Du Tu Pham, Nhat Tao, Xuan Loc, Tran Quang Thuan...và còn nhiều lắm...
đông hương
ICI GIT UNE FLEUR
Je remue la mémoire d' une fleur
elle se fane peu à peu depuis
cause pourquoi?
je n'en sais trop bien
seulement peut être...elle s'ennuie
sur le lit de ses pétales
où elle git
dans l'espoir un moment quelconque
le soleil réapparait, la voit
et
lui redonne un peu de couleur
à son cœur mourant.
Je l'entends pousser des soupirs
des légers soupirs
comme la respiration va cesser
je l'entends murmurer:
À boire...à boire
et si je venais de mourir
j'aimerais quelqu 'un se rappelle de moi
Merci.
Donc, je me suis dit, peut être
un peu de nectar du soleil
et un peu de rosée
peuvent la sauver de la main
de la Mort, car je l'entends respirer encore
même faible
Au secours, STP, sauve la, sauve la
Toi, le soleil de sa vie...
đông hương
Friday, September 21, 2018
CÒN MỘT CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ QUÊ HƯƠNG
Mùi thảo dã thơm quê hương, rừng núi
em ngồi đây, nhớ lắm, nhưng ngợ ngàng
không đuôi _ đầu, mà nửa chừng, ngay Huế
có lẽ vì, em Huế phải không anh?
*
Mấy mươi năm xa giòng sông nước lục
tiếng đưa đò, tiếng chèo nhẹ trên sông
tiếng cười giòn của học trò tan học
aó vờn bay dưới gió nắng Trường Tiền
*
Răng hể Huế, đi mô xa cũng rưá
nghe mô_tê, a lại nhận bà con
ừ, đúng đó, mạ tui và bác chị
hay anh ni là cháu của dì mình...
*
Nửa đời hơn, sống lưu vong xứ lạ
bạn bè cười, trêu chọc mãi O ni
_ mỗi lần nói, răng cứ thêm dấu nặng
mấy anh cười nhưng lại thích trồng si
*
Cái xứ chi mà ai về cũng thích
ngay cả những chàng Lính trẻ đóng quân đây
nhiều_ ít ngày, khi đi luôn để lại
nửa trái tim cho áo tím... nguyên đời
*
Lần cuối về có 3 ngày ngắn ngủi
mà không quên hương vị tô bún bò
cay đến chảy nước mắt người tình nhỏ
ớt đỏ lòm, giò heo...thơm hành ngò
*
Nhớ nhất là hàng chè đêm ngay góc
cầu Trường Tiền_ Trần Hưng Đạo, răng quên
sáng xuống chợ Đông Ba mua chục tré
ngon cách chi, hễ nhớ đến là ...thèm
*
Về với em một lần cho biết Huế
để một đời thương Huế mãi không thôi
em mời anh chung trà Cung Đình nhé
bởi vì em tên Tôn Nữ lâu rồi...
*
Chừ tất cả chỉ còn trong âm hưởng
quê hương mình còn có phải Việt Nam
hình như rứa...thực tế không như...mình tưởng
ngoài Huế ra, em nhớ được...chút... Sài Gòn
*
Mùi dã thảo thơm quê hương rừng núi
mất mô rồi, không còn dấu vết...xưa...
đông hương
NGÀY MAI XUỐNG TÓC
Lỡ đã phạm vào tội vô thỉ
chạy về mở khoá cổng chùa thiêng
thắp trầm hương, hạt tràng, đãnh lễ
qùi trước Phật đài nhận tôi luôn
*
Chuông ngân qua tận bên kia núi
hồn ta như nhấp phải rượu bùa
lảo đảo_ nghiêng xiêu theo vô thể
cuộc đời trừu tượng quá te tua
*
Gõ mõ, niệm A Di Đà Phật
ngày mai con xuống tóc_ đi tu
chán ngắt hồng trần, tim bất lực
tìm chốn an bình xin ẩn cư
*
Con sẽ nâu sồng, đi quét lá
chay trường, đạm bạc, lánh trần gian
đời đã xô con vào biển cả
cho sóng thần xâu xé hồn_ thân
*
Con biết con chỉ là hạt cát
trên bãi trầm luân giữa vô thường
thủy triều đánh bạt gần tan nát
thôi về_gần gũi với mõ_chuông
đông hương
Thursday, September 20, 2018
LANG THANG TÌM MỘT CÁNH CHIM
Đố ai níu lại thời gian cũ
còn thấy Xuan về, lá chớm xanh
đừng cho gió kéo mây vần vũ
để mưa nhũn hết nụ trên cành
*
Đố ai giữ được tim không chết
để nhịp còn phong độ nhớ mong
buổi sáng nghe chim về tổ, hát
cảm nắng hồng xa dọi thật nồng
*
Đố ai tìm giùm tôi nguồn hứng
cho tôi khỏi cổi áo phong trần
khoác áo nâu sồng_ tìm chỗ tịnh
sợ cô đơn quá _khiến tim khùng
*
Biết mình vụng dại nên đành bỏ
kiếp dã tràng xe mãi cát khô
nước mắt có nhiều nhưng nào đủ
cho sóng trầm luân khỏi vỗ bờ
*
Tôi lang thang khắp sông_ hồ_núi
tìm lại cánh ngàn đã sổng bay
chiếc lồng vô chủ đan tay đợi
mai mốt chim về...núi cũng...say
đông hương
MÉMOIRE D'UNE TASSE DE CAFÉ SAVEUR BAISER
C'était à une époque, le téléphone sonnait:
_ Un bonjour avec le beau temps et amour chalereux du matin pour Toi, ma fleur mauve
C'était tellement agréable de l'entendre, puis:
_ Es tu encore au lit? restes y, attends, je t'emmène le café au lit, suivi chóc...chóc...chóc...
Je me sens être aimée, aimée par quelqu' un qui veut s' occuper de moi par sentiments , chose rare car toute ma vie, personne ne se soucie pas de le faire, même ma mère, ( oh, pardon maman, j'avais oublié que tu était malade d'être allée voir mon grand père guillotiné par les viet minh.
J'était trop jeune pour comprendre tes souffrances )
Papa ne pouvait pas s' occuper ses 2 enfants, dont il m'avait laissé aller vivre chez sa famille, tantôt chez les uns, tantôt chez les autres, j' étais comme une ZDF et toujours où je suis, le chien Guga me suit comme mon ombre
Mon enfance, pourtant je l'aime, car malgré tout, il me reste quelques miettes de bons souvenirs...
Je reviens à l'époque plus récente: Oui, j'adore entendre les chóc...chóc...chóc et la tasse de café saveur baiser...dont je le sentais même à travers mon imagination.
Puis le temps coule paisiblement, poursuit son cours et moi, comme d' habitude, têtue, imbécile, adosse sur mes épaules la chemise de femme adulte stupide, je veux faire comme elles, parler sans réfléchir, ne dose pas mes mots, et j'ai failli tout perdre: le respect, l' estime, les nobles sentiments de Lui, quelqu 'un qui m'est très cher à mon cœur, ( j'ai même peur si je l'ai perdu déjà, si c'est la cas, je ne me pardonnerais jamais)
Je dors mal en ce moment, 2 heures par nuit et encore..., la peur de le perdre continue à me hanter.
Dans ma mémoire, les chóc...chóc me manquent, je l' avoue et sont comme un lointain écho que le vent ramène du large.
Et mes yeux commencent à...pleuvoir...
đông hương
Wednesday, September 19, 2018
GIÒNG SÔNG CHẾT
Buồn_ giòng lặng
đến gió mùa cũng lặn
trôi lênh đênh
tiền kiếp một đời người
là tôi đó
một con người dị tật
sống không xong
mà chết cũng không rồi
đầu mênh mông
như dã thú rừng mây
bên gốc rễ cổ thụ
ngồi ngáp gió
Buồn_biển lặng
đến sóng thần cũng lặn
thế ta chần chờ gì nữa mà chưa
nhảy xuống đi
cho mệt mỏi trong đời
thôi khỏi khoác áo xiêm
cho thêm nặng
THI SĨ NỬA MÙA
Mở thơ, nghe tiếng khóc mình
trên tờ giấy bổi lung linh nợ người
ngón gầy gõ Morse ru tôi
mà sao nghe nặng chân đời khẽ qua
*
Âm thâu từ góc tim già
hèn chi như tiếng gió từ hư vô
đong đưa trên võng lời ru
chuyện tình huyền thoại thiên thu tôi_Người
*
Xếp thơ lại để nhớ đời
ước là du mộng_ thiên nhai chim về
tư trầm rối rắm cơn mê
chỉ làm oà vỡ con đê vũng buồn
*
Giấu đi, giấu kín_ dị òm
bài thơ quá vụng, trẻ con ý lời
nhà thơ đâu phải nghề tôi
chỉ là ngòi viết rong chơi...đỡ buồn
đông hương
SẦU GIÒN
Xé vun thơ
xé vụn đời
vô cùng cạn
kiệt sức rồi tha nhân
*
Bóp nát tim
bóp nát lòng
để đừng loang rộng
từ trường ra thêm
*
Đập vỡ ngông
đập vỡ cuồng
quẳng luôn
con ngốc dễ thương
là mình
*
Trụi trần
xiêm áo yêu tinh
đốt cho cháy hết
mặn nồng đêm đêm
*
Gom tro
chờ đến Xuân hồng
biết đâu hồn phượng
dần dần mãn khai
*
Đã mang nghiệp dĩ liêu trai
gõ thơ trên phiến đá mài phấn trăng
sầu giòn trong gió nghĩa trang...
đông hương
Tuesday, September 18, 2018
LANG THANG
Chiều nay vướng phải cuộn buồn
trái tim qụi xuống, sầu tuôn_vỡ oà
chảy thành ngọn suối thiết tha
giữa giòng, thui thủi cánh hoa bỏ trần
*
Tim buồn, mình cũng đâu hơn
bắt tay với những nỗi hờn, viễn du
giọt trong lòng mắt ngồi tù
tường rêu xanh mốc, bốn mùa trợt trơn
*
Em tìm một góc mùa Xuân
cuộn mình nằm ngủ cho quên ảo đời
như con cuốn chiếu mồ côi
một ngày chợt được vòng tay quấn tròn
*
Miên man tìm giấc bình thường
yên lòng gục thiếp trong lòng bóng quen
chờ khuya mở khoá tim mềm
ngắm đêm đến mỏi tâm hồn mới ngoan
đông hương
HỒI KÝ CHO LÍNH
Nếu mai này lỡ em còn sống
thức dậy nhìn mây lững thững về
nhấp thêm một ngụm cà phê đắng
tưởng lại khung trời Lính _nhớ ghê!
*
Nếu mai còn thở, em còn viết
những nỗi buồn đau của chiến tranh
nước mắt_dở dang và ly biệt
sau cuối, chờ mai nhận xác chàng
*
Nhớ những cánh Dù oai phong quá
Biệt Động và hương áo hoa rừng
tiếng Sát âm vang rừng còn đó
Hải Quân, Thiết Giáp, Địa Phương Quân...
*
Nếu mai từ Thủy Quân Lục Chiến
hay Người Nhát kể chuyện Trường Sa
một thời oanh liệt, tay còn súng
quyết liệt làm sao giữ Hoàng Sa...
*
Nếu em còn sống, xin về lại
thăm chiến trường 31 Hạ Lào
đi dọc dài theo Liên Lộ 7
tìm dấu giày xưa trên Chu Pao
*
Xin được còn ngày nghe chim hót
nhớ rừng lá thấp, tím bằng lăng
" vạch cỏ tìm cho ra dấu đất "*
tìm tấm poncho đã bọc anh
Nếu mai hơi thở còn ra khói
em vẫn là em gái hậu phương
anh về bại tướng, đời no_ đói
một lần thương, tình nghĩa đá vàng
* thơ Lan Phi ( Truông Mây )
đông hương
CÁNH CHIM BƠ VƠ
Vươn mây, vỗ cánh về nguồn
ngậm ngùi nghe tiếng sóng buồn ru ta
ngủ quên trên sông Ngân Hà
một chiều tháng 9 mưa sa xuống đời
Chạm sầu, ướt má, ướt môi
ngón gầy đã mỏi, đành thôi kèo nài
giữa ta, một nhánh sông dài
hai bờ chĩu nặng bước người quên ta
Con đường trống vắng cỏ hoa
hàng cây ngẫm lại_ mình già muôn thu
hôm nay bóng đã cuối mùa
cánh con chim nhạn bơ vơ ngang trời...
đông hương
Monday, September 17, 2018
MỘT CHỐN TIM TÌM THẤY BÌNH YÊN
Con tìm một chỗ ẩn cư
cho ngoan mái tóc thơm mùa cốm xanh
đã lâu chất chứa nỗi buồn
nằm đêm nhớ tiếng ru tròn ca dao
*
Tuổi thơ chết tự năm nào
ngày đi xa Mệ, nghẹn ngào môi con
bao nhiêu hình ảnh hao mòn
Mệ cân_ đếm kí, nhãn lồng, cau, thơm
*
Mệ ngồi, tóc bạc màu trăng
têm trầu trên phản gỗ lim giữa nhà
đẹp như tiên nữ đoạ sa
xuống trần một tối sương qua Nguyệt Biều
*
Mệ thương bầy cháu lau chau
mỗi hè quất sạch vườn rau Mệ trồng...
Mệ chừ về sống với Ôn
trên cao_ cao tít ngoại trần gian thô
*
Con giờ trải lắm nắng mưa
bầy xưa châu chấu đứa về đứa không
thảy 25 đứa chừ còn
vuông tròn 3 trự, 22 hồn anh linh
*
Dọc dài theo dãy Trường Sơn
Đồng Xoài_An Lộc_ Ngok Wang_Hạ Lào...
cuộc đời như giấc chiêm bao
gia đình _Ôn _ Mệ_làm sao gặp chừ??
đông hương
Sunday, September 16, 2018
THU XA
Hỏi Thu có bao giờ quên đỏ lá
Hạ xa rồi, luống cuống đám sâu đo
ôm vỏ cây, ươn ướt mắt, mơ hồ
không biết đã bao lần đo nhành chết
*
Em mệt mỏi, gót chân mòn, lê lết
chắc không còn đủ sức để xa anh
lòng công viên, hàng cây dẻ vô tình
gió mới phớt nhẹ _ lá vàng run rẩy
*
Cái thành phố có anh đang ở đấy
mùi oải hương ngan ngát một góc trời
hương tóc em bên này thật đơn côi
vì nhớ quá, nằm yên vai, lặng lẽ
*
Mắt cũng lạ, tầm nhìn như loảng thể
sau mi gầy, vài hạt lệ long lanh
chuồi xuống môi, mằn mặn chạy quanh triền
nghe cay, rát trong những đêm vỡ giấc
*
Thu thấy lạ, giữa khuya còn ai thức
lá với người như bứt rứt không nguôi
lá nhớ Xuân, em thì tại nhớ...Người.
đông hương
GỬI NGƯỜI...
Gửi ngtười một chút nắng Thu
ngắt trên một đóa lòng từ vườn tim
môi ngoan nha nhẩn đi tìm
chiếc hôn mỗi sáng không còn lâu nay
hoang đàng; gió sớm heo may
vờn lơi trên tóc, sợi cay, sợi hờn
tách café đắng không đường
lại thêm mặn tại giọt buồn lỡ rơi
tâm hồn thơ thẩn_ chơi vơi
lạc vào cấm địạ _ buồn vui vô chừng...
đông hương
Friday, September 14, 2018
CÓ CHÚT BUỒN VƯƠNG
Tháng Chín heo may, Hạ buồn nhường bước
Thu vụng về để xiêm áo hở hang
nắng hết thôi miên, chiếc nhìn hiền lành
trăn trối lại nỗi niềm sầu vạn cổ
*
Bầy chim lạ, lạc mùa quên xứ sở
bay loanh quanh, đậu trên mái nhà tôi
chúng ôm nhau, ríu rít những bồi hồi
đây là đâu mà lòng trời xám ngắt
*
Đám sẻ cũ lom khom bươi vườn trọc
hạt cỏ dư vì mai sẽ mùa Đông
vài chị sâu tìm chỗ ẩn cho mình
chờ hoá bướm nếu Xuân không về trễ
*
Tôi tinh nghịch, thò tay moi hang dế
hang trống không, chắc hắn bỏ đi rồi
tại trưa qua nhìn vợ chết, ngậm ngùi
-Ta không biết mai mình về đâu nhỉ?
*
Ôi giòng đời, tìm đâu ra tri kỷ
đã một thời hâm ấm cả con tim
vai ba lô, cây sáo trúc, cây đàn
_Em yêu dấu, ta lang thang đi mãi
*
Tôi chợt buồn, cảm lòng mình cũng vậy
tim trở gầy, hồn tôi cũng gầy theo
nước mắt tôi bỗng chốc cũng thật ...nghèo.
đông hương
Wednesday, September 12, 2018
TƯỞNG NHƯ LÀ CÒN ANH
Một thời nào đó màu hoa tím
để lại cho em nỗi ngậm ngùi
vài cánh bằng lăng làm lưu niệm
thư tình viết dưới hoả châu rơi
*
Chiếc đồng hồ cũ còn nguyên vẹn
kỷ niệm tặng anh ngày ra trường...
phía lưng dấu khắc tên hai đứa
áo trận, cờ vàng phủ người anh
*
Hôm nhận xác anh_ tim đã chết
mặc dù nhịp còn đập mỗi ngày
chỉ xác thân thôi, trong sâu thẳm
tâm hồn em chất chứa đơn côi
*
Mấy cánh lan rừng cắm trước ảnh
dù đã khô từ thư cuối cùng
bốn mấy năm rồi, hương vẫn đậm
như là anh vẫn đó, bên em
*
Tấm thẻ bài xưa luôn quanh cổ
mùa Đông, bành tô _áo hoa rừng
mùi hương lính trận thơm rượu ngải
mỗi ngày giúp hơi thở đừng ngưng
*
Và tấm poncho khi mưa gió
thế áo tơi cho khỏi ướt mình
đã bọc thây anh hôm đi nhận
trời không mưa, sao ướt... ngực anh
*
Đếm tháng_ năm, từ trăng mười tám
gần nửa đời, tim vẫn chịu tang
từ đó_ bây giờ, em sương phụ
tình vẫn đầy, đâu nghĩ...chuyện... sang ngang
đông hương
TÌM CHÂN LÝ
Ngày đến, ngày đi, ngày biến mất
ảo đời hư thực ngắm thời gian
phía trước, sau lưng, khi tầm mắt
chạm vào không độ lượng mênh mang
*
Cũng cố tình xem như vô hữu
có_không_không_có, tránh ưu phiền
khoảng nợ với đời, sao ưng giữ
để rồi chịu trận đến miên miên
*
Ta vẫn bị lương tâm cắn rứt
là ưa xin xỏ chút ân tình
mình đâu có phải là hành khất
đi tìm hờ hững giữa nhân gian
đông hương
THỜI GIAN CÒN LẠI
Tôi cứ như người đi trong mộng
xuôi mãi thời gian của cuộc đời
tự tạo cho mình trong cõi rỗng
một nửa trời xanh giữa chơi vơi
*
Đời mà! trăm ngã đi, đâu biết
đâu là ngã rẽ dốc ngày mai
hạnh phúc hay là vô hạnh phúc
có được an bình hay nổi trôi
*
Thôi cứ hồn nhiên cười với nắng
có thể hôm nay_ngọn cuối cùng
sắp đến Đông rồi, trời sẽ lạnh
lại mùa tuyết giá nõn mêng mông
*
Trăm sự đã do trời phán định
tôi cầm bản cáo trạng _phân bua
cuối đời, xin để tim yên tịnh
chờ lúc Xuan về thay karma
đông hương
Sunday, September 9, 2018
ANH CÒN NỢ EM...NỤ HÔN VỘI VÀNG
Chuyện thứ 2 Đà Lạt, nhưng không phải là chuyện tình của tui, mà là chuyện của một người yêu tui, chỉ tội là yêu đơn phương mà thôi. Phải trở lại nói về tui một chút mới có chuyện tình này, lúc đó tui có cái thú ngông là mặc áo dài màu hoa cà, ngoài đi học Gia Long, năm đầu tiên vào Gia Long lớp Đệ Tam, tui chỉ có 2 cái áo màu hoa cà mặc đi chơi, đến năm Đệ Nhị, lại ngông hơn, tui bỗng thích màu đà của các nhà tu, ngoài những ngày đi học, đi đâu bất kỳ, tui vẫn đánh áo dài này, làm Mẹ buồn lắm, nhưng bà buồn là chuyện của bà, còn mặc áo là phần của tui, riết rồi bà cũng chán không thèm nói đến nữa. trở lại chuyện Đà Lạt, như đã nói trong phần 4, mỗi hè tui vẫn lên đây chơi, có thêm con bạn thân BT. Tui có cái thú là đi chân không dưới mưa không che dù, để cảm nhận những hạt mưa chảy rong từ trên tóc xuống mặt, nó dễ thương làm sao.
Trường Việt Anh đến hè học trò nghỉ học, chỉ trừ vài anh học trò ở tại Đà Lạt vẫn ưng đạp xe đạp trong sân trường vắng vẻ.
Thì một hôm mưa lớn, tui mặc áo tím , đi chân đất, đầu trần, tay cầm một ổ bánh mì thịt vừa đi vừa gặm, định ra phố rảo một vòng chợ Đà Lạt xem thiên hạ buôn bán và nhìn mấy anh chị người Thượng mang các thứ nữ trang bằng đồng xuống bán, nào vòng đeo cổ, nào vòng đeo tay gọi là semaine vì một bộ là 7 vòng, mỗi vòng là một ngày, từ thứ 2 đến chủ nhật.
Tui đang đi, không để ý đến một anh chàng đang đạp xe đạp lên dốc, anh mặt hơi quen quen, hình như là học trò của chú Phỉ và Ba.
Vài hôm sau, con BT vẫy tui vào phòng, đưa cho tui một lá thư tay viết trên giấy vở học trò đã bị xé thành vài mảnh, nó bảo:
_Thư của mi nè, của anh chàng tre trẻ hay đạp vòng vòng xe máy trong sân trường đó, nhờ tau đưa lại cho mi
_ Nhưng sao thư bị xé vụn vậy?
_ Tau xé đó, tau đọc rồi, toàn chuyện yêu thương vớ vẩn hắn ta viết cho mi, nhưng tau có bổn phận coi chừng mi theo lời chú Phỉ đã nhờ tau, vả lại tau lớn hơn mi, coi mi như em.
Ôi, cái con ni thật là quá đáng, đã không cho đọc lại còn xé và kể cho mình nghe nữa, có tức hộc máu không?
Hắn nói tiếp,
_ Tau cấm mi không được trả lời chàng ta và cấm luôn mi làm quen , nếu không tau học lại chú Phỉ là mi bị đòn đó con à!
Nhưng có một lần thư đến tay tui lành lặn, nhờ con AT chuyển giùm chàng ta, mới biết hắn ta tên Ngô Xuân Hậu. Lá thư dài dằng dặc chắc cũng vài cây số có, cũng viết lăng nhăng, lãng mạn, và còn cả thơ nữa.
Tui đọc xong, cũng xé, và viết trả lời vài hàng gọn lỏn:
_ Thư nào của anh dưới 2000 chữ thì đừng đưa vì tui sẽ không đọc, ngỡ anh ta sẽ chán nản. Đâu ngờ mấy lá thư sau còn dài hơn nữa...
Tội gã khờ trồng si, vì ở tuổi này, tui không thích những chuyện tình lăng nhăng, vì chỉ biết học.
3 tháng hè cũng qua mau, tui rời Đà Lạt về SàiGòn, và từ đó không bao giờ gặp lại Hậu nữa
Đến khi chú Phỉ qua Pháp thăm tui, lúc đó đã có cháu thứ 2 rồi, chú đưa cho tui tập thơ của Hậu: Lời Chim Núi, viết cho người tình đầu tiên mà cũng là cuối.
Tò mò, giở ra đọc, toàn thơ viết cho Đông Hương và trang cuối cùng là một lá thư dài chắc trên 2000 chữ...
Sau này tui quen một nhà thơ trên Đặc Trưng, không hiểu sao lại nói về NXH, tui gửi cho Nguyên Đỗ một bài thơ của Hậu tựa là CỔ TÍCH
.....Gởi về cho CHIM ÉN
gởi về cho CHIM RỪNG
gởi về người ÁO TÍM
gởi về người ÁO XANH
gở về cho người ấy
mang tên là đông hương
Đônghương..Đônghương
NXH
Nguyên Đỗ trả lời:
_ Có phải Đông Hương nói về NXH nhà thơ Lính không? anh ấy mình quen nhiều lắm, vì anh ấy là Huynh Trưởng của mình lúc xưa đóng quân ở Phú Bổn, thơ rất hay, viết cho một người con gái tên là Đông Hương nhưng không ngờ là chị! Nhưng tội nghiệp vì tình Hậu là tình đơn phương vì người con gái đó không yêu Hậu bao giờ.
Sau này gặp nhà thơ Cổ Thụ ở Nam Cali, không ngờ Cổ Thụ chơi thân với Hậu, đến bây giờ Hậu vẫn còn thương nhớ con CHIM SƠN CA đó.
Hôm đó, người chị kết nghĩa qua Cali chơi, gặp nhà thơ Cổ Thụ, Cổ Thụ và chị bàn về thơ đông hương vì anh ấy cũng rất thích thơ người con gái Huế này, chợt anh nhớ ra là một hôm ngồi quán café ở Little SàiGòn, nơi anh vẫn thường ra đó mỗi ngày uống café với bạn bè, mà bạn thân anh là NXH, anh kể cho chị nghe từ khi gặp Hậu, Hậu vẫn nhỏ nhắn, gầy ốm không còn phong độ của người Lính trận xưa nữa, nhưng cái lãng mạn của một nghệ sĩ lãng mạn thì vẫn còn y nguyên.
Hậu kể cho Cổ Thụ nghe chuyện tình duy nhất của đời mình và tập tình thi LỜI CHIM NÚI. Lúc Hậu gặp nàng, nàng là con gái của một giáo sư của trường Việt Anh Đà Lạt; còn Hậu chỉ là một người học trò nghèo đâu dám với tới con gái của thầy mình. Hậu yêu thầm vì nàng còn trẻ và không màng đến Hậu. Hậu buồn, bỏ học và xin vào Lính. Hậu đọc cho Cổ Thụ nghe một bài thơ trong thi tập:
VÔ CÙNG
*
Có lần người về mang áo màu xanh
ta yêu người nên ta không đành( mauve )
nhìn người yên ngủ như màu áo
giấc ngủ bình yên_ giấc biển xanh
*
Có lần người về bỏ áo màu mô
ta xa người nên ta giang hồ
vó sầu ngựa gõ sau hồn nhớ
dong chuyến xe tình_ em qua bến mô...
*
Có lần người về không nói năng
ta yêu người nên ta âm thầm
rừng thông đứng lặng nhoà sương khói
tiếng nói vô cùng_ tiếng nói câm
đến đây, Hậu ngừng lại vì quá cảm động, tu hết vài hớp café, rồi nín thinh. Cái nhìn của Hậu bỗng xa vời như đang nhớ lại thời yêu cũ... Cỏ Thụ không dám lên tiếng, để yên cho Hậu bớt xúc cảm.
Sau cùng Hậu đọc tiếp
Có bận người về ta không đưa
ta yêu người nên ta đợi chờ
chim về lạc lõng chân trời cũ
ta vọng người...nên ta làm thơ
Sau này vì không còn gặp Cổ Thụ nữa nên tui không biết tin tức gì của Hậu nữa, nhiều khi ngồi nhớ lại quãng đời xưa đó, thấy lòng mình có chút bồi hồi, một người yêu mình nên đã thành một nhà thơ Lính, cũng rất lạ sao đời tình cảm của mình gắn bó với Lính, từ anh chị cho đến Hậu và sau này còn gắn bó hơn ngày xưa...
( còn tiếp )
đông hương
.
Subscribe to:
Posts (Atom)