Tuesday, March 29, 2016

 
 
em vẫn thói đi qua mùa Đông
ngang công viên, ngừng ngôi tượng cuối
đàn sẻ lạnh, choàng áo dài lông
em cảm nhận lạnh xuyên vào túi
*
ơ cũng lạ! mùa này đã Xuân
chỉ cỏ vàng run run theo gió
lá mộc lan chồi còn mắc cỡ
nói gì hoa để cho cây buồn
*
em vẫn thói hay về mùa Hạ
nghe ve sầu hát giữa lặng thinh
ngắm Pensées, ngắm hàng Diên Vỹ
rồi thì thầm: nhé anh, đừng quên
*
em vẫn thói si mê mùa Thu
có thành phố tình yêu anh thích
dọc sông Seine tháng Mười hoa dẻ
đòng đưa gió chiều như guirlandes Noel
*
bốn mùa qua con tim huyền thoại
ập triều thần trên tuyệt mênh mông
 
dht
 


THIÊN THẦN MŨ NÂU








Hôm qua ngồi nguyên buổi chiều đọc tập san BĐQ, tôi đọc mê man, và chưa bao giờ thấy tình cảm mình dành cho lính, cho tất cả mọi binh chủng Quân Lực Việt Nam Cọng Hoà như hôm nay vậy. Tôt đứa con gái lớn lên trong một gia đình Hoàng Tộc, rồi sau khi đỗ Tú Tài và một năm Văn Khoa, Mẹ tôi đẩy tôi đi xa vì tôi thích một nhà báo trẻ chưa tên tuổi, ĐG, bảo rằng, trong đám bạn bà, con gái họ học Dược, Bác Sĩ... còn con gái bà lại đeo theo ngành hội hoạ, cả ngày cứ lê lết ở trường Cao Đẳng Mỹ Thuật và bây giờ lại con thích nhà báo , và mặc dầu tôi vừa thi đậu cái bourse đi Nhật học hội họa, bà tống tôi đi Pháp, xa tất cả những cám dỗ cạnh tôi.
Định đi chỉ có 3 năm, học xong là về lại lấy chồng, người tôi bắt đầu cảm mến, nhưng trời đã thay đổi ý, bắt tôi ở lại xứ sở xa xăm này cho đến bây giờ là hơn nửa đời người!
Vì vậy mà tôi không hề biết chiến tranh, không hề sống trong cuộc chiến, chỉ biết tí xíu khi còn bé thơ dưới đô hộ Pháp...và biết sơ cuộc đảo chánh đầu tiên ở SàiGòn.
Nhưng tôi vẫn thương lính, có lẽ vì anh rễ tôi là Tướng Ân, một vì tướng thật thanh liêm khó có, từ khi chị tôi quen anh, tôi đâm ra mê thiên thần mũ đỏ, nhớ một lần tôi nói với anh, sau này em lấy chồng, em sẽ lấy một người trong binh chủng anh, anh cười, bảo biết đâu, nếu em có duyên với Dù như chị của em...
Rồi tôi đi xa, và sau đó nghe tin anh chị bị tai nạn máy bay trực thăng bị bắn trúng, rơi và chết cháy, trời ơi, tôi đau đớn, cho đến bây giờ tôi vẫn mang cái đau này trong lòng.Cứ mỗi lần ai nhắc đến lính là tôi nhớ anh chị mình, thêm anh Chánh là em trai chị Thanh vừa mới ra trường, xông trận đầu tiên là mất xác trên chiến trường Đồng Xoài, anh Chánh, tên nhà là Lô, hai anh em như hình với bóng, ngày tôi còn ở Sài Gòn, thấy anh đâu là thây có tôi theo đó, cho đến nổi khi anh bị mất tích, cô tôi không muốn nghe đến tên tôi nữa vì buồn nhớ anh.
Đang viết gì mà lại lái đề tài qua anh chị mình? À, từ khi biết Net, tôi cũng khá quen nhiều linh nào Không quân, nào Dù, nào TQLC...Tâm Lý Chiến, nhưng không ngờ một ngày chưa bao lâu, tôi lại có duyên quen với một binh chủng mà bây giờ biết rõ hơn, tôi lại đâm ra mê binh chủng này, đúng vậy: binh chủng của anh, những con Cọp rừng oai hùng, thiên duyên anh đến với tôi thì thật là không định trước, tôi chơi trong một diễn đàn cùng với anh, nhưng anh và tôi không hề biết nhau, không nói vậy thì sai, vì thật tôi không hề biết anh nhưng không ngờ anh biết tôi từ lâu lắm rồi.
Sau này bỗng một ngày tôi thấy anh muốn vào trang tôi trong fb làm bạn với trang mình, tôi cũng không hiểu tại sao tôi nhận lời anh muốn được kết bạn liền mà không vào trang anh xem anh là ai, hình như cái tên anh ( nick) có gì thật thân thương mà không biết tại sao !
Từ khi quen anh, tôi thật vui khi biết ra anh là một con Cọp, BĐQ, binh chủng mà tôi yêu chuộng, lại làm quen với những giòng thơ lính của anh, tôi càng chú ý đến anh, mến anh như một người thân.  Thơ lính của anh, có cái gì thật đặc biệt, có sức thu hút người đọc, mỗi một lần đọc thơ anh, tim tôi như ai lấy dao khoét trong đó, chảy máu... cứ như vậy hoài nên vết thương " đọc thơ lính của anh" không bao giờ lành lặn nổi.
 Khi chơi thân nhiều hơn một chút, anh kể cho tôi nghe những tâm sự buồn vui của anh trong đời lính của anh, anh kể cho tôi nghe chuyện tình thời chiến của anh, thú thật, ở xa nhau quá, và chỉ là viết qua mạng nên anh không nghe được tiếng những giòng nươc mắt rơi trên phím, và từ những cảm xúc thật đậm sâu này cọng thêm với cảm tình tôi dành cho anh, đã thành hình một truyện tình thời loạn giữa một người lính trong bộ quân phục màu hoa rừng và một cô gái giang hồ, viết với mực máu tim, viết với những ray rứt, viết với những cơn xúc động thành những tràng ho đau cả ngực, viết với sự thèm được  gục mặt vào vai áo hoa rừng của anh để khóc một trận cho thoả lòng, viết như  kể lại cái khoảng đời tôi và anh đã gặp nhau trong thời chiến, kể lại cuộc tình ngắn nhưng thật đẹp và có hậu, viết như viết lại hồi ký của một phần đời đầy buồn, vui, đau khổ, nhớ thương, lưu lạc, kiếm tìm, tin tưởng... 
Vài lâu sau, có người bạn nghe tôi kể chuyện tôi viết, muốn tôi gửi cho anh ấy đọc, tôi vào trang web riêng của mình tìm nhưng trong đó cả một rừng thơ và văn trộn lẫn...Tìm khó quá, tôi vào gõ Google thử xem, bỗng thấy chuyện mình trong một diễn đàn lính Không Quân và vài diễn đàn quân nhân khác, tôi mừng vì không ngờ truyện mình mà lại có người thích...và còn được nghe diễn đọc trong một trang lính khác, ngồi nghe mà ngơ ngẩn...không còn biết đó là truyện của chính mình viết... Cảm ơn anh, người đã cho tôi những cảm xúc để viết!
Tuần sau đó, không hiểu sao tôi lại nhận được một lá thư  của người Monitor Diễn Đàn Không Quân gửi cho tôi để cám ơn "...Truyện chị viết quá hay và rất thật, đầy cảm xúc... và tôi chắc chắn một điều là tác giả là một cây viết CHUYÊN NGHIỆP, cám ơn chị..."
Và cũng từ những tình cảm cho nhau này giữa anh và tôi  đã mang tên là  TRI ÂM.
Rốt cuộc tôi không có duyên với thiên thần Mũ Đỏ mà lại có duyên với thiên thần Mũ Nâu....




đht

Monday, March 28, 2016

MỘT CHÚT THÔI


 
 chút hôm qua, rồi một chút hôm nay
tiếng kễ chuyện  tình anh - tôi thật đẹp
chỉ nghe không, mà tâm hồn thật ấm
đêm mưa rơi sao nắng rỡ xanh ngời
*
chút hôm qua, nhớ người thương ngây dại
lời yêu nào mở cửa ngõ hồn tôi
 đã đến từ nhịp Morses bên ngực trái
rồi lân la nhận cảm ấm hương người
*
chút hôm qua, một chút thôi, vời vợi
hơi thở người rơi trên tóc, môi tôi
vương vướng mắc trong lòng như huyền thoại
có đôi sao  tìm nhau đã ngàn đời
*
chút hôm qua, tôi thì thầm cùng gió
đưa tôi về giùm lại thuở hồng hoang
một thoáng thôi, cho lệ đừng mắc cỡ
cứ tự do quyến rũ má, môi hồng
 
đht


VÔ CẢM

 
 
tôi thử trói cái Tôi trong vô cảm
thử xem đời còn chịu nổi cuồng ngông
tôi thử tắm trên giòng sông chán nản
thử xem tâm hồn bạc trắng hay đen
*
tôi ngắm mình trong giòng sông muôn mặt
nhìn loài người gôc gác đến từ đâu
tôi thử đóng vai thất tình, ngồi khóc
cạnh bờ trăng cỏ tình huống phai màu
*
tôi với tôi chào nhau mừng mừng tủi
chụm đầu vào nghe chuyện kễ mai sau
tiếng lệ vỡ trong thở dài tiếc nuối
lần giao bôi chỉ bóng mà không nhau
*
tôi thử viết tâm tình trong sương khói
trên cát lài khi biển giữa cơn mơ
thử trên lá những đam cây tầm gửi
thử im lìm dang cánh vượt hư vô
 
đht


Sunday, March 27, 2016

NỒNG NÀN CHIẾC HÔN ANH

 
 
vài sợi nhớ nằm yên trên gối chiếc
ngón tay buồn loay hoay đếm thời gian
có hạt lệ cút côi rơi thỏa thích
trái tim nhìn, tia mắt đẹp lang thang
*
lần vỡ đê không là lần thứ nhất
lũ thác về, chảy theo bước tình si
mi thức dậy, nhắm tìm sâu đồng tử
vũng hồ nào đã chứa nổi pha lê
*
mở cửa tim cho nắng vàng viễn xứ
cho ấm nồng hong lại chiêc hôn xưa
từng đã lạnh theo mùa Đông băng giá
ngày người xa, mắt tôi dổ rào mưa
*
đêm nay trở lại mùa Thu muôn thuở
tấm chăn đơn và chiếc áo ân tình
ôm chặt tôi, sợ buồn quay trở lại
nhốt tôi vào vùng tối cũ không anh
*
sợi tóc nhớ thì thầm cùng gối chiếc
cứ lần buồn là ta ướt thâu canh
môi ta nhớ những đêm anh cúi xuống
ôi nồng nàn, nồng nàn chiếc hôn anh
 
đht
 
 
 


Saturday, March 26, 2016

CUỘC TÌM


...Photo de Donghuong Tonnu.

tay buồn, thả tóc lả lơi
lang thang trên gối, hổ ngươi, rối bời
chông vênh kỷ vật tóc người
một vài sợi nhớ quấn tôi, ân cần
*
tôi vờ ngủ với cô đơn
sắc hương nhớ chủ, vô hồn thâu đêm
ảo đời đánh trúng hồng tâm
vỡ toang hồ mặn, lũ dâng ngập hồn
*
tôi về gánh nguyên gióng hôn
chiếc ra từng giỏ, giấu trong góc buồn
góc này là góc tri âm
góc kia đối diện là em võ vàng
*
tôi về, quang, gióng tư trầm
đòn cân chưa một phút không nghiêng sầu
cuộc tìm con phố thương nhau
hôm kia còn thấy- giờ đâu - mai này
*
con tim lạnh buốt trên tay
đôi môi thiếu lửa chợt đầy giá băng
giá như đồng tử lại hồn
tia đâu chìm lỉm trên giòng phế hoang

đht
 
Photo de Trần Tuấn.
 
Quà tặng của Trần Tuấn YCDKNT
 


 

Friday, March 25, 2016

CỎ HOANG


 
 
giờ tôi, một nấm mồ vô chủ
từ tháng Tư buồn năm bảy lăm
ngửa lưng nghe tiếng côn trùng hát
nước mất, nhà tan, hận ngút ngàn
*
Em ở đâu, chừ em ở đâu
bao năm nhang khói lạc mây sầu
vành tang giờ chắc như màu tóc
bạc lắm theo ngày tháng biết đau?
*
áo trận hoa rừng khô vết máu
ngày ấy em cầm, khóc nhớ thương
giữ làm kỷ niệm hay đánh mất
hôm em vội vã lúc lên đường
*
Em vượt trùng dương, tôi ở lại
( hết rồi lời hẹn một ngày mai
tràng hoa chiến thắng tròng quanh cổ
và mùi hương tóc ngất ngây say )
*
giờ tôi dưới nấm mồ hoang lạnh
trong nghĩa trang đầy gió đìu hiu
cỏ vàng, nón sắt ai han rỉ
giàu Saut há mõm ngắm trăng treo


đht
 
 
 


Thursday, March 24, 2016

ANH ĐI, MANG NỬA CUỘC TÌNH

 


Anh đi mang nửa cuộc tình
nghiệng vai ngày tháng chông chênh niệm hoài
em về nhặt nhạnh đơn côi
góp gom, thoa lại son môi sắp mờ
 hồn em tượng đá ngây ngô
cứ rong theo ngõ dạt dờ khói sương
cánh chim ngàn giữa vô thường
khoé mê muội quá nên thường vỡ đê
*
thời gian xóa những đi - về
trăm năm lớp bụi phủ bề bộn cao
hút hun đồng tử chiêm bao
Ah, rừng huyền thoại muôn màu thuở xưa
*
Anh đi, nhật nguyệt rối mùa
hư hao hương sắc, lỡ mùa trầu cau
em nhìn mình, gặp mai sau
trên khung cửi chiếc thoi đau không ngừng
*
nhành gầy dệt lụa tình nhân
gửi anh may áo ấm lòng cho em
kiếp này sợ muộn màng không
hay chờ kiếp tới yêu thương vuông tròn

đht

 


Wednesday, March 23, 2016

CÓ MỘT GIÒNG SÔNG NẰM NHỚ ĐÈN TRỜI



 
có một giòng sông nằm nhớ đèn trời...
nghe tăm tối chạy dài trên vàng cỏ
như thuở trước, thuở phù sa chưa vỡ
thì bờ tôi hạnh phúc nào bơ vơ
*
tôi là nó, giòng sông trong ký ức
tôi ngày ngày xuôi về biển màu thơ
đêm không đèn, tôi hay chờ, thao thức
chờ đến mùa Thu giữa tháng, rồi mơ
*
đèn và tôi, cuộc tình không có tuổi
lúc bà ru cổ tích cháu ngủ ngoan
huyền thoại ngàn đời giữa sông và trăng
không có tuồi, không bao giờ già tuổi
*
tôi vẫn đó, vẫn giòng sông nằm nhớ
chiếc đèn trời đêm mười sáu mùa Thu
đêm mười sáu tuổi dễ thương con gái
tuổi mộng về quấn quýt bước tương tư


đht
 
 
 


Tuesday, March 22, 2016

PHÍM LÒNG

 
 
mê thơ lắm nhưng tìm chưa ra chữ
ngồi lục tìm trong đãy túi từ chương
đêm giữa mơ, cơn say thơ bứt rứt
ghỉ phím cuồng níu tâm tưởng lang bang
*
như âm sóng vọng về từ hoang đảo
vỗ dỗ dành rèm mi giấc đêm ngoan
bọt sủi trắng lênh đênh vùi trong cát
tôi soi tôi- gầy trong dáng cô phòng
*
từ bỏ áo, khoác vai mây bay thấp
sợi tơ trời dưới nắng uốn lung linh
đôi ba ngọn gió tang bồng lượn, hát
tôi nghe lầm, lại ngỡ tiếng tim anh
*
nên mê thơ, nhưng gõ không thành chữ
níu hứng thi xin vài tứ tuyệt thôi
ngồi chẻ bốn, chẻ năm...thành bát cú
trên phím lòng, anh đến ngủ tim tôi
 
đht
 
 


TIM EM CHÊNH VÊNH

 
 
chênh vênh vách tháng ngày buồn
bóng câu về núi chập chờn gần - xa
phủ mờ ánh mắt thiết tha
hoàng hôn chót dại tương tư nắng sầu
*
chênh chông từng phiến chiêm bao
một ti tí hoảng nhuộm màu ưu tư
nghiệp em là nghiệp phù du
mang tâm trạng phản ảnh Thu trá hình
*
từng là hạt ngọc lệ xinh
em sa cuống lá bình minh đầu ngày
em rơi ngay giữa lòng tay
mềm môi, anh uống phải, say hương tình
*
chênh vênh, em ưởn cong mình
thành con cuốn chiếu đo tròn môi anh
mỗi phân à triệu nhịp tim
em đo thương nhớ từ đêm thơ về
*
chuyến xe chở ngải, bùa mê
tim em trở nghiện cũng vì yêu anh
 
đht

Monday, March 21, 2016

LỜI RIÊNG CHO MỘT NGƯỜI

 
 
quen nhau qua những dòng thơ
lính, tình và những vỗ về quê hương
ngay trăng trên bãi chiến trường
cũng hùa hơi thở ấm vương nhớ dồn
*
 em người gái nhỏ hậu phương
em ơi, duyên nợ còn chăng, tùy trời
đêm nay phiên gát, anh ngồi
nhớ đôi mắt đẹp sáng ngời hoả châu
*
chợt mùi khói súng từ đâu
ở người, vai áo nhuộm màu rừng đêm
lâng lâng cảm xúc ào tràn
vướng trên áo trận hoa rừng chinh nhân
*
bốn mươi năm, uất ức còn
trên từng vết thẹo sẽ không lần lành
( tôi buồn nghe nước mắt anh
trong thơ, hoà  máu loang thành đau thương )
 
đht
 
 


TRẦM KHA

 


Sáng nay dậy, bước xuống giường, bỗng tôi có cảm giác như căn phòng chao nghiêng và xoay quanh làm tôi muốn đảo té; tôi phải vịn thành giường lần bước ra cửa phòng.
Tôi  nghĩ: hay tại mình thiếu ngủ, hay tại mình thiếu ăn? vì tối qua tôi ngồi đọc thơ anh miết đến quên buổi cơm chiều, sau đó thấy khuya quá nên đi ngủ luôn!
Có thể thiếu ngủ vì mấy hôm nay hình như mình bị hụt hẫng , cứ thao thức chờ ...không có gì ngoài khoảng vắng của căn phòng mà anh và tôi vẫn gọi là phòng hồng, chỉ có không khí lạnh bao quanh và ăn hiếp tôi.
Có thể nào mà vì thiếu ăn? không tôi vẫn ngày 2 bữa mà !
Hình như tôi đang bịnh thì phải, bịnh gì thì chưa rõ, chỉ biết mấy hôm nay khi đến giờ cơm, bưng chén cơm, chan thịt kho thật mặn, vậy mà vẫn thấy lạt miệng; tôi buông đũa ngồi nhìn cái bếp, soong chảo, chén đĩa, muỗng nĩa, dao, khăn ăn; những chai dầu, giấm, nước mắm, đường, muối...chúng im lặng nhìn tôi với đôi mắt thông cảm khi thấy mắt tôi không hồn.
Hay có thể vì trời lạnh nên bị cảm chăng? Bao nhiêu giả thuyết vu vơ không có lời đáp, tôi đứng dậy mở tủ lấy café ra pha như mọi ngày, nướng vài miếng toasts rồi sẽ trét bơ và mứt, buổi ăn sáng với tôi rất quan trọng vì phải uống thuốc tim, tôi bị bịnh tim không nhẹ nên những viên Sotalol có,  hiệu nghiệm làm cho tim tôi còn đập, ngoài chúng ra, không còn giải pháp nào khác vì tôi đã vào nhà thương mấy năm trước để cho bác sĩ đốt hai cái nerfs trong tim chạm nhau làm thành những trận nhịp tim bị rối loạn, thay vì chúng đập 70 nhịp / phút, những lần bị crise,, nó đập 200/ phút, thở không được., nếu tôi không ăn gì buổi sáng, sợ thuốc hành.
Hôm nay cốc café có vị đắng, quá đắng, thêm viên đường ( tôi không bao giờ uống café với đường, vì thích cái vị đắng của nó, café đen bao giờ cũng ngon hơn, hương vị đậm đà hơn)nhưng hôm nay quá đắng, thêm 2 viên nữa cũng không bớt vị đắng, tôi cầm cốc café đổ vào évier, cầm miếng toast cắn, ủa sao miếng toast như là miếng plâtre  thợ xây nhà dùng để dựng vách tường?
Chán nản, tôi đứng dậy, vịn  thành ghế vài giây cho khỏi chóng mặt, rồi bước những bước ngắn còn liêu xiêu mở cửa chính ra sân.
Trời hôm nay mây xám nặng trĩu nước, gió mạnh gầm gừ, xô tôi như muốn đánh bạt luôn tôi ra xa.
 Trong tiếng gió lao xao, tôi nghe gió bảo tôi:
- Không có thư hôm nay, không có thư hôm nay, đừng chờ...đừng chờ ..đừng ...chờ
Ngày đầu tiên của mùa Xuan sao thảm đạm thế! Không khí xám, mây xám, nhà cửa chung quanh xám, vườn cây cối cũng xám, lá xám...  cỏ cũng xám và ngay những đàn chim đáp xuống trên cỏ nghỉ chân hay tìm sâu cũng khoác áo lông xám, ôi, vậy chắc tim tôi cũng xám tuốt.
Tôi ngồi bệt trên tầng cấp nhà, nhắm mắt lại, nghĩ hay là mình thử tịnh xem... và tôi chợt hiểu ra căn bịnh tôi đang mắc phải, căn bịnh trầm kha không thuốc chữa: NHỮNG NGÀY KHÔNG ANH.

đht

Saturday, March 19, 2016

NHỚ MỘT MÙA TRĂNG XA VÀ BIỂN


 
nhớ một mùa trăng xa giữa biển
gót còng chạm nhẹ cát mục du
rêu rong nhuộm áo màu trăng bạc
ngây sóng trường niên vỗ hiền hoà
*
nhớ một mùa trăng xa hơn biển
sỏi trầm ngâm ngắm ánh trăng trôi
lênh đênh xuôi mãi về xa xứ
có những vì sao rụng biệt trời
*
nhớ một mùa trăng xa mặt biển
âm thầm nghiêng tay vẽ đêm sao
ơi biển, biển ơi, buồn đến vỡ
bọt trắng thân oằn, lõa thể theo
*
nhớ một mùa trăng xa si biển
xõa tóc tựa vai phiến đá thô
dọc bãi mênh mông triều mẫn cảm
lệ đóng băng thành núi san hô
*
cuối cùng nỗi nhớ trăng và biển
đánh bạt tôi vào đêm một Thu
tôi theo chân sóng ra hoang đảo
lịm giữa giòng, tan trong hư vô
 
đht
 
 
 


Thursday, March 17, 2016

CÁNH THIÊN DI

 
Photo de Donghuong Tonnu.

tôi dang rộng cánh buồn băng nỗi nhớ
mùa thiên di mình quên tuốt đường bay
giở la bàn: đúng mà : đường lá đỏ
Thu hẹn hò thuở trước, khoác xiêm cay
*
trên địa đạo, đâu rồi cây cổ thụ
rễ yêu thương, đòng đưa gió vui buồn
khoảng không rỗng đóng băng mùa Đông chướng
thổi lạnh về run rẫy cả không gian
*
hướng thuở ấy vô biên thường loã thể
sau trăng tàn bừng sức sống bình minh
tôi nghiêng cánh vừa trăm tám chục độ
đúng dốc về trên xứ nắng thôi miên
*
chưa nuối kịp nỗi tiếc xa tầm quá
tôi với người khoảng không rộng hoàng hôn
trên núi tím, cánh tôi như hẫng hụt
rơi trong vùng hoài niệm một trời hôn
*
tôi là cánh thiên di tìm đàn cũ
gió hồn nhiên thổi xa mãi xuân thì
xa nắng ấm, loay hoay thân cô lữ
giọt vui buồn bất chợt trở hanh hao

đht
 
 
 


Wednesday, March 16, 2016

CÁNH BẰNG LĂNG CŨ


 
nhớ bằng lăng tím trên quê cũ
ngọn nắng chiều nay nói với em
dù phía kia tôi trời mây phủ
vẫn bóng anh đầy sau khoé ngoan
trời cũng chìu em, chia hai nhánh
bên ni biển cạn bãi em chờ
bên nớ gió ngàn chân lữ thứ
con đường ngược biển rất hoang vu
 *
nhớ những mùa hoa hoàng lan nở
trong vườn anh thuở đợi chờ nhau
hương còn nguyên vẹn trong trang vở
dịu như nhung mịn chiếc hôn đầu
có phải không anh bằng lăng tím
em bóng hồn linh Thu vấn vương
trái tim như lá vàng sau cuối
 chút gió là run, rụng xuống đường
chiều nay khoác áo màu hoa tím
trong nắng vàng phai cuối của ngày
em lang thang cõi trời vô định
thèm lắm hôn người đến đắm say

đht


 
 
 
 
 


CON ĐƯỜNG MÒN TRONG CHIÊM BAO

 
 
con đường mòn in đậm dấu chân anh
trên mặt cỏ vừa vàng theo năm tháng
quen thật quen, hạt sương hồng buổi sáng
rụng lung linh trên mấy chiếc lá buồn
*
tôi giăng mắc nỗi sầu riêng quanh mộng
vắng tiếng đêm đi trên gối chăn trần
cảm nhận lạnh, lạnh từ khi anh vắng
tôi ôm tôi, ngồi nguyên vậy, làm thinh
*
con đường mòn, mòn lối về thuở ấy
con đường mòn chỉ gặp ở chiêm bao
mòn như khi ngồi cắn đôi trái cấm
nửa anh- nửa tôi chạm phải hạt đau
*
thoa dịu vết tâm thương thời gian cũ
chỉ bàn tay trên ngực trái tim bầm
màu đỏ chết hôm anh mang hết nắng
quay lưng về, để lại vỏ dư âm
 
đht
 
 

Tuesday, March 15, 2016

KHOẢNG KHÔNG CHƠI VƠI

 
 
giữa anh còn nhớ hay anh đã quên
thôi không hỏi sợ phiền lòng ngòi viết
có nhớ quên, nhiều khi là bắt buột
thì tội gì mà phải khổ tâm thêm
*
giữa hoang mang- cô đơn và hạnh phúc
âm điệu nào cô đọng được trong tôi
chỉ có mây xanh, hay nắng hồng thay mặt
cho tâm tình qua lời anh mà say
*
tôi đứng giữa hư vô và hiện thực
tôi nhìn tôi qua cửa sổ tâm hồn
thấy anh nghĩ và tôi suy : âm bậc
cung điệu buồn đôi lúc cũng trầm thăng
*
mai rồi hỏi, mình là ai núi - biển
mình là chim hay nai hoẳng trong rừng
mình là ai, thủy triều hay cát sỏi
mình là ai, âm vọng lời yêu thương
*
giữa anh còn hay anh đã xa tôi
về lại phố cũ đêm mưa tất bật
mưa đến ướt sâu trái tim chất phát
 đối diện  với mình, khoảng không chơi vơi
 
đht

Monday, March 14, 2016

TỜ KHẾ THƯ


*
bóng tôi chừ đã trưởng thành
trong nôi ngày tháng quay quanh cuộc tình...

tôi chìm giữa biển hồn anh
chơi vơi như chiếc lá vàng cuối Thu
*
bóng anh mộng mị sa mù
thầm thì tiềm ẩn đắn đo xa - gần
vai trò nào cho tôi, anh
tôi hồn nhiên nhé, còn anh thâm trầm

 *

cõi hồn trắng toát giá băng
tôi con cuốn chiếu cuộn tròn trong hang
thương anh, nhuộm áo trăng vàng
nương nhờ hoa cỏ tìm ngoan giấc nồng
*
 không sao đâu, cứ bằng lòng
nhớ - quên : ngày tháng cũng cần có nhau
một giờ, một phút thương yêu
bằng trăm năm chỉ hắt hiu lửa buồn
*
ví dù tình có long đong
trong trang tình sử vẫn còn chú ghi
 không cần ngẫm nhớ làm chi
chúc di anh giữ, khế thư chưa nhàu

*
chỉ cần tháng Bày vẫn Ngâu
vẫn còn hai bóng chụm đầu trong mưa...
 
đht
 

Friday, March 11, 2016

BÂNG KHUÂNG



 
bâng khuâng ngồi ngắm tình đời
bạc đen-như thử màu vôi têm trầu
cuộc đời là vậy hay sao
thương yêu là bóng nỗi sầu đa mang
*
ngắm mình con thú dã hoang
sống trong rừng rú cho nên tin người
bắt tay nặn lại tiếng cười
nụ hoa nhân ái không ngày đơm bông
*
chuyện tình quanh chữ thủy chung
ôi huyền thoại quá, chỉ là từ chương
xẻ ra từng khúc đoạn trường
đem về làm của hồi môn sau này
*
ôi buồn thay, ôi buồn thay
ngồi đây ngẫm lại sự đời...huyễn như
cuộc đời ít thật, nhiều hư
tâm hồn hoang phế hồ như miên trường

đht
 
 
 
 
 


Thursday, March 10, 2016

O MÔ RỒI O HUẾ ƠI

 
 

 anh níu gió đầu ngày chưa run rẩy
tà trắng chưa nôn nức lúc qua cầu
từng chợt nhớ mình hay rình để nghễ
Ai ngang cầu, quai, nón lá hôn nhau
*
anh đứng nuối, nhìn giòng xuôi qua phố
nắng lung linh màu mắt ngọc nâu vàng
đò ngang sáng, khói vương như hơi thở
từ phổi người anh mến tuổi mười lăm
*
dễ thương ơi cái tên đầy hò hẹn
của giòng sông và Tôn Nữ Nguyễn Triều
giòng sông lục Ngoại - Nội mình chia bến
bến ni anh, bên nớ bến người yêu
*
lên xứ bưởi Nguyệt Biều thăm làng Mệ
gặp giữa đường nhà Nội của O thương
hàng tre ngà ngay cổng vào ưởn ngực
thì thầm mời anh dừng đón môi ngoan

***
nhớ hương O, ghé qua kinh đô cũ
O mô rồi, O xa xứ lâu năm
bốn mươi Thu lưu vong, chừ quá lạ
anh vẫn một mình, còn ai ....mà thăm!


đht


THÔI ANH Ạ


*
thôi anh ạ, em một đời rong ruỗi
đuổi theo chân những con sóng vô bờ...

đi thật xa, đến tận hoàng hôn cuối
thấy hai dốc về, bên thật, bên mơ
*
thôi anh ạ, em đã buồn vô hạn
nhìn mặt trời thay chỗ mỗi ngày qua
nhìn mặt trăng, xưa đã từng là bạn
nhưng hôm nay, tất cả đã phôi pha
*
thôi anh ạ, em muốn mình câm nin
lỡ nói rồi, anh lại bảo không ngoan
thủ thỉ xưa em mang đi tẩm liệm
em chôn trên đồi trái tim phế hoang
*
thôi anh ạ, em quen ngồi đối ẩm
với bóng mình, kễ chuyện phiếm mùa Thu
uống tửu pha lê, nhâm nhi tâm niệm
cho quên đường về mái ấm của thơ.
*
thôi anh ạ, em làm người thao thức
đến cuối đời lỡ bời rối riêng mang
cho cánh tim thôi vươn tìm mơ ước
nó cứ phiêu bồng, bay trong đa đoan
 
đht

Wednesday, March 9, 2016

TIM ĐÁ NỞ HOA

 
 
sáng này dáo dác tìm tim đá
mình giấu đâu, hay đánh mất rồi...

không lẽ là Người hành tinh lạ
một ngày gặp, nhặt nắm trong tay
*
Người là ai, phải chăng thiên sứ
Người ươm hồng tím trên mây trời
Hay gió thiên thần băng ngàn xứ
lạc giữa đường bay ngược hướng tôì
*
nếu thế, giữ luôn đi Người nhé
đừng trả lại, xem như món quà
tôi tặng một người tôi rất nhớ
gặp từ thuở tim đá nở hoa
 
đht

Tuesday, March 8, 2016

MẸ VỀ

 
 
Mẹ về trong dáng thơ con
lời nghe buồn thật, chữ mòn mỏi trông
hai mươi năm qua thật nhanh
tóc con nay nhuộm ánh trăng sắp tàn
*
Mẹ về xa, lạnh lắm không
chỗ con đang ở, mùa Đông bạt ngàn
nhím sầu, nhắm mắt tịnh tâm
con ngồi nhắm mắt, dối lòng ...khóe cay
*
Mẹ về trong giấc ngủ say
cơn mơ nước mắt hằn ngày lẫn đêm
Mẹ nì, lời chợt lênh đênh
trên từng con chữ mưa lem nhòa dần
* Mẹ về sười ấm mùa Đông
con hạt sương đọng cuống từng lá phong
ngước lên, ngỡ Mẹ ru mình
ca dao thơ ấu, rưng rưng...Mẹ về.
 
đht


Monday, March 7, 2016

CHẤT LIỆU VIẾT HUYẾT THƯ

 
 
tôi mở hồn  ra làm chất liệu
viết những vu vơ, những dỗi hờn
ngắm bóng trăng tan trên ngọn sóng
ngắm giòng sông mỏi gót, lang thang
*
 chuyển mùa tôi cảm mình lưu luyến
 ai bồi, còn tôi lại phù sa
 trang sử cuộc tình trong vở niệm
   hằn lên vết nhớ chưa liền da
*
mùa lũ trên hàng mi thác đổ
 nước mặn trường giang xuôi- ngược- xuôi
quay quắt vũng hồ sâu đồng tử
cay mắt làm tan những nụ cười
*
tôi mở trang tình tìm chất liệu
chữ buồn, chữ nhớ, chữ tương tư
gõ tên thiên sứ trong huyền thoại
đếm cũng.... hằng trăm lá huyết thư
*
không có gì đâu, đừng lo nhé
chỉ là mực đỏ từ tim em
một đêm nhớ quá, ngồi banh ngực
cho thắm tình thư nỗi nhớ anh

đht

 
 


Sunday, March 6, 2016

NỖI BUỒN ĐA ĐOAN



buồn như giòng sông ngày mưa
hoài anh, em giấu tận mùa khai nguyên
cạnh một người - không tình thương
đau cho tâm sự dần mòn héo hon
*
buồn như nước chảy bờ mòn
phà sa ngày một lở từng mảng tim
đò duyên ngược mái chèo, tìm
cội nguồn huyền thoại người cầm hồn tôi
*
buồn như một đám mây trời
lang thang, quay quắt, chơi vơi, thăng trầm
không gian bất chợt vào Đông
giá băng nguyên cả cánh đồng chiêm bao
*
buồn như chung rượu hương yêu
nhấp say, cắn  phải trái sầu còn xanh
môi tôi độc vị hoành hành
tôi cầm tâm tưởng gửi anh...để dành
*
cuối cùng gãy tuyến long lanh
giữa giòng sỏi đá giành phần đa đoan
 
đht


Saturday, March 5, 2016

THƠ EM NHƯ MỘT CÁNH CHIM

 
 
thơ em như một cánh chim
lang thang sông rộng, trời chiêm hoang đường
trăm năm dối với chính mình
phiêu linh, mắt nhắm, đâu phương phải về
*
ngõ này, dốc nớ, dốc tê
cớ sao chắng thấy ai về, ai đi
hình như chỉ bóng lết lê
ngay chân, lạc lỏng, bốn bề hoang vu
*
thơ em, lời nẫu, ý tù
quên luôn thân thế chương từ, chết chưa!
chữ thầy cho, tình thầy cho
nay sao dang dở, ý như vô hồn
*
thôi em trở lại trên non
con đường thi tứ hem hom từ ngày
em đi, bỏ lại vùng trời
có đôi sao lạc bay hoài trầm luân
*
thơ em như một linh hồn
chưa duyên, chưa hướng, chưa tròn sát na
đêm bay, ngày gập cánh, sà
trên bồng bềnh, võng đong đưa quay tròn
 
đht


Friday, March 4, 2016

MỘT LỜI CUỐI CHO NHAU

                                            

    
  Nếu nếu ngày mai ấy chúng mình xa nhau
Em xin muôn kiếp yêu anh mà thô!
 
Hai câu này trong bản nhạc vừa gửi đi cho anh.Hôm này ngày cuối tuần, mau như bong bóng bay!
Nhưng em lại sợ, vì bong bóng mau vỡ quá, mà em chỉ muốn giữ lại hoài những kỷ niệm, dù ít ỏi cũng vẫn qúi với em.
Em nghe lại bài thơ lộng nhạc hoa pensée cho em, có cảm tưởng bài thơ này không phải của chính mình,vì những cánh hoa và nhạc làm những câu thơ sống động, ví dụ:
Hoa pensée anh lang thang Bầu Vá
Hoa cúc vàng anh nôn nức qua sông! 
   Em nhìn ra  cảnh anh đang vội vã băng qua cầu Trường Tiền để gặp em một sáng nào đó trong kỷ niệm ! Em nhớ một khuôn mặt, khuôn mặt anh mười chín tuổi! dễ thương, thư sinh, tóc chải gọn gàng, trong bộ áo chemise trắng quần xanh đậm . Anh luôn luôn có nụ cười dịu ấm , giọng nói dịu dàng trầm thật trầm làm người nghe thấy lòng mình gợn lên những nỗi vui không tên.
Anh đưa em đi qua Lò Rèn, rẽ về An Cựu, ngang cung An Địn , anh hỏi em nhà cũ em đâu để đi ngang nhìn, ngôi nhà đã đổi chủ từ lâu, từ ngày mẹ em bớt bịnh, ba bán căn nhà nhiều kỷ niệm tuổi thơ em để về lại Bàu Vá ở với ông bà.

Trước nhà, giàn hoa tím ngày xưa mẹ trồng, từng chùm hoa treo lòng thòng, mỗi lần có gió thổi, vẫn đong đưa qua lại làm mấy chú  ong bầu và bướm đủ màu tức giận vì không đậu được trên cánh, yên tĩnh để hút nhụy mà phải lượn lên lượn xuống theo hoa.
Cũng không còn con chó Guga của em ngày xưa nữa, mà giờ chỉ còn con chó caniche nhỏ xíu chạy ra sủa, thứ chó của mấy bà nhà giàu dễ ghét anh hay thường nói !
Tay trong tay, mình lang thang qua dòng chúa Cứu Thế, đi mãi qua những nhà của mấy người Pháp ở hồi xưa, mỗi lần đi học về, em với mấy đứa bạn hay lượm mấy trái sấu xanh tròn và sần sùi như những trái chanh còn bé.
Em hay kể anh nghe tụi em hay nhảy rào vô trường bằng cửa sau, nhiều bữa bà giám thị thấy được là phải chẩu nhanh đề khỏi đi phạt.
Em nhìn anh , anh hỏi:
_Sao em nhìn anh ? bộ mặt anh dính lọ nghẹ hả?
_Không, tại em thích nhìn, thế thôi!
Tay  anh bóp chặt bàn tay em, chiều cảm xúc. Cái nắm tay thật chặt của anh làm em hiểu là anh "existe " thật chứ không phải em đang nằm mơ.
Và em cũng không hiểu anh đã chọn và yêu em từ lúc nào?
Có phải từ hôm em bị mắc mưa, đứng trước cổng trường, quần áo ướt và lạnh, em đứng run lập cập; một tay xoắn lấy vạt áo một tay ôm cặp sách ngang ngực để chắn gíó; thì anh và mấy người bạn anh đi ngang, anh đang nói chuyện, đi thẳng vài bước, tự dưng anh quay lưng lại, thấy em, anh chạy vội lại hỏi:
-Uả, em không có áo mưa ?
Em dạ, vì đáng lẽ người nhà đến đón nhưng chưa thấy .
Anh hỏi nhà em ở đâu,  để đưa em về, anh cởi áo mưa che cho em.
Anh đưa em về đến ngõ, hai đưá cùng ướt như chuột lột,  em cũng quên thẹn thùng vì lạnh quá, vả lại sau đó nghĩ lại ; ồ, mình còn nhỏ quá, anh ấy đâu thèm để ý!
Nhưng từ đó; bao nhiêu bận đưa về khá, bao nhiêu bài thơ hay anh đã đưa tay và tiếp nối là những ánh mắt dịu hiền của anh đọng trên mặt em. Và em nghĩ :
-Dù ngày sau có ra sao, em vẫn là của riêng anh.!!
............................
Sàigòn, bao nhiêu năm sau.
Hôm nay chiều thứ bảy, nắng Sàigòn rực rỡ, kèn xe cộ ầm vang cả phố xá . Thiên hạ đưa nhau đi mua sắm, thiên hạ đi bát phố, đám trẻ chưng diện đủ màu sắc; mặt mày vui tươi, những nụ hôn vội bên lề đường nhưng kín đáo. 
  Lần đầu tiên từ bao nhiêu năm Hạnh trở lại quê hương, cái gì cũng khác, đường phố mang tên lạ, không khí ngạt thở cuả đủ thứ xe, xe hơi, xe gắn má, xe hàng, xe đạp làm Hạnh khó chịu, Hạnh bảo bạn
- Nga à, hay đi chỗ khác đi, mới về hôm qua vừa mệt vừa bị khác giờ giấc Hạnh chịu không nổi .
-Nhưng mày muốn đi đâu ?chiều thứ bảy không lẽ trả mày lại khách sạn ? Thôi hay mình đi ăn đi, tối nay anh Lộc đi làm ra, hẹn đến đón tụi mình đưa đi nghe nhạc sô đó, coi cho biết, tuy mày ở ngọai quốc về nhưng tao thấy mày ù lì quá !
Hai đưá dắt nhau vào tiệm phở 2000 góc chợ Bến Thành . Ăn xong, trả tiền, Nga bốc điện thoại gọi chồng . Lộc đến đúng giờ, Lộc hỏi Nga :
-Em định đưa Hạnh đi đâu  nghe nhạc tối nay ?
- Đến Blue Ginger đi anh, em sẽ giới thiệu cho Hạnh bạn anh, anh chàng ca sĩ có tật lại có giọng hát làm lịm lòng người và tiếng đàn vĩ cầm xé tim  người nghe.
Phòng trà Blue Ginger nằm phiá sau nhà ga cũ, gần đường Hàm Nghi. Phòng trà tuy nhỏ nhưng ấm cúng, giàn nhạc chơi những bản nhạc tiền chiến êm dịu trong lúc đợi ca sĩ đến.
Hạnh nhìn quanh, thiên hạ vào đây là những người có máu nghệ sĩ, có tai nghe nhạc chứ không phải đám người đến các vũ trường để uống rượu, đấu láo, tán gái hay nhảy đầm.
Lâu lắm rồi, Hạnh không được gặp lại không khí dịu dàng của phòng trà ngày xưa ở Sàigòn. Thật ra, ngày đó Hạnh còn trẻ quá để bố mẹ cho Hạnh đi đêm, dù với bạn, nếu không có vài thứ bảy bố cho Hạnh theo Bích đi nghe concert nhạc cổ điển, hay vài lần ngoại lệ, anh chị con cô Hạnh đến xin bố mẹ cho Hạnh đi phòng trà hay theo anh chị đi đánh billard; uống nước.
Tiếng Lộc cắt đứt quãng suy tư Hạnh
- Hạnh muốn uống gì? hay ăn kem nhé. Kem ở đây ngon lắm.
- Gì cũng được anh !
Trở lại hiện tại; Hạnh nhìn Nga và chồng tay trong tay, âu yếm; lòng Hạnh chùng lại:
Bây giờ anh đang ở đâu ? có còn nghĩ đến Hạnh không? Mà nếu anh không còn nhớ, em cũng không có quyền hờn giận anh mà. Anh có gia đình, còn em vẫn lông bông như ngày xưa.
Tuổi mười chín của anh và tuổi trăng tròn của em xa lăng lắc. Mùa Hạ đầu tiên nào anh gặp em giữa cơn mưa bên cổng trường; anh đưa em về, rồi anh thương em, cho đến hè cuối em đi học xa tuy không phai mờ trong tim và lần em gặp lại anh tình cờ bên trời Mỹ thật ngắn ngủi đã làm cho "hòn đá tên Hạnh "( bạn bè, những người theo đuổi Hạnh vẫn gọi Hạnh như vậy ) tan thành nước, nhưng dòng sông đó vẫn trôi đi theo ngày tháng, vì Hạnh không muốn tìm cơ hội để gặp lại anh, vì sợ gặp lại; Hạnh sẽ không còn can đảm trở lại sống đời bình thường mọi ngày, mà Hạnh , Hạnh cũng không muốn cái nỗi đau vật vã đó đeo đuổi Hạnh hoài. mặc dù Hạnh biết cho đến ngày Hạnh chết, hình bóng anh vẫn thấp thoáng quanh tim mình.
Blue Ginger 11h đêm.
Phòng trà gần như đầy người, lấp loáng dưới những ánh đèn màu xanh tím trên sân khấu và mờ mờ của gian phòng, tiếng hát cuả người ca sĩ bạn Lộc thật thu hút lòng người nghe, tiếng vĩ cầm anh ta đưa Hạnh vào một thế giới vô hình nào đó. Hạnh quên mất mọi người xung quanh, Hạnh quên luôn hai người bạn. Tiếng hát và bản nhạc đưa Hạnh về 5 năm trước ở thành phố không mưa, chỉ có nắng vàng, nỗi nhớ người xưa lại vùng dậy, không cho Hạnh kịp thì giờ ngăn chặn lại
Một bàn tay người lạ đặt lên vai Hạnh /
-Hanh ?
Tiếng nói quá quen thuộc, Hạnh quay lại, sững sờ!
-Anh !Chỉ thốt được tiếng " anh , giọng Hạnh tắt nghẽn, cả người Hạnh run lên trong cơn sốt bất chợt.
- Uả, Văn về Saigon từ hồi nào ? Sao không gọi cho moa ?
- Moa trở về VN đã hơn hai năm nay rồi !
- Vậy gia đình cậu đâu ? có về chung không ?
..................
Hạnh không nghe anh trả lời, anh bắt qua chuyện khác với Lộc.Hạnh im lặng, nhìn anh.
Lộc giới thiệu Văn với Hạnh:
- Đây là anh Văn, bạn đồng nghiệp của anh ngày xưa, học cùng trường, ăn cùng mâm, ở cùng phòng chỉ có không ngủ cùng giường thôi; Lộc đùa.
Lộc tiếp :
_Văn và Hạnh có quen nhau ?
- Quen lâu rồi, từ ngày xưa ở Huế! Văn kể chuyện Văn quen Hạnh như thế nào, Hạnh chớp mắt, cảm động, yên lặng nghe chuyện xưa.
Nga bấm tay Hạnh, hất hàm, như muốn hỏi:
-À! ra thế, hèn chi cô mãi ở giá đến giờ ?
Hạnh khe khẽ gật đầu, ngón tay Hạnh bấm lại tay Nga.
- Văn quay sang:
- Còn Hạnh ? Sao lại ngẫu nhiên đến thế?
- Dạ, em vừa mới về Sàigòn hôm qua, ở chơi đến cuối tháng vì chỉ có 4 tuẩn lễ phép mà thôi.
Hạnh nhìn Văn. Anh hiểu dù em không hỏi!
-Anh trở về Huế đã hơn 2 năm, Huế thích hợp với con người của anh hơn.
Văn nhìn Lộc:
- Moa hiện đang làm việc ở Huế, moa mới vào Sàigòn mấy ngày nay thăm mấy thằng bạn cũ cũng vừa về chơi, moa thích Huế, đi làm ngày hai buổi, không khí còn trong lành và không nhộn nhịp như Sàigòn, chỉ hơi buồn vì kỷ niệm còn đầy quá, nói với Lộc nhưng mắt anh lại nhìn em. Như vậy anh cũng như em bây giờ? cô đơn ?
Văn ơi,  anh cứ để như vậy đi, cứ để Hạnh xa anh như ngày xưa đến bây giờ nghe. Đề cho sông Hương vẫn trôi lặng lẽ, để cho gió qua Trường Tiền đếm đủ mười hai nhịp, để cho anh còn nhớ hai vạt áo em bay mà anh có lần đã nói
:-Hạnh nhìn kià, hai vạt áo em đang hôn nhau .Đề cho rừng sim còn trái chín và núi Ngự vẫn còn thân cây thông già anh đã khắc hai chữ VH đan nhau.
Anh cứ ở đó đi, sẽ có ngày Hạnh trở về lại Huế, thăm anh, nhưng còn cây soan cũ nhà Nội người mua đã chặt mất, anh sẽ tìm đâu ra cho em chùm hoa tím nữa hả anh ?
Còn anh ? Em thấy anh khác nhiều, tóc anh bạc hẳn, tay run run ? hay vì anh quá xúc động ?, liệu ngày em về lại Huế lần sau anh còn nắm nổi chiếc khăn tay lau mắt cho Hạnh không hả anh ?
Lộc biết ý, đứng dậy rủ Nga đi ra cửa đốt thuốc hút cho Hạnh và Văn thoải mái.
-Bao giờ Hạnh về lại bên ấy ? Anh còn gặp lại Hạnh không ?
- Dạ không, vì mai sáng Hạnh đi Tàu với chị Nga hai tuần, sau đó em đi Phú Quốc với gia đình cho đến ngày về.
-???
- Thôi anh, Nắng vàng chỗ anh ở đã làm Hạnh xơ xác một lần rồi, quá đủ rồi anh.
Nếu còn duyên Hạnh và anh sẽ còn gặp lại. Tối nay gặp lại nhau, cũng là duyên số đó anh.
Anh biết không, từ muà Hạ cuối Hạnh đi học xa anh, Hạnh đã hứa với mình là Hạnh vẫn của anh mãi mãi, đù đời này hay cả luôn mai sau ,nay Hạnh vẫn giữ lời hứa đó.
-Văn  ơi, anh đưa em ra cửa chào anh Lộc và Nga, em sẽ lấy taxi về làm vali để mai anh Lộc dưa Nga và em  ra sân bay sớm.
Văn nắm tay Hạnh, Hạnh đẻ yên tay mình trong tay Văn
- Hạnh, cho anh hôn lên tóc em một lần cuối nhé, được không em, mai em đi rồi, và anh sẽ trở lại Huế sống với kỷ niệm còn ngun ngút lửa thương nhớ, biết đâu mình không còn có dịp gặp nhau lần nữa? Nhé Hạnh.
 Hạnh giụi đầu trên vai Văn, anh ôm chầm lấy Hạnh, giữ Hạnh trong vòng tay anh một lúc thật lâu, anh và Hạnh quên mất không gian và thời gian... có tiếng xe Honda chạy đến, Hạnh như bừng tỉnh cơn mơ đẹp, nhìn Văn, cười buồn.
- Thôi em đi nhé. Từ biệt anh.
  Trời đêm Sàigòn, ít người hơn, không khí bớt ngột ngạt như ban chiều, trên cao, sao đêm vẫn lấp lánh, chỉ có những ngọn đèn đường vàng hơi mờ sương, hay tại mắt Văn nhòa ..bóng Hạnh xa dần, xa dần, ....................
 
đht
 
viết cho tình sử muà tháng chín
 
http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

EM NGỒi LAU VẾT

 
*
em ngồi lau vết son môi
chờ anh đem lại tiếng cười trả em
bảy năm ròng rã, rã ròng
em ươn hạt khát khao trong đất tình
 

*
em ngồi lau giọt lung linh
chung quanh gối chiếc một mình buồn hiu
hôn xưa cũng đã tiêu điều
chỉ còn dư vị nhớ nhiều loáng loang

*
em ngồi lau nét bâng khuâng
mai rồi lỡ dại để quên tên người
bóng nhau quyện giữa đêm rơi
vòng đai ngày tháng cũng vời vợi xa

*
em ngồi lau tiếng âm ba
vọng về theo gió, vẳng qua tâm hồn
chiều nay mưa buốt giá buồn
em ngồi lau vết mùa Đông cuộc đời

*
em ngồi lau vết đơn côi
bóng nhau trong ánh đèn thoi thóp mờ


đht


Thursday, March 3, 2016

THƯƠNG YÊU

 

thương yêu ấy rối bời Thu vĩnh cửu
lạnh xa rồi, biền biệt dưới hoang vu
đêm nắng ngọt, và ngày hồng bất tận
trái cấm em rịm chín chĩu cành thơ
*
mơ em cũng bắt đầu đang ướm nụ
chờ vòng tay anh là sẽ đơm hoa
mùa lá mộng trở Xuân nồng gió Hạ
thổi vào tim hơi thở ấm chan hoà
*
em chớm hiều mình là hương buổi sáng
trong vườn anh, giữa nhụy đoá hoàng quỳnh
là hạt sương đọng long lanh lãng mạn
tiếng em cười trong hơn cả thủy tinh
*
ngày chưa anh, em hồn mây du mục
bay lang thang trong xứ sở vô hình
giữa vô biên, em ngọn phong thao thức
rơi xuống đời rồi tan trong mênh mông
*
thương yêu dệt chỉ vàng Thu vĩnh cửu
đan cuộc tình huyền thoại lưới tri âm


đht