Saturday, April 30, 2016

VỀ ĐÂU LỐI MÒN NÀY

 
 
trên một lối mòn chạy ngang đâu đó
in dấu chân tôi và con chim què
hai dấu chân chụm đầu vào, thương nhớ
những bước thơ người- lần rẽ  ngang qua
*
trêm một con đường ngày mưa thành phố
giòng sông Garonne lắng sau sa mù
dăm cánh hải âu biển xa ghé lại
còn ấm tim người, thấm sâu lòng tôi
*
trên hàng mộc lan, lá chưa thức giấc
ánh nắng mặt trời buồn mưa, bỏ đi
tâm tư mong manh, nhìn chưa rõ mặt
như thể linh hồn rưng rưng ướt mi
*
trên một tối nào gió ngang hè phố
nghe tiếng thì thầm : Em yêu, Em yêu
mắt chạm phải mơ, hiểu mình ngố thật
Anh bên kia trời, hôn đâu mà trao
*
trên ngõ năm xưa, Thu là xứ sở
biển mặn long lanh, cửa ngõ vào hồn
tiếng phổi thở dài, trầm ưu một bữa
tôi buồn thừ người, si một nụ hôn
 
đht
 
 
 


Wednesday, April 27, 2016



Buổi sáng tôi ưa dậy sớm, xuống bếp lo điểm tâm cho chồng, tôi pha café cho anh như anh thích từ ngày xưa khi anh đến quán Vân, vẫn tự tay tôi pha cho anh.
Trước khi ra khỏi giường, tôi nhìn anh còn ngủ, nét mặt dễ thương, hiền dịu vẫn không thay đổi cho dù đã mấy chục năm sau, vẫn y như lần đầu tôi gặp anh. Mỗi lần nhớ lâi những kỷ niệm này, tôi như bị đàn kiến bò trên người, châm chích, lòng thấy nao nao nhớ...tôi vội ôm lấy tay anh, luồn tay vào tóc anh, rồi cúi mặt xuống cho chạm vào mũi anh để cảm cái ấm nồng của hơi thở ấm và đều đều, để hiểu là mình không mơ, cơn mơ hay trở đi trở lại sau khi cùng với Vân n hìn theo bóng anh đã khuất xa. và sau đó là tiếng súng, tiếng đạn tiếng bom, tiếng máy bay rền trên nền trời Pleiku, những ngọn lửa đỏ rực trời và khói đen nghịt trên thành phố Vũng Tàu...tiếng sóng biển vỗ hai bên mạn tàu ngày di tản, tôi chưa kịp quên dù đã bốn mươi năm sống trên quê hương thứ hai của mình.
Tôi ngồi bên mép giường, ôm nhẹ đầu anh đặt lên chân mình, nhưng anh đã tỉnh, anh vít đầu tôi xuống tặng cho tôi một nụ hôn ngâydài đến ngợp thở.
Anh mỉm cười:
- Mấy giờ rồi mà em đã dậy?
- 8 giờ rồi ông tướng
Anh cười trêu tôi:
- Anh mới chức tá thôi em hihi
- Em dậy lo buổi sáng cho anh và pha café đậm như anh thích nhé.
Để anh nằm yên, tôi xuống bếp. Hương café buổi sáng thơm , tôi rót cho mình một tách nhỏ, mở cửa ra vườn ngắm những cây hồng đang nở hoa, buổi sáng dưới nắng, những hạt sương khuya còn đọng lung linh tên cánh mỗi lần có gió nhẹ thoảng qua; những cây hồng đủ màu anh biết tôi thích nên mua về trồng cho tôi.
Nhìn hoa hé nụ, nghe chim hát, tâm hồn trở thơ thới. Gió sớm mai hơi lành lạnh, tôi kéo cổ áo len, bất chợt tay chạm phải miếng thẻ bài bằng vàng anh tặng hôm sáng đó khi anh trở về doanh trại, bất giác những hình ảnh cũ ngày xa nhau lại kéo về, ập đến, ào ạt như ngọn triều cuồng. Từ một cô học trò Gia Long xinh đẹp, một cô sinh viên Văn Khoa chính chắn, con nhà nền nếp, bỗng một sáng một chiều vì hoàn cảnh đã trở thành một cô gái giang hồ, một kỹ nữ, một trò chơi cho những người đàn ông thèm khát của mới, cho những người lính không có ngày mai.
Cũng may là bạn tôi và tôi chưa đến nổi nhớp nhơ nhầy nhụa , tâm hồn vẫn còn trong trắng, chỉ tội cho Vân đã chưa kịp hưởng tình yêu chân thật với người Vân yêu, Vân chết một cách thê thảm, nhớ đến Vân, tôi buồn lắm, chắc không thể nào quên được bao giờ.
Còn tôi, cái may của tôi là vẫn còn sống sót trong chiến tranh, tôi đã được hưởng tình yêu của anh, tình yêu anh đã đem tôi ra khỏi vũng buồn thời loạn. Anh đã nói với tôi đêm đầu tiên gặp tôi
- Với anh, em là vợ anh, và đêm nay là đêm động phòng của mình chứ em không phải là người kỹ nữ anh đã dùng tiền để mua vui vài đêm.
Chính vì câu nói đó của anh mà tôi quyết định bỏ nghề này, chỉ giúp Vân trông nom quán và cơm nước cho khách thập phương ghé qua; cũng không ngờ anh đã để lại cho tôi một món quá qúi giá khác: Nam, con trai anh và tôi.
Sau này, khi gặp lại anh trong tiệc cưới con gái Hậu , tôi ướm lời muốn anh về sống với tôi vì chúng tôi vẫn yêu nhau, cho Nam có cha mẹ đàng hoàng, vã lại tôi có nhà cửa , còn anh, anh chia phòng sống với người bạn đồng khoá cho bớt tiền thuê nhà, từ ngày qua Mỹ, một thân một mình, anh không muốn đèo bòng nhà cửa làm gì
Nghe tôi phân tách phải trái, lúc đầu anh do dự vì không muốn mang tiếng nhờ vợ ( Sau khi gặp lại nhau, cháu Nam đã muốn cha mẹ nó cưới nhau đàng hoàng )
Hôm anh dọn nhà về, đồ đạc anh chẳng có gì ngoài hai chiếc vali một nhỏ một lớn, tôi giúp anh soạn đồ đạc vào tủ cho anh, trong vali lớn có một hộp bánh qui cũ mèm đầy lổ, chắc là lổ đạn tôi nghĩ vậy. Sau này sống với nhau, tôi hỏi anh từ khi anh xa tôi ngày ấy, anh đã ra sao, anh bảo anh trở về doanh trại và được lệnh phải đưa ngay tiều đoàn đi tiếp viện đủ mặt trận vì binh chủng Biệt Động Quân không có ngày nghỉ phép, hễ hết chỗ này là phải tiếp viện ngay chỗ khác đang cần ....

Sau đó, đơn vị Cường từ Kontum rút về đóng ở Bến Lưc, trong một trận đánh, anh bị thương, được chở về Tổng Y Viện Cọng Hoà. Cường nằm dưỡng thương ở đây  hơn 3 tuần lễ, thấy những vết thương anh sắp được bình phục, và nhiều thương binh mới được chở vào thêm, không đủ chỗ nên Bác Sĩ ký giấy cho anh được phép xuất viện.
Nhà Cường ở Phú Nhuận, nhà bây giờ không còn ai ngoài người vú già của chị em anh ngày xưa tông nom vì mẹ Cường mất sớm khi anh mới lên 5, và cha Cường mất năm ngoái nhưng anh bận hành quân nên không về đưa đám tang cha được. Chị Cường ngày trước làm cho sở Thông Tin, chị quen với một ký giả Mỹ, và lập gia đình với anh ta và theo chồng về Mỹ.
Không còn ai và cũng không có thể trở về đơn vị, Cường lang thang ngoài phố SàiGòn, hôm đó anh đang lang thang gần bến Bạch Đằng, thấy có chiếc tàu Hải Quân đậu ở đấy, và thấy họ đang cho dân chúng đi di tản, sẵn anh đang mặc quân phục, anh dến xin họ cho anh đi, và anh đã leo lên được chiếc tàu Hải Quân này . Chiếc tàu đủ người nên mở máy ra khơi, anh đứng nhìn lại, Bến Bạch Đằng dần dần xa, và quê hương anh đã bỏ lại.Lúc mới lên tàu, anh thấy anh may mắn được thoát và cũng không còn ai là gia đình nữa để nuối tiếc hay ân hận đã ra đi một mình...nhưng sau đó, anh cũng thấy buồn, anh bây giờ sống trong thân phận một người lưu vong.
Cường không đem theo gì trong người anh, trừ cái balo nhẹ hững cùng vài thứ kỷ niệm anh không muốn bao giờ mất chúng, cùng với những giấy tờ quan trọng như thẻ căn cước, cái lệnh bài ghi số quân của anh và hộp bánh bích qui lủng đầy lổ đạn...
Lênh đênh như vậy trên biển, Cường cũng quên mất đã bao nhiêu thời gian anh ở trên tàu. Cường hỏi một người lính Hải Quân cho biết họ sẽ trực chỉ đảo Guam.
Trên tàu, anh làm quen với một thiếu úy Thủy Quân Lục Chiến  tên Trình. Trình cũng không còn gia đình, còn mỗi người dì ruột ở Quảng Trị nhưng bây giờ cũng không biết dì mình đã lạc đâu trên đường di tản.
Một buổi chiều đứng trên bong tàu nhìn biển, Cường móc trong túi áo lấy bóp đựng giấy tờ, anh lấy hình Trầm Hương ra xem, Trình nhìn thấy, hỏi anh
- Niên trưởng có thể cho em nhìn tấm ảnh được không? vì hình như em thấy người trong ảnh quen quen.
Cường đưa hình cho Trình xem, chợt anh ta như giật mình hỏi Cường
- Em xin lỗi Niên Trưởng, làm sao niên trưởng có tấm hình này? có phải cô ta tên là Trầm Hương không?
Cường không trả lời, nhìn Trình như hỏi dò
_ Nếu đúng như vậy là cô ta bạn rất thân với em gái con dì của em, tên là Thiên Vân. Thiên Vân đã chết rồi, Vân chết khi lấy xe đò trở về Pleiku với Trầm Hương, xe đò bị trúng mìn, tất cả mọi người không có ai sống sót, và sau đó Trình không còn tin tức gì về quán Vân nữa, cũng không biết bây giờ số phận Trầm Hương ra sao. Cường thở dài, nói thầm trong miệng:
-Em bây giờ ở đâu? còn sống hay đã chết hả em, anh nhớ em quá!
Chiếc tàu của Hải Quân đã đến đảo Guam, ở đây không lâu, nhờ có uỷ ban Liên Hiệp Quốc can thiệp, Cường đã tìm được gia đình chị, nên được bảo trợ qua Mỹ.

Tuesday, April 26, 2016

BẤT CHỢT


 *Photo de Donghuong Tonnu.
 
không có anh làm sao có tôi
sẽ là không khí qua trời lập đông
không anh máu cũng lạnh dần
và tôi là một điệp buồn nửa đêm
*
không anh ngày tháng triền miên
khoảng không trống vắng, đá viên tịch ngồi
lưu linh du mục trong đời
con đường đi biệt về nơi vô thường...
 
đht


Monday, April 25, 2016

BÁN TIM MUA MỘT NỤ HÔN

 
để đó đi, để đó đi
níu làm chi tuổi xuân thì đã qua
thời gian, tình cảm phôi pha
tâm tư cũng thế, nhạt nhoà sắc âm
*
cho em xin giữa có không
em trồng huyền thoại bằng quân vấn đời
liệu chừng săn sóc buồn vui
cho mùa gặt được đầy tay tình Người
*
em hỏi em, mình gió? mây?
mà sao thời tiết đổi thay lòng trời
em ngồi hốt lá vàng rơi
chặn mùa Thu chín cứ quay quắt tròn
*
hé môi tìm nụ cười giòn
đưa lên bàn mỗ xem còn biết đau
nếu như tình sử vàng thau
em nơm nớp chuyện mai sau mất còn
*
bán tim, mua một nụ hôn
mua không cách biệt, mua gần bên anh
chỉ cần anh giữ cho em
khung trời huyền thoại cõi riêng thuở nào
 
đht


Sunday, April 24, 2016

NGHE MƯA QUA NGÕ

 
 
sáng này cây cỏ ngẩn ngơ
nhìn mưa qua ngõ, hững hờ cánh dang
hạt ơi, sao quá lạnh lùng
rơi trên thềm đá, nghe buồn, dường như
*
sáng nàt bầy sẻ ưu tư
gát chân trên lá, ngu ngơ gió về
ôi sao lòng nặng...như là
cội nguồn toàn nhớ trên bề bộn tim
*
sáng nay nắt dõi theo tìm
mùa Thu của tuổi cuộc tình đầu tiên
mây đâu chạm tóc, vô duyên
che luôn tiền kiếp một thiên sử tình
*
thế rồi buổi sáng lưu linh
theo mưa ra ngõ, buồn tênh một người
tâm hồn tôi cũng vợi vời
đợi mùa trở lại...một đời yêu anh
 
đht


Friday, April 22, 2016

 
hôm nay trời buồn
hôm nay nắng lặn
vì trời mưa mau,
 vì trời mưa mau
 
bên sông đài các
một cánh chim ngàn
bờ đầy cỏ tranh
bờ đầy cỏ tranh
 
vui em thức dậy
em nhìn qua sông
chân sóng lang thang
chân sóng lang thang
 


Thursday, April 21, 2016

MẶT TRỜI VÀ GIẤC NGỦ BUỒN

 
 
sáng nay mưa bỏ mặt trời
 mưa đi về phố, đứng ngồi không yên
mưa nhớ mây, em nhớ anh
vậy là hai đứa loanh quanh ngóng chờ
*
công viên lá ngủ, quên giờ
chỉ chim thao thức, giả vờ hát ca
mưa nhanh, hạt rớt la đà
trên môi, trên tóc, trên tà áo em
*
mùa buồn nên gió bay nghiêng
hôn vai tượng đá, hôn lên cỏ vàng
tóc em không ngủ, lang thang
quấn quanh cổ, trán, dỗ dành rèm mi
*
lao xao cảm xúc về - đi
trong mưa hồn lạnh, pha lê lịm dần
mưa nhiều, bong bóng sắp hàng
theo chân nhau đuổi theo giòng, si mê
*
gót mình sao kéo lê thê
chắc không anh, chẳng buồn về ngõ xưa
sáng nay, em cược với mưa
mặt trời sẽ ngủ giấc trưa thật buồn !
 
đht

Wednesday, April 20, 2016

ĐƯA TÔI VỀ XỨ


 

buổi sáng tôi dỗ mặt trời
bay lên sườn núi nhìn đời dưới chân
lang thang dưới phố giòng sông
sóng đi; sóng ở trầm trầm, nhanh nhanh
chợt dưng dáng dấp bóng anh
giữa vui buồn mở cuộc tình kiếp xưa
có bao giờ không phong ba
nhỉ- ừ- mường tượng như là tí ti
 *
buổi sáng nắng vẫn chưa về
chỉ le lói chút si mê cuối trời
víu nhành chùm gửi chơi vơi
đem vào quấn chặt vợi vời vào nhau
 *
ngẩng nhìn với mắt chiều cao
con sông nhè nhẹ xuôi vào bâng khuâng
tôi như Xuân biếc, ân cần
giữ cho người cả tâm hồn thật trong
 *
đừng như đôi cánh mùa Đông
tháng ngày cứ mãi phiêu bồng đâu đâu
thương anh từ ảnh hình đầu
đôi môi huyền thoại mở đời liêu trai
*
buổi sáng tôi dỗ mặt trời
đưa tôi về xứ có người yêu xa
buột tim đừng nổi phong ba
đừng cho cái lạnh thiên hà giành anh

đht
 


Tuesday, April 19, 2016

CÓ NHỮNG ĐƯỜNG RẦY...

 
những đường rầy sắt chạy về Lyon
trời buổi sáng con tàu còn ngái ngủ
con sông Rhône uốn song song trầm mặc
như có điều gì buồn, nghĩ không xong
*
không mùa mưa nhưng Lyon mưa thật lớn
trắng không gian, trắng hoa tím đang mùa
trắng cả cái nhìn em đang trầm cảm
nhớ lại tại vì hôn anh vẫn chưa...
*
em kệ, khoác áo đi cho quên bớt
sao mình xa, sao mình mãi còn xa
có phải vắng anh, hay sao bất chợt
cảm ướt trên mội, giọt mặn chỉ là...
 
***
cỏ trong công viên lấm tấm nụ vàng
em ngồi xuống, thấy tâm tư mưa nắng
trên lối mòn, đàn sẻ già im lặng
ngóng bước người trong gió vẫn âm vang
*
Rồi Paris, bóng em chạy như ma đuổi
chiều Lục Xâm hoàng hôn lặng lẽ về
dọc sông Seine, chạy dài theo đến cuối
em theo hải âu, gót bỗng lê thê...
 
đht


Sunday, April 17, 2016

CHẲNG CÓ..

 
 
chẳng có con đường nào không mang tên
chẳng có cuộc tình nào không dâu vết
chỉ có con đường chúng mình biền biệt
đã khóc một lần thật nhiều trong đêm
*
chẳng có trời nào không ghi yêu thương
chẳng có mây nào không từng bồng bột
chỉ có lá rừng mùa Thu ốt dột
e thẹn gọi nhau ngồi thêu tên anh 
*
chẳng có mơ nào không lần thao thức
chẳng có thơ nào anh quên yêu em
chỉ có hôm kia anh làm em khóc
nước mắt dìu nhau buồn trên môi mềm
 
đht

Saturday, April 16, 2016

THÌ THẦM VỌNG ÂM

 
 
tôi còn có mỗi bài thơ
hát cho rừng núi đang mơ Hạ về
trời còn lạnh, đất cóng, tê
nhánh gầy chim ngủ, cơn mê tròm trèm
*
mơ tôi lạc giữa cung buồn
phím không gõ nổi tâm hồn thơ tôi
đêm theo cánh vạc lên đồi
nằm mơ hái được lòng người trong tay
*
nhớ quên, trời ạ, lâu rồi
thơ tôi ngọn sóng một ngày triều cao
hát theo cảm xúc nôn nao
nốt tròn, nốt lặng, nốt cao, nốt trầm
*
hát theo lời nhạc chim muông
lá rừng, gió dại, chiều buông hôn hoàng
mênh mông lửng thửng mây ngàn
hát cho đỡ nhớ cuộc tình liêu trai
*
tôi hỏi tôi, mình là ai
sao thương rừng núi, cỏ cây, nai chồn
tôi nghĩ tôi chỉ vọng âm
thì thầm từ dãy núi Alpes.ngân dài
 
 
đht
 
 


Friday, April 15, 2016

TIẾNG HÁT CỦA NÚI



Tản Mạn
 

*

Chapareillan. La BelleCombette
Sau một đêm mưa, sau một ngày sương mù, sáng nay tung chăn dậy, cái bourg nhỏ bé nằm ở trên ngọn đồi cạnh dãy Alpes, cái độ cao của nó là 600 thước lạnh nên khoác áo choàng mây màu tro. Trời vẫn còn lạnh, mới mở hé cửa gương để mở cửa bằng cây mà đã thấy thấm lạnh rồi.
Đúng là thời tiết miền núi, dãy núi đẹp nhất nước Pháp. Nhà con gái từ phố Chapareillan dài cả mấy cây số, toàn đồi núi, đường đèo ngoằng ngoèo. Nhà của của bourg này chỉ lèo tèo chừng vài chục nhà, không có bóng người hay bóng xe hơi qua lại, chỉ có bóng những đàn chim sẻ mùa Đông béo ngậy tròn vo, chỉ có những bóng chim diều hâu bay lượn trên cao, chờ dịp thấy thỏ hay chồn là nhào thẳng xuống quắp đi.
Chiều nay trời hơi ấm hơn, nhưng lại mặc áo màu xanh vá chùm vá đụp bằng những mảnh mây lông cừu trắng nõn.
Có chút nắng ấm, tôi mở cửa phòng ra ngồi hong nắng trên sân. Trong vườn, chưa có hoa nào nở nụ vì đêm còn cóng, toàn thảm cỏ xanh rì, trên cỏ vươn lên những chấm vàng màu vua, những đoá hoa bồ công anh thi nhau đùa giởn dưới gió nhẹ thấy ngộ nghĩnh và vui mắt. Trên cây tilleul trong vườn, lá xinh xinh màu xanh luá mạ, mấy con chim sáo sậu cất tiếng hát, không biết là nhạc tình ca hay là nhạc miền núi, nghe hay chi lạ.
Cái yên tịnh của miền núi làm cho tâm hồn có bị gợn sóng bao nhiêu lúc dến, thì bây giờ sắp sửa về cũng dịu bớt lại, nỗi buồn lúc đi chắc lúc về sẽ trở lại thành nỗi vui, cũng mong là vậy.
Bây giờ mới nghĩ ra, nếu ngày nào đó tâm hồn u ám, chỉ cần xách vali đi về núi, vì núi bao giờ cũng như người mẹ, che chở và vỗ về đứa con khi nó có chuyện buồn.
Nhớ có lần lâu lắm rồi, hơn 15 năm, chồng bạn gái tôi gọi phone cho tôi biết là vợ anh ấy chết, tôi giựt mình hỏi chết vì đau hay sao? Anh ta khóc trong ống nói, bao không, lúc sau này cơm không lành canh không ngọt, hai vợ chồng cứ cắng đắng nhau hoài, hai ba ngày chót, Victoria đóng cửa phòng không ăn uống gì cả, chiều hôm kia anh đi làm về, thấy vợ mình không có trong nhà, anh mở tủ áo vợ xem, thấy mất đôi giày đi sau khi đi trượt tuyết ( après ski và áo anorak), anh hiều rồi, anh nghĩ vợ mình khi nào có gì không vui, Victoria vẫn đi một vòng lên núi, vợ chồng anh tìm được một đỉnh núi như một mặt bàn, anh và vợ vẫn hay đi dạo đủ bốn mùa và vẫn dừng chân ngồi nghỉ, nhìn dãy núi Pyrénées, trên sườn núi thường có bầy nai rừng đặc biệt ở đây: les Isards gặm cỏ.
Anh nghĩ vậy nên không quan tâm lắm đến sự vắng mặt của vợ mình, nhưng đến chiều hôm sau không thấy Victoria, anh hơi lo lo, anh gọi điện cho bạn vợ hỏi thăm có ai thấy vợ mình hay có gặp không, ai cũng bảo không. Anh đợi đến nguyên đêm vẫn không thấy Victoria về, anh xin nghỉ buổi sáng, lấy xe hơi đi tìm vợ, anh quả quyết thế nào cũng gặp VIctoria cắm trại trên núi, anh sẽ làm lành với Victoria, anh sẽ nói những lời dịu ngọt dỗ dành như ngày hai người vừa mới yêu nhau. Anh biết Victoria sẽ vít đầu anh xuống, đòi anh hôn
Nhưng khi anh lên đến đỉnh, anh đứng như trời trồng: Victoria đang ngồi trong thế của người thiền, không động đậy, vợ anh đã chết lạnh trong tuyết, nàng như một pho tượng đóng băng... Anh không khóc nổi, chỉ bồng vợ cứng đờ xuống xe đưa về nhà... Anh gọi cho tôi hay tin buồn ...
********

Mấy tháng trôi qua từ hôm đi đám táng bạn về, mỗi đêm tôi cũng tự nghĩ, nếu ngày nào đó mình có tâm sự buồn, mình có làm như bạn không? lên núi ngồi thiền, hay ít nhất cũng ở lại với núi vài bữa, vài tuần, vài tháng...nhưng tôi không tự tử như bạn tôi đâu, chỉ cần cho cái lạnh của núi đóng băng trái tim mình thành một phiến đá là đủ để chống cự lại cái lạnh của cuộc đời mà thôi!
Chiều nay đứng hong nắng, nghe chim chóc hát, nhìn cỏ cây khoác lại áo xanh, tôi cũng vui, nhất là cũng nhận được tin vui, tôi kết luận: mình đã đi nhưng mình cũng trở về...


đht

MONG NGÀY VỀ LẠI...

 
 
tôi ngồi viết chuyện người đi
quay lưng gạt nước mắt ù lì rơi
thinh không ngọn gió về trời
đem theo trách móc sao người quên tôi
*
tôi ngồi kễ chuyện mây trôi
chiều nay chưa biết xa xôi hay gần
giở vài hướng gíó ra xem
hướng nào hồng- tím, lạ quen- vui buồn
*
tôi ngồi viết chuyện mông lung
trên trang vẽ rắn, vẽ rồng tìm quên
quên đi nghiệp chướng ưu phiền
hai vai mang nặng hành trang cuộc tình
*
tôi ngồi kiếm ống khoá tim
đi, buồn quẳng mất trong rừng thiên thu
vạch từng đám lá sa mù
tìm trong le lói lửa mùa còn nhau
*
tôi ngồi vá trái tim đau
mong ngày về lại, chuyến tàu vui hơn...
 
đht
 


Thursday, April 14, 2016

NGHE BƯỚC MÙA ĐÔNG

 
nghe bước mùa Đông về trên phố
em dừng chân lại, thật hoang mang
vì Thu ngỡ chết theo thương nhớ
vậy bước chân này bước thời gian?
*
em mong manh lắm, đừng trêu nhé
em ngồi trên đám bụi vô chừng
mây từ huyễn hoặc trôi lặng lẽ
mây sợ lạc đường rơi xuống sông
*
thật vậy, từ hôm về nhìn phố
con phố y toàn ngõ quạnh hiu
em đi tìm lại đàn chim cũ
sót lại con què, đứng buồn thiu
*
hàng lá mùa Xuân không thích gió
vụng về lảo đảo rớt vai em
 bên nớ, bên ni hoang tàn cỏ
sót lại u tình vương vấn quanh
*
em xô kỷ niệm vào vai tượng
buồn tình, kễ lễ với mưa bay
thân lạnh, tim rưng theo cảm nhận
tì tay, nghe mưa khóc nguyên ngày
 
đht


Wednesday, April 13, 2016

CON ĐƯỜNG HOA PHẤN

 
 
những con đường ngạt ngào mùi hoa phấn
chiều anh về, anh lại ngỡ hương ai
như men rượu anh say luôn chiếc bóng
in trên lề, những giọt nắng liêu trai
*
 buổi tối kẽ bằng phấn hoa phi đạo
đường em bay đáp xuống giữa tay anh
hai hàng hạt pha lê em để lại
thế ánh đèn cho gặp gỡ đêm đêm
*
những con đường ngạt ngào mùi hoa phấn
anh rùng mình cứ ngỡ là hương em
anh quên em, cánh thiên thần nhỏ lắm
từ thiên nhai về hội ngộ tri âm.
 
đht


TRĂNG ƠI



Trăng ơi, nán lại nhìn em ngủ
không biết hiền, ngoan sẽ thế nào
cảm xúc ngày xưa nay còn đủ
như ngày đầu gặp và yêu nhau
Đêm ơi, yên lặng nhìn trái cấm
trên cành, đong đưa gió chơi vơi
có lần cảm xúc lay ngỡ gãy
xem xém mùa sau hạt sẽ cùi
*
Đêm ơi, đừng chạm mơ em nhé
móng tay đêm nhọn, cào giấc hồng
mai sau ai vá giùm vết rách
có lành lặn lại áo tim em
*
cho em trở lại mùa Thu cũ
vay lá tình thư mua dấu yêu
chờ đủ trăm năm em xin trả
vốn lời không thiếu chút nào đâu!

đht


 
 
 
 


Tuesday, April 12, 2016

BIỂN KHUYA SƯƠNG XUỐNG

 
 
men theo dọc bãi cát cồn
tìm chân sóng biển ngày hiền cuồng phong
ngắm triều lên- xuống mực chừng
lỡ mai mốt biển sẽ buồn như tôi
*
đêm nay hoa sóng lả lơi
hoá thân bọt trắng, quên gài xiêm y
 chập chờn ánh lửa vô vi
chiếu trên sóng mấy giòng di chúc tình
*
vọng âm vấp đá, im thinh
xoáy mòn sỏi cát, luôn hình bóng anh
trên môi, nỗi nhớ hoành hành
ngâm tôi trong vũng biển buồn quạnh hiu
*
biển khuya, sương lạnh thấm vào
đưa tôi trở lại tuổi nào dấu yêu
gót chừ mỏi lắm, liêu xiêu
tâm hồn thuở ấy hồi trào lãnh cung
 
đht
 


Monday, April 11, 2016

CẢM XÚC MANG THEO

 


hình như tôi buồn hôm tôi ra đi
với chiếc va li đã già vì lâu quên trong góc
tội nó quá, vì xưa nó là bạn
những chuyến đi - về không biệt ly
*
không nhớ nổi vì đâu lòng chĩu nặng
như cảm nhận mình trong giọt đắng café
tối cuối cùng muốn pha và uống cạn
đáy tách còn dư chút cặn trầm mê
*
biên giới buồn vui, cách màn nước mắt
bên cạnh mình có giấc ngủ bình yên
người lạ mặt, phổi không mang tâm sự
còn như mình, hạnh phúc giá oan khiên
*
tình lúc tuyệt, lúc đen hơn đêm mực
cứ phù sa, phong lũ, lại đê bồi
lúc xé nát tim tôi thành mảnh vụn
rồi vá khâu bằng chỉ nụ hôn người
*
thôi trời sinh với trái tim dễ vỡ
gắng giữ gìn trong hộp thủy tinh thương
sợ cảm xúc làm pha lê nứt rạn
vết gắn hàn, keo dính chắc ăn không?


đht

 


Saturday, April 9, 2016

GA VẮNG

 

mai em đi rồi, bên anh có còn nắng ?
mây bông gòn ngông nghênh ngỡ mình là vua
sợ em xa, cạnh anh chỉ là yên lặng
cái yên lặng lạnh người, như sắt chạm da
*
mai em đi, giữ luôn mùa Thu về biển
đám hải âu buồn, nhìn tóc trắng, hoang mang
gió bạc màu hay trăng mùa Đông xuất hiện
hay tà áo em sũng ướt bởi thời gian
*
mai em di, chuyến tàu không dừng trạm chót
chuyến tàu buồn nên chuyển hướng lao trong khuya
không cho em đổi ý, nhìn ga đứng khóc
sao không mua khứ hồi mà chỉ chuyến đi!
*
em buồn thật nhiều, ở lại làm chi nữa
để nhìn bóng mình đổ dài nắng hoàng hôn
để thấy tóc bay không còn tay ai vuốt
nhìn nước mắt mình rơi xuống, chảy thành sông
 
đht


Friday, April 8, 2016

CÁI THÚ MỘT MÌNH NHÌN HƯ ẢO




sáng đi, trưa đến, chiều chân mỏi
ngồi quán trần gian, bạn một mình
ngồi nhấm rượu đời rồi tự hỏi
mai này nắng có nhớ tung chăn
*
khuya nằm thao thức nghe hồn biển
gối đầu trên ụ cát bãi hoang
chưa dấu chân ai lần dừng gót
chỉ thủy triều, tôi với dã tràng
*
đếm mãi sao băng, đêm biển động
sỏi đá rùng mình, nhắm mắt lo
lỡ nếu ông trăng rơi khỏi mộng
lại hụt chân rơi vào buồn xo
*
hay nhỉ một ngày hăm bốn tiếng
mình nhầm sao đã quá trăm năm
thời gian tan vỡ rơi thành miểng
nên tay mỏi quá, cứ đếm nhầm
*
chỉ có bóng đêm làm xiêm áo
cái lạnh thân trần chích thịt da
cái thú một mình nhìn hư ảo
ngồi mơ tình đừng có phù sa
 
đht
 


Thursday, April 7, 2016

NHƯ TÔI LÀ MÂY TRÔI

 
 
mây trôi, mây trôi xa xôi
tiếng chân hàng lá vàng rơi, nuối cành
tim ngông nhịp bước quân hành
tiếng ho xé phổi là buồn thoát y
*
gió về rồi gió vân di
để tôi đơn độc, rèm mi khẳm niềm
mắt nhòa hoa lệ trường niên
dai hơn vạn lý trường thành đôi khi
*
người vừa viết lại chúc di
buộc tôi nhận cảm từng li tí sầu
ưởn mình lên chạm nỗi đau
chích châm da thịt, thấm sâu càng ngày
*
mưa bay, từng sợi phùn say
hạt rơi vụn vỡ, ngậm ngùi, run run
em chìm trong đám sóng thần
giao mình cho ngọn triều âm bạc đầu
 
đht
 


LẦN TÔI NHỚ ...


 
thư nhận rồi, giữa nắng lạnh mùa Đông
lời cũng vội rơi như từng mảnh vỡ
tôi không níu, sợ lời thư cay đắng
tôi lại buồn, ngồi chờ những có không
*
không sao hết, chỉ buồn giùm trái cấm
cả một đời mơ ai cắn chia nhau
giấc mơ ấy, không tượng hình, ngày tháng
phiêu linh rồi, trong mông lung mai sau
*
giờ thơ thẩn, tôi tìm về tuổi nhỏ
chặng đường sao toàn sỏi đá gồ ghề
toàn đồi núi và rừng hoang loã thể
gai không màu, cào rách tuyến pha lê
*
thư nhận rồi, có buồn thì cũng vậy
mình không tên, không tuổi giữa tim người
lần tôi nhớ, xém mũi tên tẩm độc
cắm hồng tâm, rạn nứt chỉ mình tôi
*
trời đột ngột chở Đông vào thế Hạ
cái ấm nồng buồn, từ tạ ra đi
từng nhịp đập chết dần, tim trở đá
tôi nhạt dần trên giòng sông chuyển di
 
đht


Tuesday, April 5, 2016

CÓ PHẢI ANH LÀ TIM MỘt HÀNH TINH

 
 
như một cánh cò bay tìm nguồn cội
nguồn gốc cánh rừng hôm xưa bỏ hoang
mấy mùa đi qua, chạm rễ cổ thụ
nằm uốn thân hình trên lá chết oan
*
tôi vương vướng mắc chùm gai thiên cổ
 tôi quấn xiêm mình bằng mảnh mây tan
cái lạnh tâm tư lần đân ẩn trú
trên đám rạ tàn mùa cũ đồng khan
*
quê hương tôi xưa chỉ là hang đá
một buổi đăng trình tôi lạc luôn tôi
bên bờ mơ hoang, chợt đâu anh đến
như ngọn triều thần ập bãi giao bôi
*
tôi nhớ tên tôi ngày anh lưu niệm
chiếc lá đài trang mặc áo trăng vàng
anh mở vòng tay cho tôi quyến luyến
sợi tóc lưu đày vai anh run run
*
như cánh vạc trời ngắm trăng sa mạc
có phải anh là tim  một hành tinh
nhen lại lửa thiêng đường tôi khỏi lạc
ra khỏi tình người, người tôi yêu thương


đht





 

CÓ PHẢI NGƯỜI VỀ

 
 
 có phải người về nên rất ấm
trời khuya hay khóc, mặn nhiều rơi
bên  thềm gót lạc vào du mộng
trong một vòng tay thế chiếc nôi
*
có phải tim người vì tinh tú
không cần phải thắp nến nhìn nhau
tóc em là gió, ru người ngủ
êm dịu ân tình qua ca dao
*
có phải người trên mây viễn xứ
em mưa sa mạc có đôi lần
chưa thấm vào đâu nên tư lự
biết mình có phải là hồng nhan
*
có phải người yêu em từ độ
em lạc thiên nhai một tối mơ
chiêm bao cửa ngõ tâm hồn mở
chợt nụ hôn nồng rúng thịt da
*
có phải người về trong ảo ảnh
lưu luyến như tuồng xưa thật xưa
khi em là sắc hương mắc cỡ
của đoá hoa rừng thuở rất xa
 
đht
 


Monday, April 4, 2016

ẤM NỒNG KHÓI BỐC

Photo de Donghuong Tonnu.
 
mon men mở cửa vuông tròn
nhìn trong từ điển, từ chương nhầm rồi...
chữ này người viết cho ai
chữ kia đè nặng tim tôi ưu phiền
*
mon men lần nhẹ bờ tường
trên khung cửa sổ, hoàng hôn đổi chiều
níu vài sợi mây liêu xiêu
chắn ngang ngọn gió cắm đầu lang thang
*
mon men lại, xóa tình trần
những gì trong sổ đoạn trường em qua
con đường mùa tuyết không hoa
con đường thơ cỏ vàng, trơ ý gầy
*
mon men vào trú tim người
em mơ mộng quá, rối bời pha lê
rơi vòng quanh dốc rèm mi
ấm nồng khói bốc, lạnh thi nhau về


đht
 

Sunday, April 3, 2016

CẮN CHẶT MÔI, NÀO AI NHỚ QUÊN

 

Photo de Donghuong Tonnu.
...

người thương anh đó hay soi bóng
trên sóng trường giang lấm tấm buồn
buổi tối ngây ngô và thầm lặng
nghe hồn đêm khẽ bước trong sương
*
người thương anh đó, ngồi hong tóc
bên bờ sông bạc, nắng mênh mông
có cánh hải âu côi tìm bạn
loay hoay theo ngọn gió vô thường
*
người thương anh đó, mưa sa mắt
những giọt mồ côi quay quắt tròn
thử nhớ một mùa trong dĩ vãng
cắn chặt môi, nào ai nhớ - quên

*
người thuơng anh đó, mai vừa biết
mình từng gắn bó nợ tri âm
vì duyên thiên lý xưa chia cách
nên hụt châu trần bao tháng năm
*
nay nhờ hương phấn xiêm y cũ
anh đã nhìn ra chiếc yếm xưa...
chuỗi ngọc hồng quanh môi quyến rũ
nhưng mà huyền thoại đã tầm xa


đht 


Saturday, April 2, 2016

NỤ CƯỜI THUỞ ẤY

 
 
cái hẹn hò đêm anh quên mất ngõ
đường về anh nắng nửa tỏ nửa mờ
trên con dốc tình yêu nhà chủ nợ
em chưa đủ tình, xin khất bằng thơ
*
em quên vẽ luôn nụ cười thuở ấy
anh muốn sơn lên trên khung chuyện mình
tiếng khúc khích và tiếng chân nước mắt
vẫn song song theo bờ suối môi xinh
*
ngay trước mặt ngã ba em phải chọn
về đâu anh, phải , trái hay thằng đường
một bên thơ, một bên quên, bên nhớ
cứ quay cuồng trong trí nhỏ, trường niên
*
kệ, nhắm mắt chờ gió mùa thổi lại
tiếng mây bay về con phố ngày xưa
em quen lắm, thuộc lòng, không phải hỏi
chỉ nhớ bước mình chạm dấu chân mưa
*
cái hẹn cũ bây giờ còn dư vị
thơm môi anh ngày anh đến yêu em
thơm âm vọng những lần mình thủ thỉ
vẫn giọng ngày nào nguyên hương đam mê
 
đht
 
 


Friday, April 1, 2016

KHÔNG ANH - TẤT CẢ LÀ SƯƠNG KHÓI

 
 
không anh, cái nắng hoàng hôn dịu
rơi xuống giữa mênh mông cuối ngày
trên lưng chừng, bóng hoa mây trổ
trong vùng thung lũng gió ngưng bay
*
ánh nước hồ sau hai đồng tử
hiu hắt tàn theo với tháng năm
mênh mang vời vợi sầu thiên cổ
điệp khúc trường thiên cũng phế hoang
*
chập chững bước chân buồn da diết
chầm chậm lôi tôi vào nhớ nhiều
cái nhớ ập hồn như tên xoáy
khoét giữa hồng tâm triệu vết đau
*
không anh, băng giá sông huyền thoại
hồn tôi như cánh lục bình trôi
xuôi đến một nơi không nhớ nổi
biển- rừng - hay đồi núi hanh hao
*
không anh- tất cả là sương khói
tưởng tượng đành như hư ảo thôi
may giòng nước mặn chưa mòn chảy
đưa bước tôi về lại mãn khai
 
đht