Wednesday, April 30, 2014

GIẤC HUYỀN THOẠI




thôi yên ngủ để mai còn thao thức
nay dần mòn mai còn sức thương anh ?
đêm mới dấy đã ngờ sương khuya chở
nguyên khối sầu trên vai đến thâu canh
 *
mai thức dậy chắc tâm hồng sảng khoái
vì trong mơ, anh đến cạnh hôn em
chỉ là gió thoảng trên môi, thơm mãi
hương ấm nồng gợi lại thuở còn nhau
 *
mừng có đủ lớn như mình mong muốn
tìm được mùa thuở ấy vẫn còn nguyên
tìm tay trăng ôm tim em mười bốn
tìm giòng sông hạt lệ chớm trinh tuyền 
 *
thôi nhắm mắt, tựa đầu lên gối mộng
tựa vai mình lên áo thấm hương xưa
tựa lá thư khuya thơm lời nồng ấm
ngủ yên bình giấc huyền thoại võng đưa

đht 

Tuesday, April 29, 2014

MỘT PHÚT MẶC NIỆM CHO TẾT MẬU THÂN HUẾ


Câu chuyện xảy ra trong Tết Mậu Thân 1968...
Lúc đó chúng tôi từ SàiGòn về Huế ăn Tết và chúc thọ song thân chúng tôi, nhà ở tại Bầu Vá, đường Huyền Trân Công Chúa. Đêm mồng một Tết, thừa dịp hưu chiến, việc canh phòng Cố Đô được nới lỏng cho mọi người dễ đi lại. việt cộng đánh úp và chiếm trọn tỉnh Thừa Thiên...Những ngày hãi hùng...
May sao quân đội Mỹ đổ bộ ở Thuận An đánh quét sạch việt cộng sau hai ba tuần giao chiến ác liệt...
Khi Bàu Vá được giải phóng, chúng tôi được quân đội Mỹ đưa về tạm trú tại trại Macvy của quân đội Mỹ thiết lập gần trường Khải Định .
Đây là là bài của bà Nguyễn thị Thu Ba ( con gái của nhà cách mạng Nguyễn Bá Trác, tác giả Hồ Trường ) đã trích trong Nhật Ký của Bà viết năm 1983 khi bà và chồng qua tị nạn ở Pháp với con gái .
***

Xe đưa thẳng chúng tôi vào trại Macvy là đại bản doanh của quân đội Mỹ. Trong trại, chỉ có mình tôi là phụ nữ. Vài người lính lại hỏi han thấy tôi trả lời bằng tiếng Anh, họ thích và thán phục, có cảm tình với chúng tôi.
Ba hôm liên tiếp, chúng tôi được tiếp tế toàn đồ hộp, ration A hay B gì đó, trong đó có đủ hết ngay cả tăm xỉa răng. Họ cho chúng tôi mỗi người một giường bố, thấp lè tè, đặt ở một lối đi có gió lùa. Mền đắp là một miếng vải nylon mà lúc ấy Huế đang vào tháng Giêng với cái lạnh ẩm ướt buốt giá .
Tôi nằm mà run lên từng chặp, cuồn cuộn ở ruột, nhưng vẫn cảm thấy yên ổn, sung sướng hơn những kẻ đang dẫy chết ngoài trận địa.
Hai ngày sau khi đến, Thiện ( em chồng tôi ) gặp được một tốp ký giả bạn ngoại quốc...Tay bắt mặt mừng, như cá gặp nước, họ reo lên, bu quanh nói chuyện.
 Họ cho biết ngày mai họ sẽ đi Đà Nẵng bằng trực thăng. Thiện chụp cơ hội xin cho cà ba chúng tôi đi theo. Họ bằng lòng ngay,nhưng rủi cho chúng tôi, lúc ấy ông tỉnh trưởng Thừa Thiên đang lảng vảng ở đó, nghe nói, y chận lời ngay, nói chúng tôi là công dân Việt Nam phải ở dưới quyền ông, phải về bên trại Việt Nam thiết lập nơi trường Kiểu Mẫu, tất là toà Khâm Sứ cũ.
Tỉnh trưởng, nếu tôi nhớ rõ là ông Nguyễn Đăng Khoa. Vì y mà ba chúng tôi phải trải qua những ngày tháng hãi hùng nơi trại này, thay vì được thoát ngay. Nhưng có lẽ y chì là công vụ của Định Mệnh để lưu chúng tôi lại, mà riêng tôi lại có dịp báo đáp ơn sâu nghĩa nặng cho mẹ chồng tôi như sẽ thấy sau này . 
     Cứ thản nhiên như tế, cuộc sống phiêu lưu kéo dài được hai ngày. Đến chiều thứ ba, khi chúng tôi dắt nhau ra ngoài cổng trại để kiếm chỗ làm và đi toilet, vì trong trại không có nhà vệ sinh thì gặp ngay chú Lan, người nhà hớt hải chạy lại kêu:
Cậu mợ ơi, cụ Bà bị thương nặng nơi đầu, mê man bất tỉnh, con đưa xuống còn để nằm ngoài kia ( chú dơ tay về phía xa) Câu mợ ra đưa Cụ vào chữa gấp. Thôi cho con về cho kịp thiết quân luật . Chúng tôi chưa kịp hỏi han thì chú ta te cò chạy mất, kêu mấy cũng không quay lui. Thật ra thì chú ở trên Bầu Vá xa lắm mà trời đã gần tối rồi. 
Cả ba chúng tôi tay chân còn rụng rời, không biết mẹ nằm ở đâu vì chú Lan không chỉ rõ, bèn vội vàng đi về phía mấy dãy nhà bên trái cổng. Chúng tôi đang lo lắng vì trời tối dần, đèn đuốc không có mà phải đi tìm cho ra. Đi quanh hai ba vòng không thấy đâu cả, lại càng lo sợ... Thì may sao, như được Trời giúp, đến trước hành lang một tòa nhà kia thấy trong xó có một cái bàn mà trên ấy tôi nhận ra cái mền xám mẹ chồng tôi thường đắp ở nhà, trùm lên một cái gì đó có vẻ như hình người. 
Chúng tôi vội giở lên: chính Mẹ mình, bà nằm co quắp, mê man bất tỉnh, mặt mày lem luốt những máu là máu. Chúng tôi khóc oà lên, xúm nhau đỡ bà nằm lên mền đưa gấp về " bịnh viện ". kêu là bịnh viện cho rôm vậy thôi, chớ thuốc men chả có gì, giường nằm cũng không, còn nhân viên chỉ lèo tèo vài ba cô y tá và một bác sĩ mà giờ này ông ta đi đâu mất; chồng tôi chạy quanh kiếm không ra.
 Một chặp lâu, tường như cà thế kỷ ông ở đâu lù lù về nhờ có người báo ông mới về gấp. Ông khám sơ, bảo phải cho nước biển vào gấp. May sao sục sạo hồi lâu trong mấy tủ, " đào " ra được một chai, cho vào liền, đồng thời ông rửa ráy vết thương rồi băng bó lại.
 Mẹ chồng tôi bị một mảnh sắt nhỏ của súng cối găm sâu vào màng tang, nên máu cứ chảy rỉ rỉ ra hoài không làm sao chặn lại được, trừ khi mổ lấy mảnh sắt ra nhưng ở đây làm gì có dụng cụ máy móc mà mổ với xẻ! Thôi đành đáp ứng với tình thế chứ viết làm sao bây giờ ! Chồng tôi ngồi canh mẹ, đè cứng lấy tay bà không cho nhúc nhích sợ sút kim ra.
     Lúc ấy đã bảy giờ, trời tối om. Chung quanh, người bị thương nằm la liệt, có người đã chết nằm co quắp ven tường không ai rảnh mà đem đi, thật là rùng rợn . Vậy mà số người ở đâu cứ đưa đến mỗi lúc một đông, để nằm cùng ở dưới sàn nhà vì không có giường.
 Cái chết, cái sống, người mất, người còn, tôi thất thần không còn nhận ra aichết ai sống nữa ! Vì trước mặt tôi khung cảnh quá khủng khiếp, hỗn loạn, máu đổ, người rên, kẻ không chân, người cụt tay có phải chăng đây là địa nguục trần gian và chúng tôi bị đọa xuống ?
Chồng tôi vẫn cúi đầu ôm tay mẹ, ông em thì mắt đỏ hoe, không dám nhìn cảnh đau lòng ấy. Còn tôi... có gì hơn chú em chồng, tâm thần bất định, trí óc rối loạn, muốn rời ngay chỗ này mà đi thật xa, kiếm một nơi nào yên tỉnh để nghỉ ngơi một chút nhưng nhiệm vụ trước mặt bắt buộc tôi phải cố trấn tỉnh mà lo cho tròn : nào mẹ chồng, nào em chồng, nào chồng người nào cũng đang lâm vào một cảnh bi đát đau thương cần tôi phải lo sắp đặt bảo bọc cho họ.
 Ý nghĩ đó làm cho tôi lần lần bình tỉnh lại để đóng vai người đạo diễn. Nhưng trong cách tổ chức  tôi cố giữ phần ưu thế, đặt cho mình vai trò vừa được nhẹ nhàng vửa được tránh sự sợ hãi. Sau đó tôi chia công tác, chồng tôi ngồi với mẹ cho đến canh tư, Thiện theo tôi đi tìm chỗ ngủ để lấy sức rồi đến canh tư trở lại thay thế chỗ cho anh, còn tôi có phận sự canh chừng có việc gì bất trắc xảy ra, tôi sẽ giải quyết.
 Khi đưa Thiện đi tìm được một chỗ ngoài hành lang để nằm ngủ cho qua đêm, tôi trở lại chỗ chồng tôi thì con đường hẽm đã đầy người mới chở đến nằm la liệt
.Trong đêm tối tôi quờ quạng cố tránh họ mà đi, miệng cứ la:  Xin nằm sát vào thành cho có chỗ cho người đi . N hưng lúc ấy một ánh đèn bấm của người y tá loé lên, tôi thấy mình đang đứng giữa đống xác chết, người cụt tay, người cụt chân, đầu vỡ nát, những cặp mắt lồi, miệng tét giơ hai hàm răng...Ôi ! Khủng khiếp quá 
! Ghê rợn quá! Tôi thất kinh hồn viá , ngã lăn ra trên đống xác, không còn hay biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại, chả biết là bao lâu, tôi vẫn chưa định thần tìm hiểu tại sao mình nằm đây. Mãi một lúc sau khi đã tỉnh hẵn, tôi mới nhớ là đang định đi đến chỗ mẹ chồng và chồng mình đang còn ngồi đó với mẹ. Tôi như muốn khóc lên trong bóng tối, chả biết phải đi về phía nào, quên cả ngã vào ra, tôi bước liều...
 Té ra tôi đã đi ngược lại, đến một phòng trữ gạo mà bao còn vứt ngổn ngang, tôi mệt quá, nằm vật xuống trên một bao, thiếp đi cho đến sáng bị người giữ kho kéo đuổi ra.
     Tôi liền đi tìm Thiện để lại đổi phiên cho anh thì thấy chú ta còn ngủ, mà trời ơi, lại nằm cạnh một người đã chết từ lâu được đắp chiếu mà chú ta không hay biết gì cả. Khi thức dậy, chú vừa tỉnh thì thất kinh khi thấy mình nằm cạnh xác ấy cả đêm. Chúng tôi vội vàng đi lại chỗ chồng tôi. Anh vẫn còn ngồi với mẹ, ngồi suốt cả đêm trong phòng lạnh buốt, một tay vẫn đè lên tay đang được tiếp máu của mẹ , tay kia để trên bụng mẹ để truyền hơi ấm qua cho mẹ , miệng lẩm nhẩm niệm Phật.
       Bây giờ trời đã sáng hung, một chút sau khi chúng tôi đến thì hết nước biển, ông bác sĩ khuyên chúng tôi nên đưa bà cụ xuống phòng dưới để té chỗ cho các bệnh nhân mới đến. Chúng tôi đành xúm nhau quấn bà trong mền đưa xuống để nằm trong góc phòng và ngồi cạnh bà canh chừng. 
Bà vẫn mê man, mặt mày sưng phù lên, máu vẫn rỉ ra thấm ướt cuốn băng. Hơi thở có vẻ càng yếu dần đi. Chúng tôi nhờ mấy bà ở đó canh chừng giùm để đi ra rửa mặt và kiếm gì ăn lót dạ. Đang kiếm chưa ra thì nghe có người chạy theo réo lên:
- Các ông bà ơi, bà cụ tắt thở rồi !
  Chúng tôi hết sức bối rối, chả biết phải làm gì để lo đám tang cho mẹ trong hoàn cảnh hiện tại, thiếu thốn mọi phương tiện, nhất là tiền. Tôi vội đi tìm các cô y tá để hỏi phải làm thủ tục như thế nào. Trong lúc bước ra ngoài trời, tôi xúc động quá vì vừa đi vừa khóc lớn, thì ở góc tường có một cô gái nghe khóc, quay lại nhìn tôi ròi chạy lại:
-Ai như chị Hanh vậy ?
-Em Soa !
 Tôi vừa nói vừa khóc, mếu máo kể tình trạng của chúng tôi. Soa là người học trò cũ của chồng tôi, xưa kia ở cạnh nhà và rất mến chúng tôi. Soa nghe tôi kể xong, xúc động muốn khóc theo, rồi tự dưng mở lời :
-Em sẵn có tiền đem theo, chị cầm tạm mười ngàn mà lo cho cụ.
Trời ơi! Đang bối rối, tôi được Soa cho mượn tiền một cách hồn nhiên vồn vã, tôi nghẹn ngào không biết phải ăn nói làm sao để cám ơn tấm lòng hào hiệp của người con gái mới lớn lên. 
 Thật là tấm lòng vàng hiếm có trong thời buổi chiến tranh, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, ai có tiền mới sống được.
Tôi cầm tiền rồi như cái máy, chả tìm hỏi ý kiến ai, vụt chạy thẳng theo đường cái băng qua cánh đồng An Cựu.
 Chân không giày dép, tôi chạy bộ trên đường. Cái lạnh buốt da chân đã đành, còn cái lạnh của vỏ đạn rải khắp nơi trên mặt đường cắt chân tôi chảy máu mà lúc ấy nào tôi có để ý, cứ thế chạy miết cho đến Miễu Đại Càng vào nhà quàn mua một cái hòm gỗ tạp hết 7000 đồng rồi ra thuê một chiếc xích lô đạp chở về.
Đang đi trên đương thì bị máy bay Mỹ  tảo thanh vùng An Cựu bắn việt cộng, đạn bay vèo vèo trúng cái hòm lủng mấy lổ mà may quá, lạy Trời lạy Phật không trúng anh phu xe và tôi đang lúp xúp chạy một bên. Khi đạn nổ, anh phu xe hoảng hốt đòi quăng xe chạy núp, tôi cũng hoảng ôm tay anh chặt cứng. Trong lúc đó tôi không còn biết mình là ai nữa, chỉ thấy hoảng sợ, mong bấu víu vào một vật gì mà cánh đồng thì trống trải không một bóng người, cây bên đường thưa thớt, biết trốn vào đâu ?
Thôi thì đành chịu chết với anh phu xe vậy. Có Trời mới hiểu cho tâm trí tôi lúc này! Con ơi ! Chồng ơi ! Sao đời tôi hoạn nạn quá vậy ?
Máy bay đã mất hút, đạn không còn nổ, song tôi vẫn không buông tay anh phu xe, tôi lấy lời lẽ dịu ngọt van lơn anh , thuyết phục anh chịu khó chở chiếc quan tài về trại tôi sẽ xin trả tiền thật hậu. Tôi còn nhớ là tôi kêu gọi lương tâm của anh, đồng thời tôi cũng như giảng đạo cho anh nghe :
 -Nếu anh bỏ tôi, anh chạy anh cũng sẽ chết, thà chết mà làm được một việc nghĩa giúp tôi đem hòm về chôn mẹ chồng tôi, anh sẽ được Trời Phật cho anh khỏi xuống địa ngục..
Mà anh ta nào có hiểu Điạ Ngục với Thiên Đàng,  Còn lương tâm ? Ôi chao ! Nhất là trong thời buổi loạn ly này ai cũng chỉ lo cho mạng sống của mình trước đã. Điều mà làm cho anh ta xiêu lòng không gì khác hơn là tiền, nghe tôi nói tôi sẽ trả rất hậu cho anh là anh nhận lời ngay. Khi con người thoát được hoạn nạn, thì việc đầu tiên là  nghĩ đến mối lợi, đến đồng tiền. Tiền cũng như một tắm kiếng phản chiếu ánh dương thường làm mờ cả lương tâm con người.
Vì vậy anh ta leo ngay lên xe đạp đi, tôi theo sau đẩy thêm cho mau.
 Trong giây phút đó, tôi chỉ có trong đầu óc ý nghĩ là mẹ tôi sẽ được chôn cất tử tế đàng hoàng khỏi bị bó chiếu đắp vùi xuống như bao người xấu số khác , hoặc sẽ bị chó đói đào lên ăn thịt. Lòng tôi dấy lên một niềm hân hoan đầy tình thương, chả còn nhớ gì đến đôi chân đau buốt rách da.
Về đến trại tôi thấy hai anh em đang đứng canh mẹ, đầu gục xuống như hai khúc gỗ, mỗi người một vẻ buồn, mặt mày hốc hác bơ phờ, đau khổ lộ ra trên đôi mắt đục ngàu.Tôi bước nhanh vào kêu to lên: 
- Mua được hòm rồi !
Cả hai đều ngạc nhiên : -Tiền mô mà mua rứa ?
Chồng tôi mắt sáng lên và mừng rỡ. Tôi kể lại chuyện xong, hối thúc hai anh em bắt tay vào việc.
  Trong lúc Thiện đi tìm thuê người đào huyệt thì tôi phụ chồng liệm mẹ
 Cả đời tôi đâu bao giờ dám sờ mó đến thây người chết đâu và có biết gì là liệm, thế mà sao lúc ấy tôi bạo dạn thế ! Tôi lấy hai áo gấm chú Lan chở theo hôm qua, mở rộng hai cánh tay rồi mặc vào cho mẹ. Tôi làm rất tự nhiên, không sợ hãi tí nào và lòng tràn ngập yêu thương. Tôi quấn mền cho bà, tẩm liệm xong, thì mấy người phụ đang khiêng cái hòm ra, chưa đào xong huyệt, thì đạn súng cối việt cộng bắn vào rơi nổ ầm ầm, họ bỏ chạy hết  chỉ còn ba chúng tôi cứ tiếp tục đào huyệt, lấp đất không biết có đủ bề sâu không nữa , ba chúng tôi bỏ chiếc hòm vào huyệt, lấp đất lại . Làm xong, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, rất tự hài lòng đã làm tròn bổn phận một người dâu hiếu thảo.Trong lúc ấy, đạn vẫn vèo vèo trên đầu, chung quanh, nhưng hình như có sự phù hộ của mẹ, cả ba chúng tôi đều an toàn... ( trích một đoạn về Tết Mậu Thân )


Nguyễn Thị Thu Ba . 

 *Toulouse, 1968 . Hôm đó tôi đang mở Tivi theo dõi Tết Mậu Thân Huế, thấy chiếu cảnh một người đàn bà đang ngồi bên đường, đầu đội cái nón lá rách, đang lấy tay lấp một khoảng đất dài bằng cho một cái hòm, tôi nghĩ là cả bà đang chôn cất ai đó. Bỗng dưng mặt mày tôi choáng váng, tôi gọi chồng:
- Anh ơi ! Lại coi nì ! Trởi ! thì ra lúc TV chiếu thật gần người đàn bà, bà ta ngước mặt lại nhìn ống kính, tôi nhận ra là mẹ mình! Tôi run bắn cả người và cảm thấy một cái lạnh như thép xuyên vào ngực mình ! Chồng tôi cũng không ngờ nhưng xem rồi bỏ đi chỗ khác...
Mấy tháng sau, khi chú Thiện tôi và Ba  Mẹ tôi đã trở vào SàiGòn lại, tôi gửi thư về hỏi mẹ, bà cho biết là những cảnh trên TV là do tốp ký giả ngoại quốc bạn chú Thiện từ Đà Nẵng trở vào Huế để quây phim phóng sự Tết Mậu Thân thì tình cờ lại gặp gia đình tôi và quay cảnh trong lúc chôn cất bà Nội tôi, và sau đó chắc đài truyền hình Pháp đã mua lại những cuộn phim quý giá này, và một sự tình cờ của Trời mà tôi đã nhìn thấy tận mắt cảnh mẹ mình chôn bà Nội...


 đông hương 

BÀI CA THAO THỨC


trên bờ ruộng em hát lời Thao Thức
nhìn anh đang vỡ đất ướm ngày mai
bồi phù sa trên luống cày mới nhất
anh đánh vồng, gieo hạt giống tương lai
 *
mảnh đất ấy sẽ lúa vàng tươi rói
như mặt trời một sớm dấy bình minh
đem gió mát căng cánh diều xưa gãy
chờ tuổi thơ gầy dựng lại đời mình
 *
chiếc gàu sòng đêm trăng bên bờ giếng
em ngồi canh mấy thồ nước, sợ đầy
sợ anh mỏi tay, tiếng hò làm biếng
anh nhìn em vui ánh mắt thơ ngây   
*
trên bờ đời, em hát lời Thao Thức
 vẽ mặt trời bằng phấn nắng tương lai
đêm đơn lẻ thôi làm người thao thức
chở vui buồn hai gánh nặng oằn vai
 
 *
trên bờ ruộng em hát lời Thao Thức
nhìn anh đang vỡ đất cấy niềm tin
bồi phù sa trên luống cày mới nhất
anh đánh vồng, gieo hạt, tưới an nhiên
 
đht 

THÁNG NÀY DÕI MẮT...




Tháng này nhìn bạn mình buồn
sau đôi mắt bạn nỗi niềm xa quê
bâng khuâng, mình cũng lê thê
bao giờ gặp lại lúa hê hả đồng
 *
Tháng này da diết trong lòng
ra đi tìm sống, vẫn mong một ngày
từ lưu vong gửi gió mây
chút tình cho Mẹ, cho bầy em thơ
 *
Tháng này em gửi anh thư
hỏi anh còn giữ ước mơ cau trầu
những chồng tâm sự dày, cao
đêm nghe Nội, Ngoại, ca dao ru hời
*
Tháng này, xé nát tim người
khi từ quy núi hát lời du ca
đã bao năm ngóng quê nhà
mơ con diều giấy, khói từ bếp cơm
 *
Tháng này ngày trở thành đêm
nhớ về người lính anh hùng ngày xưa
nhớ ơi mái lá, ngọn dừa
nhớ cây cầu khỉ anh đưa em về...

Tháng này, nhớ ánh trăng thề
trâu cày ruộng, mạ xanh rì cuối thôn
bao năm xứ lạ, âm thầm
vọng về quê Mẹ quặn từng nỗi đau .

đht



  

Monday, April 28, 2014

HÔM NAY BUỒN

 
hôm nay buồn, em bỏ cuộc làm thơ
trời thật gió, mây bông gòn nở vội
em nhớ anh, nguyên một rừng hồn vỡ
lá lao xao, ngọn cuống rụng quanh trời
*
hôm nay buồn, em xuống phố lang thang
em xuống phố tìm bóng anh ngày cũ
bên cốc café đầy đường sao vẫn đắng
anh xa xôi, cơn mưa nhỏ tương tư
 *
hôm nay buồn, em loay quay vô hướng
phút chờ công viên, phút đứng nhìn sông
mưa lất phất rơi tóc như sương miểng
lạnh hai vai, nhắm mắt nhớ ấm lòng
*
hôm nay buồn, tim bỗng dưng nhịp hụt
tictac dài, tictac ngắn, chậm vài giây
nghe thấm mỏi rèm mi cô đơn hạt
ướt vành môi, lưu lạc giọt tù đày
 
đht

Sunday, April 27, 2014

MƯỢN

mượn vai cho tóc rũ mềm
mượn tay ôm lấy mông mênh tình đời
mượn anh trêu khúc khích cười
mượn nhau nghe những vợi vời quá xa
*
chiều nay mượn hạt mưa nhoà
ván màn sương khói, âm ba giọng người
mừng mừng, tủi tủi ra khơi
lên thuyền chở sóng vượt thời gian thô
*
em đi buôn muối xây hồ
mượn thêm nước mặn bán cho tâm tình
bữa về, trên khoé rung rinh
đôi ba hạt ngọc tung mình vỡ tan
 *
dưới đèn, đôi mắt ăn năn
nín thinh, rười rượi lổ loang môi mềm
em nhìn hạt nước, mượn thêm
buồn dâng cao khỏi ngọn đêm cây sầu  
*
mượn mình giọt lệ mắt nâu
tìm nguyên hương nhớ thoảng màu đài trang
 
đht
 

MỰC THƠ EM

thơ em đó, thăng trầm như ngọn sóng
mùa thủy triều yên, thơ là cát ròng
mùa gió nổi, thơ là phong bão táp
rồi lại hiền lành, sau những nụ hôn
 *
tâm hồn em như cánh đồng bát ngát
với có anh, lúa trẻ hát tình ca
với không anh, cánh đồng trơ rơm rạ
trái tim em, hạt sót lại sau mùa
 *
em yên ngủ giữa vòng tay anh ấm
mộng thướt tha, dải lụa áo Hằng Nga
đêm trăng lên, hạc hồng bay thật chậm
ru lời tình thơ anh gửi chiều qua
 *
trong thơ em, anh ánh trăng bất diệt
tâm hồn anh, ngôi Bắc Đẩu chung tình
mực tim em, trên án thư, màu huyết
đỏ nguyên đời, dành để viết cho anh
đht

Saturday, April 26, 2014


Chương Trình Giới Thiệu Thi Phẩm THAO THỨC

Kính thưa quí niên trưởng và quí bằng hữu
Cao Nguyên kính mời quí vị đến tham dự buổi giới thiệu thi phẩm "Thao Thức" viết về quê hương trong Tháng Tư buồn với Dòng Thơ Lưu Vong .
Buổi giới thiệu thi phẩm được tổ chức vào lúc 2 giờ chiều ngày 25/5/2014 tại Nhà Việt Nam: 308 Hillwood Eve - Falls Church - Virginia (VA 22042) .
Sự hiện diện của quí vị là niềm khích lệ vô cùng quí báu với tác giả .
Thân kính chúc quí vị và gia đình luôn an vui và hạnh phúc .
Trân trọng,
Cao Nguyên

@

"... Qua hơn 200 bài thơ trong tập thơ Thao Thức, tôi muốn chia xẻ cùng quí vị những gì mà một người Việt Nam, vừa là chứng nhân, vừa là nạn nhân của cuộc chiến bảo vệ quê hương . Tôi chia xẻ cùng quí vị về nỗi đau nhức nhối từ những vết thương của Đất, của Người . Tôi cũng chia xẻ cùng quí vị niềm hy vọng của những người Việt Nam luôn mong muốn quê hương mình sẽ được tái tạo từ những xanh thơm của ruộng vườn, sự khang trang của phố thị, những thơ mộng của núi sông . Hơn thế nữa là sự phục hung nền kỷ cương đạo đức luân thường do Tổ Tiên dựng xây và lưu lại, sau sự tàn phá không thương tiếc của tập đoàn thống trị trên quê hương mình hôm nay .
Còn đâu một đất nước Việt Nam ngàn năm văn hiến với niềm tự hào của giòng giống Lạc Long! Còn đâu một thành phố Sài Gòn với tên gọi Hòn Ngọc Viễn Đông! Tất cả đã bị “lăng trì” bởi tiếng nổ kinh tâm trong ngày 30 tháng 4 năm 1975!
Rơi vang một tiếng nổ bùng
Thắt ngang nước Việt một vòng khăn tang! ..."
(Trích Lời Ngỏ)

Lời Ngỏ vào thi phẩm THAO THỨC
http://clbhungsuviet.blogspot.com/2014/04/gio-to-hung-vuong.html

Lời TỰA của thi tập:
http://clbhungsuviet.blogspot.com/2014/03/thao-thuc.html

NỢ ANH NHIỀU LẮM


người sợ nợ, lại nguyên đời mắc nợ
không nợ đời mà lại nợ với anh
thuở tuổi ngọc anh tặng quà thương nhớ
em mang theo, lỡ đánh mất lá tình
*
quay vội vã tìm theo đường phiêu bạt
cuộc đời mình như làn gió Bắc phong
về xứ lạnh, muộn phiền ngày, năm, tháng
tim mùa Đông, cơn lũ cuốn em nhầm
*
em chỉ còn trong túi mình hình ảnh
vòng tay anh và trìu mến trăm năm
sợ chìm lĩm trong giòng đời chảy mạnh
ôm chặt trên người, những dấu môi hôn
*
em sợ nợ anh, tình yêu chưa trọn
ngày em về vừa gặp, đã hoàng hôn
mừng chưa kịp, pha lê bùng ào sóng
tay em run, môi cũng ngọng, khôn cùng
*
 em đứng lại giữa ngã đường, hai dốc
oẳn tù tì, phải, trái để đi theo
xa thật xa, tầm nhìn nghiêng khoé mắt
 ngay tim mình vừa lúc tỉnh chiêm bao
 *
nợ anh nhiều, sau biết trả ra sao ?

đht

 



Friday, April 25, 2014

BẤU HƯ VÔ

 
cẩn thận anh, bờ lề phù sa lở
hôm nay em đi vỡ đất trồng thơ
mai muốn gặt hái muôn ngàn ẩn ngữ
lại lom khom nhổ bóng rễ lời mơ
 *
phút giây phải là phút giây vĩnh viễn
mới gặt tâm, những hạt thóc tri tình
em đem rắc rải chung quanh cuộc diện
đứng vòng ngoài nhìn vói đám nhân sinh
 *
em vỡ lại khu vườn tình thuở ấy
gieo thâm tình trên những luống chân như
hạt giống tốt nay mai vươn mình dậy
những cành lúa vàng như trái tim anh
*
cẩn thận nhé, nhìn kỹ nơi em đứng
bờ phù sa con đê mặn đá mòn
đang rúng động vì chân đời không vững
bấu hư vô năm ngón sướt da non
 
đht
 

HÔM NAY

 
hôm nay mưa, không viết thơ trên lá
trời đang Xuân sao lạnh chạy trở về
nhanh thật nhanh, vấp phải vào sỏi đá
đau khóc ròng, thành cơn mưa lê thê
*
hôm nay nắng, ôm bóng mình luân vũ
mây mĩm cười, nán lại trước giờ bay
com chim ngủ quên trên nhành gầy rễ rũ
đợi chờ bầy, ngồi quán uống cho say
 *
hôm nay gió, tóc rối bời, quay quắt
bắt chước mình đang nhung nhớ trời thương
vài ngọn quấn quýt vai, ôm thật chặt
sợi tôi xa người, nước mắt không ngoan  
*
hôm nay mây như bông gòn nà nõn
tí nắng hồng, hồng như má anh yêu
hồng như môi chiếc hôn nào đã chọn
làm chỗ dừng chân trọ lại một chiều
 
đht
 
 
 

Thursday, April 24, 2014

HỎI TRĂNG




hỏi trăng có xuống bờ sông đánh thức
lời ngân xưa trong điệp khúc thơ vàng
ngân mãi tiếng trầm tư em hay vỡ
những chiều nghe chân sương gíó lang thang
*
em mau miệng chợt giòn lời thương nhớ
vui cũng lây và buồn cũng chạy về
theo bước bóng, gót em nôn nức phố
phủi thời gian đang đóng bụi trên lề
 *
bảo nước mắt là pha lê vụn hạt
rơi thành mưa từng giọt mặn quanh vành
vành môi ấy ngày anh chưa biền biệt
như son hồng sơn màu thơm hương anh  
*
trăng mĩm cười, ta với sông là một
em từ đâu mà như Cuội trên trời
ta với sông, từ thuở trong tiền kiếp
thề cạnh nhau cho đến cuối luân hồi
đht  

ĐÔI TIM VẪY CÁNH

 
 nét buồn chung thành hình trên giá vẽ
tôi ngắm người, rồi tôi ngắm lại tôi
đôi mắt ấy, tinh thần nuôi tôi sống
đôi môi này, uống trọn giọt buồn xuôi
*
tim tôi dang rộng vòng tay ra nhận
những ưu tư, phiền muộn của người thương
tâm trạng vui- tâm trạng buồn hai đứa
chia cùng nhau- đắp lại vũng tâm hồn
 *
 biết người hiểu những điểu tôi muốn nói
người và tôi, hai nửa của tim nhau
tôi không vui khi người buồn, và ngược lại
người ưu tư nghe giọng nói tôi nhàu  
 *
bức tranh vẽ một chuyện tình huyền thoại
tả đôi tim vẫy cánh phía mùa Xuân
đã ngàn năm băng mây vể trong cõi
chỉ nắng hồng- hương lạ nguyên thinh không
 
đht 


 

Wednesday, April 23, 2014

NGHE ĐÊM TRỞ MÌNH


đêm trở mình nghe như đầu gối lỏng
chạy nhanh về trên ngọn gió thu phai
bóng đèn cũ không đủ cho nồng ấm
ta thức thao ngồi nghe gió lay cây
*
bên bờ sông, trăng nghẹn ngào môi lệ
lời nhớ nhung như ta nhớ nhung người
chỉ ngực trái phập phồng hơi thở bể
từng mảnh con, vỡ vụn rớt ven trời
*
nơi xa lắm mong manh ngày tương ngộ
ta ôm đầu đi xuống phố chưa quen
tóc băn khoăn, hỏi vì sao đổi chỗ
từ vai người nay tóc lại vai em ?
 *
ôi! ta biết tìm đâu ra lời giải
men dấu chân bụi đã phủ ngàn đời
con phố cũ thiêm thiếp chưa kịp dậy
tiếng còi tàu cảm xúc xé màng tai
*
ngồi xuống đỡ trên ghế công viên trống
vài cánh dơi về muộn ghé nhành gầy
người về muộn nên tình ta di mộng
ôm ngàn đời khoé mắt ướt mưa say
 
đht  

TÂM HỒN TRĂNG NON


mở đêm đưa giấc vào ngày
vãi trên đồng gió, ươm vài hạt thơ
em nằm mơ, em nắm mơ
thời gian như đọng trên bờ sông mây
 *
nguồn thơ theo bóng trăng gầy
thương em hon héo, vòng tay đỡ người
lỡ hôm nào bước quên vui
gót trì, chân mỏi, nhìn đời, mi cay
 *
bóng trăng ấm tỏa nồng say
giấc em nũng nịu quen hơi thở Mình
phập phồng lồng ngực hồi sinh
tiếng tim đã vỡ trong đêm thuở nào
*
mở đêm nâng chén rượu đào
mời anh một hớp ngọt ngào môi em
mở tim nghe khúc khích giòn
còn nguyên hương vị tợ hồn nõn trăng
 
đht

Tuesday, April 22, 2014

XA XA


xa xa mất tầm mắt tôi
xa tầm giấc ngủ, thơ hay thức nhìn
bóng xưa len lén hôn tim
xa xa ngắm mộng một đêm thật nồng
*
xa xa có tiếng hạc hồng
vỗ về trăng cũ,  trong ngàn lời ru
lung linh mặt nước hồ thu
tôi ngồi như bức tượng mù mơ trăng
 *
xa xa lau cỏ ngàn năm
xanh xao, vàng võ, cảm trầm giọt châu
mùa hoa hương tỏa vị đầu
yêu anh từ thuở cau trầu còn thơ
*
xa xa mưa lở hết bờ
phù sa trở ngược, đắp bờ sông Tương
xa xa, trên bến Tầm Dương
ai ngồi đếm hạt lệ sương lăn tròn

đht

Monday, April 21, 2014

NỖI BUỒN CHIA AI ?


tháng Tư trời buốt sương mù
tháng Tư tâm chợt trở về bảy lăm
anh, ba mươi chín Xuân sang
một con én gãy cánh buồn thân trai
*
tháng Tư, lòng nẫu xứ người
đêm thao thức trở giấc hoài, vọng âm
tiếng cha, tiếng mẹ, tiếng em
tiếng bom đạn réo trên từng nỗi đau
*
tháng Tư, con sóng bạc đầu
lênh đênh biển cả không đâu bến chờ
tháng Tư mẹ góa, con thơ
mắt anh chảy máu, chân nhừ xiết gông
 *
tháng Tư, còn lại tấm chăn
poncho rách đắp đêm em tìm đường
anh rời tay khỏi người thương
đầu ê báng súng, vết thương loét hồng
 *
tháng Tư, năm ấy vẫn còn
bên tai lời bạn : -đưa giùm tao thư
trước khi về cõi sương mù
bây giờ mộ bạn ai người trông nom?
 *
tháng Tư, băm chín năm tròn
quê người Thao Thức nỗi buồn... chia ai ? 
 
đht

NGÀN NĂM NỮA BIỂN VẪN LÀ ANH


ngàn năm trước mùa Thu, mùa rụng lá
ngàn năm sau Thu vẫn lá rơi vàng
và trong em, giọt buồn chen hơi thở
và trong em, sóng nhớ cuộng triều thần
*
nỗi lẻ loi quất đau toàn thân thể
con tim câm như tượng đá âm thầm
trong lạnh đêm, giọt sương lăn ngạo nghễ
-ta chảy về vùng biển vắng triều âm
*
em mơ mình là phù sa thương mến
anh đắp bồi cho bờ vững thôi xiêu
những hạt cát anh mang về từ biển
dịu mịn màng, hạt cát của tình yêu.
 *
đời đi qua, Thu vẫn mùa lá rụng
anh về đây, tim em mới áo hồng
ngàn năm sau, cát luôn đùa giởn sóng
và trong em, anh biển ấm tâm hồn.
 
đht
 

Saturday, April 19, 2014

BÂY GIỜ ĐI ĐÂU ?


( Cám ơn Thao Thức * đã cho đông hương những cảm xúc để viết được những giòng thơ này . Cám ơn anh Cao Nguyên)

tháng Ba*, chim gửi lại rừng
đồi thông xơ xác, lá rưng rưng buồn
 thời gian vụt cánh bay luôn
  mặt trời chết yểu, vết thương trăng bầm
 *
tháng Ba, em đứng sau lưng
gốc già trụi vỏ, nhựa, nguồn héo khô 
bên triền, con hoẳng ngủ trưa
nai con khát sữa, mẹ vừa bỏ đi 
*
tháng Ba em nhớ xuân thì
mênh mông quá khứ hiện về: chiến tranh
muốn quên đại lộ kinh hoàng
ôn ngày hôn lễ, vôi hồng trầu cau
 *
   tháng Ba, chợt bỗng đỏ au
 tay em chạm phải máu nhau trên người

  chợt nghe gầm rít trên đồi
  nhớ ra, thôi đã cuối rồi tháng Ba

 ***



tháng Tư ! di tản, biệt ly
  tháng Tư đôn đáo người đi, kẻ chờ
  súng như mưa rụng trên bờ
  anh thân chiến hữu, bây giờ tù lao
*
 *
tháng Tư,  khăn trắng quấn đầu
  vong hồn ở lại, con chào mộ Ba
 thắp hương cầu khẩn cùng cha
 cha ơi !phù hộ
  cho anh em con... lên được tàu .


đht 

*tháng bắt đầu di tản chiến thuật từ Ban Mê Thuột
*Thao thức ; Thi phẩm viết về Dòng Thơ Lưu Vong của nhà thơ Cao Nguyên vừa ra đời .
còn cào rách nổi tim tôi rướm máu
bước giày Saut trên đại lộ kinh hoàng
buổi sáng nào bom đạn xới quê hương
cày thành những vũng mồ hoang ôn mệ
 
anh với tôi, nếu không cùng thế hệ
thì cùng giống nòi, mang tên họ Rồng Tiên
sao người lại bảo rằng tôi không thể
chung nhục nhằn, chỉ biết đến tình riêng
 
cứ nói đi, để nghe môi tôi ngọng
mắt tôi đau, cay xót với tình thâm
trong gió bão, thuyền lên đênh vượt sóng
tìm thiên đàng, người giẵm người tìm chỗ ngon  

Tháng Tư ơi , ta như người phản bạn
bội bạc giống nòi, bội bạc tổ tiên
hưởng ân huệ, sống trong muôn ánh sáng
quê hương người, không từng biết đau thương


 
 

Friday, April 18, 2014

THEO BƯỚC CHÂN THẦY


ý thơ ta học từ người đi trước
chữ nghĩa ta, là bước sư phụ mình
bước sư phụ, một tài nguyên sáng tạo
từ con tim, giòng máu chảy tri tình
 *
bao năm trời theo chân thầy học chữ
thầy đắn đo, đạo hạnh với từ chương
 mai nếu thấy ánh bình minh sách vở
triễn lãm đi cho thiên hạ xem cùng
 *
lời sư phụ con khắc khi tâm dạ
trên bước đường lãng tử một mình đi
bóng sư phụ sẽ cho con điểm tựa
những ngón tay sửa sắc đẹp tâm thi
 *
ý thơ ta vượt thinh không, ngày tháng
xuyên thời gian nét vẽ khác khan người
trong cảm nhận cuộc đời không sư phụ
thấy tim mình như cuồng vũ, chơi vơi
 đht
 

CẢM XÚC VỀ


tôi rất sợ một ngày không còn nắng
 mưa lưu linh du mục sãi bước đời
sợ thương nhớ làm tóc mình bạc trắng
màu liêu trai như phiến đá ma trơi
 *
mới hiểu sau những tâm tư đẫm ướt
giòng hồng thôi ngưng chảy trong tim mình
hương sắc sảo của niềm tin thành khói
bay vèo đi khuất mất giữa vô biên
*
cánh cửa sắt ngục tù từ tuổi nhỏ
khoá rỉ han, im vọng ngóng tay anh
chìa anh giữ, chìa chỉ anh biết số  
không 1, 2 mà số những lần hôn
 *
nên tôi thèm khi sáng mai thức giấc
nghe chim trời vỗ cánh hát sau mây
những lời nhạc phổ thơ anh ngọt mật
cảm xúc về hong lại ấm đôi môi
 
đht

Thursday, April 17, 2014

ĐƯỜNG NÀO ĐI QUÊ HƯƠNG


 Cám ơn Dòng Thơ Lưu Vong
đêm Thao Thức trắng nghe lòng nhói đau...

***
khuya Thao Thức, đồng tử màu huyết dụ
cắn môi bầm, thương thi sử lưu vong
giọt nước mặn, sâu thấm trong giấc ngủ
lời vọng âm thành quách cũ điêu tàn
 *
nhớ cố tri, nhớ điệu kèn tang lễ
anh về nguồn, hồn linh khóc phận thân
chinh nhân xưa , Châu chưa về hợp phố
đã ngàn trùng, người nhớ nổi nhau không ?
*
đêm nghẹn thở, ánh đèn đường leo lét
niệm khúc tình quê tôi đó chưa nguôi
trăm năm ngỡ sẽ muôn đời ly biệt
đám bạn mình, đứa lạc, đứa xuôi tay
 *
mùa trăng cũ trên rừng yên ngủ lá
chiến chinh về, hư hao cả mùa Xuân
giòng người giẫm lên nhau tìm biển cả
giải khăn sô cho Huế nặng ngàn cân
 *
tôi chép lại chuyện ngưòi lính di tản
súng trên tay, đành bỏ xuống ra hàng
tương lai đắng cay ngục tù dài hạn
Xuân ngoài trời, lòng lạnh giá hơn Đông
 *
ôm Thao Thức để rồi ngồi thao thức
mượn thi nhân một phút mặc niệm buồn
Mẹ tan xác, mồ Cha vừa lấp đất
để nguyện cầu cho trời Việt lại ...vào Xuân
đht
 

ÂN HƯỞNG CỦA THẦY

 
ân hưởng của Thầy cho lời ý
vừa tình, vừa nghĩa thủ trong tay
bao nhiêu mới đủ hầu sư phụ
đàm đạo thơ văn được với Thầy ?
 *
ân hưởng của Thầy từng suy nghĩ
về đời, về thiên hạ, thâm giao
khắc ghi trong dạ, xin chăm chỉ
mong một mai này thấm thía sâu
*
may mắn gặp người như sư phụ
theo làm đệ tử, học từ chương
chữ nghĩa mênh mông chưa hội tụ
chỉ tại thương Thầy ta gắng thêm
*
ân hưởng của Thầy, trang thôi trắng
lòng tờ bổi chữ đẹp lung linh
chữ nẫy ra lời, ngòi lẵng lặng
vẫy bút thành thơ, mực thật duyên
 
đht