Saturday, October 31, 2015

MỘT THOÁNG ĐAM MÊ

chỉ cần một thoáng đam mê
nhẹ trên phi đạo, vụng về đáp anh
em là một ánh sao đêm
rơi từ muôn thuở mông mênh cõi ngoài
 *
chỉ cần mở cửa thiên nhai
một làn khói nhẹ băng trời nửa khuya
lướt mê huyễn hoãc, vân du
con đường có mũi tên Thu cội nguồn
 *
chỉ cần một hạt mưa tròn
lăn quanh tim đá, quay vòng kiếp duyên
sóng âm vọng gợi biển tình
nghe như thủ thỉ hồng hoang thì thầm
 *
tay ai chạm nhẹ giấc chìm
trở bừng hỏa diệm, chảy tim địa đàng
em từ tro bụi phượng hoàng
bay lên vượt quá gió ngàn, hoá thơ
 *
chỉ cần một góc cơn mơ
bóng liêu trai tím, xiêm vừa thoát y
lung linh trăng ảo định kỳ
đêm nay - mai nhé - anh si giấc chờ 
đht

Thursday, October 29, 2015

EM NGỒI VỌNG TƯỞNG...

 
em ngồi gieo hạt tương tư
trên vồng đất ấm xới từ tim nhau
mừng vui em tưới dậy thì
nôn nao như thuở nhu mì tuổi thơ
 *
em ngồi chào gió vân du
dõi tầm mắt nhớ ngắm Thu hoang đường
anh từ đâu đến gửi thương
con tim lưu lạc tự hồng hoang thô
 *
em ngồi nhìn sóng nhấp nhô
bên ni biển hát lời thơ rất tình
vọng từ môi núi rừng thiêng
thiên nhai một cõi chỉ mình và anh
 *
em ngồi vọng tưởng mông mênh
thả hồn lên tột đỉnh tâm yên bình
thả rong chặng tuổi hồn nhiên
líu lo như sáo mùa Xuân nắng hồng
 *
em ngồi trên phiến phù trầm
 mở toang lồng ngực cho bồng bềnh trôi
xa thật xa, cuối đường đời
chỉ còn hơi thở rụng rơi tím trời

đht
 

Wednesday, October 28, 2015

EM TỪ TƯ TƯỞNG BƯỚC RA...

 
bắt thang đóng đinh vô thường
 Đêm mời gió chứng mở đường tim anh 
Hoá trang thành phiến đá mềm 
Sơn lên tâm sự tuyệt tầng vô phương
*
 Bằng lòng không bằng lòng không
 Em về gieo bão gặt bằng cô đơn
 Mỗi khi nhớ những giận hờn 
Em treo trăng giấy vào vần thơ anh...
*
Giấc mơ chĩu tận đáy hồn 
Riêng mang con chữ Anh còn yêu em
 Vần thơ ào vỡ như ong
 Bay trong trời rộng mênh mông không nhà
*
 Em từ tư tưởng bước ra Chân theo bước mộng hoàng hoa châu trần
 Lửa hương em cháy bập bùng 
Em về ươm lại hạt vùng tim nhau
 
đht

MÙA THU ĐI LẠC



*
có những lá vàng chưa kịp vào thay áo
cho đỏ tình một chút nữa cuối tháng Mười
Thu đã chạy, chạy trốn, trốn cơn lốc bão
cong cả trời, cong nước mắt tròn quanh môi
*
có những lời thương bây giờ anh thôi nói
thơ cũng quên, tim em mực tím thay hồng
trên phím khóc, gõ thử ân tình khúc mới
vần chỉ là những giọt nắng cuối mênh mông
*
có những vọng âm buồn bay rong từ biển
em gọi tên anh, chận bởi núi vô tình
em ngớ ngẩn, nhìn nỗi vui xưa tan biến
vào sâu trong mây, thuở ấy trở vô hình
*
em cứ hỏi cánh chim âu bay độc đạo
đường qua anh giờ lạc mất giữa giòng mơ
chìm em vào tận dưới lòng sông huyễn ảo
trăng cũ thôi viền trên sóng biển mùa Thu 


đht

Tuesday, October 27, 2015

KỶ VẬT LÀ THỦ THỈ

 
đêm sương xuống như bức màn đặc quánh
tôi tìm tôi qua hình ảnh xưa nào
trên cỏ ướt, dấu chân người in bóng
giọt sa buồn sau đồng tử lao xao
 *
tôi hoài người, kỷ vật là thủ thỉ
với tấm hình ngày ly biệt trao nhau
đã bao năm ảnh mất màu tri kỷ
còn lại chăng ngờ ngợ giấc chiêm bao
 *
quên không nhớ nên ước mơ thiêm thiếp
giữa buồn buồn, chăn chiếu là hư vô
ru thật khẽ lời thơ đêm hồ điệp
anh với tôi tiền kiếp một bài thơ
 *
sương đêm nay buông lơi từng sợi nhỏ
sợi tương tư quấn gió vượt lên rừng
muốn tìm lại dấu bụi hồng của thuở
hay bồng bềnh lên mây ngắm yêu thương
 *
vẫn là cơn mơ chìm sâu đáy mắt
thà một lần cho lệ nở thành hoa
gắn xiêm y trái tim làm di vật
của lời hẹn hò xưa đã trôi xa...
 
đht
 
 
 

BẤT CHỢT


trong bất chợt em về theo cơn nắng
mà anh là ngọn mây trắng chiều Thu
tình hoang mang như giữa đám sương mù
em bắt gặp trong mắt anh nỗi luyến
*
em bất chợt tại sao mình nhiều chuyện
cứ bàng hoàng trong nỗi nhớ người ta
tim râm ran trong huyết quản phù sa
nên hơi thở bị đày đi xa phổi
*
anh không muốn gọi em người có tội
tội yêu anh, tội chỉ sống vì nhau
anh quên rồi chăng cái thuở ban đầu
hai tiết điệu gõ theo cùng một nhịp
*
anh với em- biết có còn duyên kiếp
để chờ nhau cho đến tận ngàn đời
trái tri âm liệu chín nổi nay mai
mình có cắn chia đôi thương và nhớ
*
thôi cứ thử tìm nhau qua hơi thở
những đêm buồn còn có dịp trao hôn...
đht

Monday, October 26, 2015

ANH GỌI TÊN EM TỪ...


tiếc đã mất đi người bạn cũ
tiếc vần thơ lạc giữa mênh mông
tiếc chỉ vì đâu mây vần vũ
rơi xuống thành mưa, chữ mất hồng
 *
chỉ sợ em về luôn viễn xứ
ở lại mình tôi, thơ ngẩn ngơ
thương vần, thương điệu quen từ phố
nay đã nhiều năm, chợt hững hờ
 *
anh gọi tên em bằng trí nhớ
qua nắng hoàng hôn lúc biển chiều
lưu luyến hương em từ da thịt
nồng nàn cao nhất độ thương yêu
*
như những nổi chìm trong biển lạnh
qua nhiều thương nhớ sóng dâng cao
em đã xa ta, lòng bỗng chạnh
sao gió vô tình đẩy bóng nhau

đht

 

Sunday, October 25, 2015

GIỌT NƯỚC MẮT BIẾT ĐAU




Quán Vân và tôi bây giờ khách thật đông, ngoài trại lính bên cạnh, tấp nập khách thương di chuyển hàng ngang thành phố, thêm gia dình vợ con lình cũng lên  đây để thăm viếng chồng, anh, em trai cho tiện. Quán bây giờ không còn là ổ gái giang hồ mà là quán café và quán ăn. Vân cũng chán cái ghề mà thiên hạ vẫn gọi là nhơ nhớp và đê tiện. Vân trở về với đời sống bình thường, ngày ngày lo công việc rót rượu và các thức uống, mướn thêm người để tiếp khách, phần tôi vì tôi giỏi về nấu ăn nên Vân để trọng trách này cho tôi đảm đương.
Cuộc đời tôi không ngờ lại có sự thay đổi bất ngờ không tính trước, vì vài tháng sau, tôi đang thái rau cải, bỗng cơn buồn nôn thúc tôi chạy vào nhà sau ói, và tắt kinh: tôi mang thai với người lính không biết tên. 
Tôi nửa mừng nửa lo, mừng là tôi sẽ lên chức mẹ, nhận ra tôi đã yêu thương anh ta vô cùng và tôi muốn giữ cái bào thai này như một kỷ niệp đẹp của đời mình, lo là không biết rồi đây cái thai lớn lên, rồi tôi sẽ làm gì và đi đâu, tôi kễ cho Vân nghe, tôi muốn bỏ quán đi về quê quán để sinh nở nhưng Vân cản lại, Vân bảo thứ nhất là tôi mang thai, không chồng lại mang tiếng đồ gái chửa hoang, thứ hai tôi lấy gì để sống và nuôi cháu bé, 
Vân bảo tôi hãy ở lại với Vân, nó rất tốt với tôi, thương tôi như ruột thịt, ở lại đây, dù sao tôi vẫn sống qua ngày được, tôi mềm lòng, cảm ơn Vân và tiếp tục công việc của mình.
Đêm đêm trước khi ngủ, tôi vẫn lấy hình người lính không biết tên ra nhìn, nhớ anh ấy như nhớ người tình hay người chồng của mình
. Nhiều khi tôi nghĩ dại, lỡ anh chết ở chiến trường, chắc tôi khóc đến giọt nước mắt cuối cùng, và vui là biết bây giờ tôi còn thêm một kỷ niệm sống với anh sau mấy đêm thương yêu nhau thật như hai người tình.
Ngày tháng cứ theo nhau trôi qua, cuộc sống tạm ở quán Vân và tôi cũng đắp đổi qua ngày. Bây giờ tôi đã sinh nở xong, cháu bé trai  ra đời trong tình thương của tôi và Vân.Tôi đặt tên cho cháu là Việt Nam, gọi Vân là dì Vân giùm cho cháu bé. Mỗi lần tôi ngồi cho con bú, tôi nhớ anh ấy kinh khủng, không biết bây giờ tiểu đoàn của anh đã trôi nổi ở chiến trường nào.

Quán chúng tôi bây giờ rất đông đảo, tấp nập đủ hạng khách, nhất là lính. Nhưng lúc này tôi cảm nhận hình như có gì không yên ổn lắm; trên gương mặt của những đám lính đến uống nước ở quán, lúc này có vẻ lo âu, tôi nghe lóm ở họ những tiếng di chuyển, thuyên chuyển, nào những địa danh như Đồng Xoài, Bình Giã...Pleime.
Tiếng máy bay trực thăng rền trên đầu, ngoài đường cái những xe tăng, xe cứu thương, xe jeep , từng đoàn convoi chở đầy lính không biết đi đâu... và càng ngày càng nghe tiếng súng, tiếng đại bác, tiếng bom gần lại. Tôi đâm lo, tôi nói với Vân, Vân cũng nghĩ như tôi, thấy tương lại bấp bênh quá.
Trong toán lính còn đóng ở đơn vi cạnh quán, có một người mặt mày thật chân hậu, dễ mến, xem ra hình như rất cảm nàng Vân và nàng ta cũng vậy, Vân đối với anh ta rất đặc biệt . Thấy anh mặc áo hoa rừng, trên vai có mang chữ V, tôi hỏi nhỏ một người lính bạn anh, anh ấy trả lời, ah, Hậu nó mang lon trung sĩ  mà chữ nghĩa lính gọi là cánh gà đó chị.
Một trưa quán ít khách, tôi ngồi ru cháu bé ngủ ở nhà sau, để cho Vân và Hậu ( anh ta tên là Nghĩa Hậu ) nguyên buổi trưa. Lúc Hậu trở về đơn vị, Vân gọi tôi tâm tình
Vân thố lộ với tôi là hai anh chị mết nhau lắm, và Hậu bảo Vân Hậu muốn cùng Vân thành vơ chồng ngày Hậu mãn lính. Vân bằng lòng chờ đợi anh. Vân thú hết với Hậu về đời Vân, nhưng Hậu bảo Hậu không nề hà dĩ vãng của nàng, Hậu bảo Vân và tôi là hai sắc hoa trong thời loạn.ân rất vui và cảm động tấm lòng độ lượng của Hậu, Vân nói nhưng làm sao anh giới thiệuVân với gia đình của Hậu ở Đà Lạt lần tới khi anh được nghỉ phép vài ngày, Hậu trả lời không cần phải nói rõ Hậu gặp Vân ở đâu, hơn nữa, anh lớn rồi và anh là lính cuộc đời nay sống mai chết nên anh muốn cho Vân hưởng hạnh phúc cùng anh  cho dù vài tháng, vài ngày, vài giây.... Vân hứa sẽ lấy Hậu làm chồng và sau đó sẽ gửi quán lại cho tôi trông nom.
Tuần sau đó, Vân bảo tôi Vân sẽ về thăm người dì ruột ở Quảng Trị vài hôm rồi sẽ trở về với tôi trong coi quán và chờ Hậu về. Nhưng Vân sẽ không bao giờ về với mẹ con tôi nữa. Chuyến xe đò trong đó có Vân đã trúng mìn, tất cả xe đều chết hết.
Thế là tôi lại bơ vơ thêm lần nữa, mất người bạn thiết, lạc người lính không biết tên mà tôi đã đem lòng yêu thương, tôi khóc hết nước mắt. Hậu cũng đi rồi, không biết phải  ra chiến trường nào! Nhiều lúc nghe tiếng súng và đại bác gầm trong đêm, tôi ước có viên đạn lạc nào đó lấy luôn sự sống của tôi cho rồi, nhưng khi tôi nghe tiếng khóc con thơ bên cạnh, tôi sực tỉnh cơn ác mộng.
 Tôi đã tự hứa với mình là tôi sẽ nuôi cháu cho thành người vì tôi vẫn có hy vọng có thể ngày nào đó mẹ con tôi sẽ gặp lại người xưa.
Tôi vẫn tiếp tục ngày ngày cho quán, nhưng rồi cũng bối rối quá vì hình như có cái gì đó không ổn. Ngoài đường bây giờ từng đoàn người tay nải, tay bế tay bồng chạy, mà chạy đi đâu, không hỏi ai được, rồi thêm vào đó xe chở lính đầy đường, máy bay trực thăng bay rền trời, tôi cũng đâm hoảng, lúc này không còn thấy lính đến uống nước nữa.
...
Cuối tháng Tư 75.

Đang hoang mang chưa biết phải làm gì thì ngay sáng hôm đó, Hậu không biết từ đâu chạy bay vào quán, réo tôi bảo thu xép vài thứ cần thiết cho cháu bé, bảo hai cô gái giúp quán cũng vậy, tôi đang còn tần ngần không biết đem gì bỏ gì thì Hậu hét to lên bỏ hết, bỏ hết, mau lên, xong Hậu bồng thằng Nam , một tay nắm tay tôi dắt ra cửa, hai cô gái  một cô dùng dằng không chịu đi  vì em ấy còn mẹ già và em trai nhỏ, bảo chúng tôi cứ đi, để quán lại em lo tiếp.
Hậu bồng Nam ra xe, trao cháu cho người lính ngồi trên xe, đẩy tôi và cô gái tên Uyên lên xe rồi nhảy phóc lên chỗ tay lái, cho xe chạy thẳng. Trên đường bây giờ thiên hạ như tổ ong vỡ, vừa chạy vừa gào vừa khóc, không còn biết chạy hướng nào nữa. Chiếc xe jeep Hậu phải lách tránh vừa người, vừa convoi lính, phải tay lái cừ lắm mới không đụng ai và cán ai, có nhiều  người muốn níu xe lại xin cho quá giang, như Hậu không ngừng, thì giờ cẩn cấp quá rồi. Tôi như con ngáo, hỏi Hậu là thế nào, mới hay là miền Nam đã mất vào tay cọng sản, và chúng tôi đang tìm đường thoát.
Tội thằng Nam, chắc nó cũng cảm được gì đó không an, nó ngồi êm rơ trong lòng người lính. Xe chạy như vậy không biết đã bao lâu và hướng nào vì đi từ sáng sớm tinh mơ, giờ đã tối thui. Hậu bảo chúng tôi là sắp đến Vũng Tàu. Tôi và cô gái cũng không dám hỏi thêm.
Sau cùng, tôi nhận ra bãi biển Vũng Tàu với những hàng dừa như ngái ngủ bây giờ bị dựng đầu dậy bởi tiếng khóc, tiếng réo, tiếng cầu cứu loạn xà ngầu của đám người chạy loạn cũng  đang tìm cách thoát ra khơi bằng đủ cách. Vì Hậu hình như đã tính toán sẵn trước nên khi vừa đến Bãi Trước, anh hối mọi người theo anh chạy xuống mé biển, ở đấy đã có sẵn một chiếc tàu quân sự nhỏ đang chờ chúng tôi, anh để người lính bạn nhảy lên tàu trước, đưa Nam cho anh ta, xong đến cô gái, đến tôi và Hậu cuối cùng, chiếc tàu nhỗ neo chạy vọt ra khơi.
Chiếc tàu chúng tôi chạy ra xa, và tiếng máy hình như vừa ngừng lại, trước mắt là một chiếc tàu lớn của binh chủng Mỹ vì có treo cờ Mỹ. Chiếc tàu dừng hẵn lại, trên tàu Mỹ, có mấy người lính Mỹ thả xuống một cái thang bằng dây. Haâu lại bảo người lính bạn leo lên, Hậu buột cháu Nam trên lưng anh ta, xong Hậu đỡ tôi leo lên sau, rồi đến phiên cô gái và Hậu.
Thường ngày, leo thang bằng dây như vậy thật là khó khăn, nhưng hôm nay, sự lo lắng và sợ hãi đã làm cho tôi như mọc cánh, leo thật dễ dàng. 
Lên đến tàu rồi, thấy Hậu lăng xăng nói chuyện với mất người lính Mỹ anh gặp. Trong lúc đó tôi nhìn quanh, chiếc tàu lớn này chở có lẽ đến 5, 6 ngàn người vừa lính Mỹ, vừa quân nhân ViệtNam Cọng Hoà, vừa đám người tị nạn như tôi, vợ con  quân nhân...những người đầy may mắn chạy thoát đặc biệt như vầy.
Qua khỏi cơn kinh hoàng, bất chợt tôi vừa nhận ra mình sẽ rời xa mãi Việt Nam thân yêu, tôi quay lại nhìn về phía Vũng Tàu, xa lắm nên tôi không con thấy và nghe tiếng đám người chạy loạn, chỉ thấy lửa; toàn lửa đỏ cả một góc trời và đám khói đen nghịt bốc cao, Vũng Tàu vừa bị đốt. Tôi thở dài, thế là quê hương thân yêu tôi đã bỏ lại sau lưng mình ! 
 Tôi tìm anh lính để cám ơn anh đã lo cho Nam, tôi tìm Hậu để muốn nói một lời nào đó, và để hỏi Hậu về tin tức mình sẽ đi về đâu...Hậu thấy tôi đến gần, anh nhìn tôi, nở một nụ cười đón tôi nhưng thật buồn, rồi thôi, hai chúng tôi đứng bên nhau không nói thêm gì nữa, tôi thấy mắt Hậu nhìn về phia tôi cũng vừa nhìn lúc nãy, đôi mắt anh chứa một nỗi buồn kín đáo, trầm lặng, tôi biết anh đang nghĩ đến quê hương vừa bỏ mất, đến Vân, tình yêu đầu đời của anh nay chỉ còn là một hoài niệm khó quên, hình ảnh của những mảnh thịt da tan tác đó đây, nhầy nhụa máu cùng đất đỏ cao nguyên của Vân, của những người lính đồng đội của anh đã nằm xuống, của những người dân chết vì một viên đạn, một mảnh bom vô tình rơi trúng trên một quãng đường nào đó của quốc lộ...

đht

Saturday, October 24, 2015

GIỌT THƠ

thơ bay về phía không biên giới
không tím hoàng hôn, lạnh giấc buồn
cung ấm gõ bằng trăng vời vợi
điệu nhớ hồng loang tỏa giữa sông
 *
mênh mang một nỗi hoang mang lạ
một điểm tụ về trên mắt say
vắng lặng chỉ dành riêng thiên hạ
còn tôi, tôi là nốt nhạc hoài
*
tôi biết tôi là ai ngồi nhớ
thao thức trường niên một cuộc tình
viễn ảnh ngày tim tôi khờ dại
thơ về, thơ quyện chữ lung linh
 *
thơ anh hoang tưởng đêm đài các
cho giấc ngoan nhiều hương vấn vương
thơm những dư âm lời hoàng hạc
hát ngọt lời anh tối động phòng
 *
thơ bay về núi rừng yên ngủ
âm điệu vòng quanh cổ thụ tình
giọt lệ hồng tròn như hoa nụ
chưa mãn khai, chờ hôn bình minh
đht

Friday, October 23, 2015

PHIÊN BẢN CŨ



anh gửi tặng trang em bài thơ cũ
giấy chợt chùng, nhũn dưới hạt mưa sa
lóng cô đơn, món quà cho tôn nữ
đêm hoàng cung nước mắt sủng áo hoa
 *
màu phiến nhớ in đậm trên gối chiếc
áo tim em tháo vứt cổng đời buồn
khuya vân du, lạc vào miền thao thức
có một mình và bóng tối mênh mông
 *
tim em mở nhưng tâm hồn khép kín
tại thơ tình như dao nhọn tử thương
hạt đo đỏ cúi xuống hôn ngực mịn
loang cả miền hơi thở đã thành sương
 *
giọt âm ấm trên vần thơ vừa nhận
anh đâu ngờ giòng sông mặn trào dâng
tràn qua cả tâm tư em, rung động
hết thơ rồi, sao bản cũ cho em
đht

MỘT CÕI MÊNH MÔNG


tôi nằm xuống, một hình hài nét vẽ
vệt trần gian trong mắt nhắm vô thần
xuôi tay ngược lên đỉnh trời mưa lệ
ưởn người lên, mong nhận nắng cuối cùng
 *
vẫn mong như con thiêu thân lửa diệm
ngày anh trao môi những nụ hôn đầy
hương vẫn ngát, sao tình nghiêng hoài niệm
tự thuở nào giòng sông trăng ngủ say
*
tôi nằm xuống, thân liêu trai rạn vỡ
tim chỉ còn thoi thóp nhịp không nguyên
hơi thở mỏng tuôn tràn theo phổi mở
bay lang thang trong trời mộng mông mênh
*
hoài niệm ấy là những trang ký ức
tôi viết về thuở hạnh phúc bên nhau
từng buồn vui, hôn anh là di chúc
cho mai sau nếu sống lại trang đầu
*
tôi nằm xuống, giấc mơ từ xa thẳm
gợi tim về lại thuở ấy ngày xưa
trời chưa tím, hoàng hôn chưa trầm cảm
chưa mãn khai hoa tuyết lạnh bao giờ
*
tôi dù hình hài đất - tro - cát- bụi
phủ ôm ngày anh vào ngự hồn tôi...
đht


Thursday, October 22, 2015

GỌI TÌNH VỀ

 
 
em có còn lên phố hôn trăng không
cho đôi má thắm hồng thêm chút nữa
cho đôi mắt bập bùng thêm ánh lửa
ngọn diệm huy hoàng yêu em hôm xưa
 *
hôm nay mưa, gió bàng hoàng thấm lạnh
 mùa nửa chừng của năm sắp về hưu
bỗng chợt xa anh, buồn loang biển mặn
trái tim gồ ghề thôi dáng phong lưu
 *
mừng như suối đã cạn khô, lòi đá
 sỏi tâm tình gục mặt xuống lòng sông
em như phù sa lở bờ tuổi nhỏ
vòng tay ấm nồng bỏ em đi hoang
 *
em biết còn vui về thăm phố cũ
nhớ chiều mông mênh đứng khóc thơ người
quên sương đêm sa, tìm trong hồn khói
bóng anh chập chờn, con tim trở vui
 *
tình sợ hư hao, môi em khờ khật
nước mắt lửng tròng, rụng ướt gối đơn
em quay hai bên, tìm khuya nhớ nhất
em gọi tình về no giấc anh hôn
 
đht
 
 


 
 

Wednesday, October 21, 2015

BUỔI CHIỀU NGHE TIẾNG PHONG LINH



buổi chiều nghe tiếng phong linh gõ
em ngồi như tượng đá công viên
nhắm mắt, tay lùa cho tóc rũ
nhớ một trời xa, vỡ nỗi niềm
 *
gió nhẹ hát ru cho mây ngủ
trên võng cuộc đời mơ rất thơ
em thay ánh mắt đôi sao cũ
khép lại hoàng hôn cửa đợi chờ
 *
cánh võng đi -về đong đưa khẽ
hơi thở mờ sau nước mắt dài 
cơn nhớ nổi lên, bùng tuyến lệ
chảy vòng khóe, nhúm lửa liêu trai
 *
những sợi tóc buồn rung vời vợi 
nhớ mùa Thu đắm đuối si mê
em như chiếc lá vàng du mục
trên đồi sa mạc mặn pha lê
*
buổi chiều nghe tiếng phong linh gơi
 nhớ một vòng tay, nhớ một người
nguyên cả đời chờ không biết mỏi
em ngồi như phỗng đá đơn côi
 
đht

MỘT MAI NGƯỜI LỠ CÓ VỀ


*
người về ráng nhớ chiều thư viện
mùi hương em tóc gió còn đầy
anh nhìn Huế nhé ! đừng lên tiếng
thở nhẹ vờn quanh áo trận phai
*
ngõ xưa kín đáo màn cung cấm
người quá tầm tay khoảnh đợi chờ
chiếc hôn cuối nhắc môi Đồng Khánh
rằng chiến trường say súng thế thơ
*
tình Huế buồn, đơm hoa đơn chiếc
người đi, cung kiếm, nhớ một trời
nếu lỡ mai này khăn tang trắng
có người ôm lệ trám bờ môi
*
người mang áo trận đi không hẹn
em, ngày tái ngộ quá xa xôi
mười mấy năm tình chưa quay bến
chỉ có vần trăng khóc giữa trời
*
thương nhớ người xa, Hương chuyển lũ
vết giày Saut phủ phấn vàng thông
cung cấm mỏi mòn, chôn Tôn Nữ
  mai này sợ chỉ gió qua song

đht

Tuesday, October 20, 2015

TÔI MỎNG MANH NHƯ...

 
chiều nay biến con chữ đi đâu mất
để lại lòng trong tôi một bóng hình
một chút cay cay quanh hai khóe mắt
một chút hương ngầm sa lạnh lung linh
*
tôi gửi tim tôi vào trong góc cũ
một lần thôi- và chỉ một lần thôi
nhện có giăng màn cho tim anh ngủ
kệ, mặc thời gian cứ vợi vời trôi
*
quay ngược bước, tôi về thăm lá uá
sắc Thu vừa phá vỡ cảnh thiên đường
chạm ngay vào ngực trái trăng vừa nụ
hut hẫng, tôi làm đóa cỏ hơi sương
*
tôi mỏng manh như dải hương khói sớm
tay anh dịu dàng níu bóng tim tôi
anh gút hai đầu làn môi đồng cảm
hẹn đến mai nhìn hôn đã có đôi
*
tôi ma mị -một hồn chim bói cá
hát ru anh trên thuyền huyễn khuya về
anh yêu tôi vì tôi liêu trai quá
đêm sương mờ rơi nhẹ giấc đam mê
 
đht

Monday, October 19, 2015

Ừ THÔI, TỪ NỖI NHỚ ĐẦU


ừ thôi từ nỗi nhớ đầu
nhểu từng năm tháng giọt màu sóng xanh
điểm trang lại mắt sầu đông
lại môi chút thắm hương nồng yếm âu
 *
ừ thôi nào phải chiêm bao
mơ từ phố cũ người vào tim tôi
sờ lên hơi thở, bồi hồi
chợt ngàn cảm xúc vợi vời vươn cao
 *
ừ như tôi cánh chim âu
bên bờ biển gió, rơi vào trăng xa
cánh chùng, ướt dưới sương sa
bỗng dưng rớt đúng võng thơ ân tình
*
rộn ràng, tim chợt nín thinh
nghe mơ  gõ nhịp rất tình cho anh
ẩn từ chỉ có ba vần
I Love You, chỉ vậy nhưng nguyên đời
đht

TUỔI THƠ VÀ TUI




Vừa để tang bà Ngoại tui 1 tháng trời ngoài, ông Ngoại bị VM tố cáo tội làm quan đem xử chém; mạ tui ra pháp trường xem cha bị chặt đầu, mạ xỉu, ông ngoại tui không chết dưới lưởi dao pháp trường mà chết vi`sau khi dao không rớt, họ đem ông và người tài xế vô rừng bắn và chôn sống.
Từ đó mạ tui điên loạn tâm thần. Ba tui mua nhà ở An Cựu ngay bên cung An Định cách nhà tui có thửa ruộng nhỏ.
Mới 7 tuôỉ đầu, mạ đau, ba lo dạy học, nhà có chị Uyên con nuôi mạ giúp việc nhà, Hắn (em trai tui ) còn nhỏ, chiều đi học về, tui phảỉ trông chừng Hắn giùm chị Uyên.
Mạ bịnh nặng, tui ngủ với bà, nhiều đêm mạ lên cơn, xuống bếp xách con dao phay rược ba tui chạy quanh phòng, tui sợ quá không dám khóc, sợ Mạ nhìn thấy, cho tui 1 phang thi`rôì đời !
Nhiêù khi bà nhảy vô phòng tắm, khoá lại ba tui phải tông bể cưả đem mạ ra, sợ bà uống thuốc bậy.
Tính háo khách, có ai lại chơi tui vui lắm. Thường mỗi tuần, bác Cả, anh ba tui đi làm gần nhà nên hay ở lại nhà tui 3 ngày, bác khó tính, tuy vậy tui vâñ thích sự có mặt của bác, không khí trong nhà nhộn nhịp hẵn lên, mạ tui cũng vui lây, nỗi cô độc cuả tui cũng biến mất !
Năm thứ 2 ở An Cựu, ba tui đem anh chị con cô tui vê` nuôi cho ăn học, tui càng thích thú hơn nhiều. Có 1 điều tui mang nỗi buồn không tên: mỗi lần cô tui xuống thăm, hay đem theo nào chè nào bánh, em tui và tui thèm lắm, chạy theo cô, nhưng khi cô vừa đến cửa phòng anh chị, cô đóng cửa cái rầm, 2 chị em tui khựng lại, tui còn nghe cô biểu:
_Tụi bây ăn đi kẻo con N với thằng J nó thấy.
Tui nghĩ gì lúc đó? nếu không là niềm đau tuổi trẻ ? Bịnh mạ đến hồi trầm trọng, ba phải bỏ dạy đem mạ vô Saigon chạy điện. Ba nhờ Mệ, mẹ kế lo giùm Hắn.Tuổi trẻ của Hắn ít lận đận hơn tui, Hắn được ở nhà với Mệ, với chị Uyên , còn tui ? Ba tui nhờ anh chị em Ba lo giùm, đời tui lông bông từ đó. Nay ở với chú, giận chú về với cô, cô khắt khe, tui bỏ đi nhà khác, luôn luôn bên cạnh là con chó Guga ; có lần về nhà cô, cô không cho Guga vô nhà, cô biểu hể muốn thì con ra ngoài nhà xe ngủ với nó. Tui làm liền, sáng sớm hôm sau tui lại bỏ nhà cô đi tiếp .
Nhiêu lần ba tui đi thăm, cô nói:
- Không biết con N nó đi mô mất, làm Ba phải chạy kiếm tui lung tung.
Mạ được chữa điện đã bớt, nhà An Cựu ba cho thuê, gia đình dọn về phố ở với ông bà đốc P. Tui ghét đứa cháu bà ta, mới có mấy tuổi đầu đã biết o gái, Hắn ứ theo chọc, nổi giận, có lần tui cào chảy máu tay và hăm mét cô hắn nên hắn ta mới để tui yên. Thật là đồ mất dạy !
Bà P. ngoài miệng vẫn mạ mạ con con với mạ tui, nhưng thật ra để có cớ mượn 1 số tiền lớn rồi quịt luôn không trả. Ba tui chán họ, đem gia đình trở lại Bàu Vá ở với ông bà Nội tui.
Ông Nội có nuôi bầy cháu cũng hơn cả chục đứa , lau chau từ em tui cho đến các anh chị con cô bác, vui ghê ! Lúc bấy chừ, ở nhà còn chú Đ . Chú hay bày trò chơi thú vị vô cùng; tối tối ông bà bận đánh tài bàn tổ tôm với các cụ Ưng. B , Ưng T, chú biểu tui lên xin bà nội cho đi tắm sông đêm, đang bận chơi bài, bà ừ . Chú đem cả bầy xuống bến, dựng chiếc thang cao cạnh bờ sông, bắt đứa nhỏ nhất leo trước, đứa lớn theo sau, xong chú cho thang ngả xuống sông cái ầm cả bầy thích chí la làng la xóm ỏm tỏi.
Bên tê sông là cồ Dã Viên , đến mùa bắp , tụi tui hay lội qua bẻ trộm bắp đem về nấu chè hay nướng , ăn ngon lành . Tui lúc đó đang học lớp 3 với cô Vương Quang, Hắn học mẫu giáo mỗi khi đến lớp, Hắn khóc ré không chịu vô lớp, đòi ba tui phải ngồi bên cạnh, nhiều khi cô giáo Hắn cũng ngượng bởi sự có mặt của ba. Ba dạy ĐK KĐ, Nguyễn Du, mạ tui lành bịnh, dạy gia chánh dưỡng nhi cũng ở Nguyễn Du .
Chú Đ. dạy Hắn ta bơi; lúc Hắn ta mới 6 tháng, chú cột ngang bụng Hắn cái ruột xe máy, quăng xuống sông, lúc đầu Hắn chìm lĩm, vài giây sau hắn ngoi lên quậy lủm chủm như chó con sặc nước khóc quá trời .
Mạ tui cũng khóc theo vì sợ Hắn chết đuối . Hắn to con, nhờ có sửa Klim của cô tui bên Cao Mên gửi về, còn tui nhỏ con, ốm tong vì sinh trong lúc chạy loạn ; Mạ sinh khó, tràng nhau quấn 2 vòng, 1 cánh tay ra trước, Mạ bi băng huyết tưởng không sống được, may trời còn cho sống để nuôi 2 đứa con. Tui lớn lên bằng nước cháo và sữa đặc con chim vàng khè không đủ chất bổ nên ngày nay vẫn nhỏ con.
Tui thích những ngày đi học Mạ mỗi ngày bới cho cơm vắt, trứng đổ chả bà làm rất ngon ! Trưa ở lại trường, có khi được ăn với bạn bè ở ngọ phạn điếm.
Ông Nội tui cưng Hắn nhứt nhà vì Hắn nhỏ nhất trong bầy, lại là cháu đích tôn nên được ông cưng, Hắn rất hư ! Mới 2 tuổi ông đã dạy cho Hắn uống sauterne, bia, Dubonne mỗi lần Hắn bị Mạ tui rượt đánh vì hổn, hắn chạy lên nhà trên đứng cạnh ôn, biết mạ không dám lên tìm Hắn, hắn làm trò hề chọc Mạ tui giận , ôn còn biểu Hắn chưỡi :
Tổ cha mi mạ.
Mạ dù tức lắm nhưng không làm chi được, đến khi gặp lại Hắn, Mạ tui đã quên chuyện tính đập Hắn hồi nãy rồi. .
Ôn cũng cưng tui, tối tối, ôngkêu tui vô phòng đóng cửa lại, đưa cho tui chià khoá tủ sắt lấy tiền ra đếm, nhờ đó mà tui mới biết những lá tiền bằng vàng. .
Ông Nội nhiều vợ . Bà Cả chết đi, ôn cưới Mệ tui về nhưng Vua và Hoàng Hậu đứng lên đích thân đi cưới thêm bà Nội ruột cuả tui. Ngoài ra ông còn nhiều bà hầu khác. Tui chỉ biết rõ 2 cô hầu sau của ôn : cô L.và cô X..
Bà Nội có phòng riêng, Mệ ở Lương Quán, cô X. ở riêng, chỉ có cô L. ở với ôn . Cô L. về với ôn chỉ vì thích được mọi người gọi cô bằng cô Thượng.. Cô L. hay ghen với cô X. có lần ôn xuống thăm cô X, cô L. đi theo bắt ghen, ôn biết được, chụp cô lên xe kéo biểu chú Lang kéo về nhà. Về đến nhà, Hắn thấy, Hắn chạy theo lên nhà trên coi ôn la cô, một chặp sau, Hắn chạy xuống kêu Mạ tui:
_Mạ ơi, mạ, thằng Chô(J . nói trại giọng )thấy ôn đập cô, cô đau quá cô cắn "chim" ông, rồi cười lăn làm cả nhà cũng được trận cười vì câu nói ngây thơ cuả Hắn
Cô L. rất nể ba tui, cô thân với mạ vì mạ dễ tánh , nhưng lâu lâu cũng có lúc 2 người đụng độ nhau. Một hôm gây nhau chi đó, Mạ tui nói sẵng, bà Nội phải ra can gián, bắt mạ phải đi xin lỗi cô.
Mạ chơi khăm, đem cái đòn con dưới đất mời cô ngồi, còn mạ nhảy thót lên bộ ván lạy xuống, nhưng rồi cô cũng không giận ,toe toét cười xí xoá.
Những ngày nghĩ hè, anh em tui kéo nhau về Mệ ở Lương Quán. Mệ có một vườn thơm trồng bán lấy huê lợi mỗi năm, lúc mô gặp " đám sâu " ni về là Mệ không thu được đồng mô cả ! Không về Mệ, anh em tui theo bà Nội về Truồi đong lúa. Cả đám theo mấy đứa con bác M (người làm ruộng cho nhà ) đi tắm sông hay bắt cá, tối về được bác M gái cho ăn cơm gạo mới thơm lựng, cá rô chiên vàng giầm nước mắm ớt, cá ngừ kho, canh bầu, rau muống xào..
Răng khi nớ ăn chi cũng ngon ! Gặp tối sáng trăng tụi tui chơi cút bắt , nhiều lúc ngoài vườn tối thui cũng sợ ma nhưng lo chơi vui riết cũng quên sợ .
Lúc nhỏ không có đồ chơi, tui chỉ có con búp bế bằng vải Mạ may cho, tui với chị Vân con dì B. người giúp việc cho nhà ra vườn hái lá mít cột lại làm trâu cho Hắn chơi, hái lá dâm bụt cắt mỏng thành thuốc rê, hoặc lấy mủ mít quấn vô đầu cành tre đi bắt ve ve, tối tối anh em đi bắt nhộng (ve chưa lột vỏ ) về cho dì B. chiên giòn. Thời gian ni anh Ngữ đã đến chơi thân với anh chị tui rồi.
Mấy ông anh tui hay chơi ác, đi học về ngang cầu Bạch Hổ, anh B. nói :
Cho em chọn :
1/ là xách hết cặp táp cho tụi anh, em đi đường bộ về nhà
2/ hay là theo tụi anh về bằng đường sông !
Tui ngán, sợ nặng nên theo mấy anh lội về. .Lúc nhỏ tui cứng đầu lắm, bị đòn không khóc. Một buổi sáng chủ nhật, mạ tui đưa tiền biểu đi mua thịt về cho Mạ làm cơm ăn, ra đến ngõ thấy đám người đi bốc mả ngoài ruộng, tui ham chơi theo coi ; tới lúc nhớ ra, trời đã quá trưa, hàng thịt dọn về từ lâu, tui cầm tiền trở về tay không !
Mạ giận quá, bắt nằm dài trên phảng dưới bếp, xách cây chủi lông gà:
Mạ nhờ N không xong, chừ muốn mấy roi ?
_100 roi, tui trả lời
Mạ cầm chủi, phấy mấy chục phát đau điếng, tui cắn răng nhứt định không khóc. Mệt quá, Mạ theo nằm dài trên phảng thở dốc..
Tui đau lắm, nước mắt quanh tròng .Vú Hoan của Hắn thấy tội, dẫn vô phòng mở áo ra, lằn ngang lằn dọc đầy , rướm máu, vú xức thuốc, lấy cơm với trứng gà luộc cho ăn rồi biểu đi tránh mặt Mạ để khỏi bị đòn tiếp.
Tui ưa bị Mạ đòn nhiều lần cũng vì Hắn. Tui ít khi chơi với Hắn. Lúc giờ ra chơi ở trường, tui đang đi lượm hột phượng với tụi con Vân con Nhi, Hắn thấy tui mừng lắm, chạy ra kêu:
N, N
_Giả đò không thấy, Hắn ríu rít ngoắt. Con Vân noái:
H, em mi tề, thằng J tề.
Kệ hắn!
Tui ù té chạy làm anh ta ngẩn tò te .
Mạ có nuôi 2 người con nuôi tên chị Uyên,và anh Hiếu. Chị Uyên sau Mạ gả chồng cho người đánh cá ở Lăng Cô. Cuối tuần, Ba hay đem gia đình ra đó ở lại đêm, sáng hôm sau anh chồng chị đem tụi tui ra biển lưới cá thu Cá thu tươi, vừa được kéo lên, anh luộc bằng nước biển ăn với cơm, tuyệt diệu.chi lạ !Anh Hiếu ở nhà đi học trường làng và giúp việc nhẹ cho Ba Mạ. Anh vui lắm. Một bữa Mạ đưa anh 2 đồng biểu đi mua tiêu muối, anh đi chặp lâu, trở về chià 2 đồng bạc hỏi:
Mạ ơi ! đồng mô mua tiêu đồng mô mua muối
Mạ tui la làng:
Trời ơi ! cái thằng con, thiệt ngu chi mà ngu dữ rứa!
Ở nhà, ông Nội có sắm 2 cái hòm sơn son thiếp vàng để sẳn cho ôn bà, mấy bữa Tết, nhà hay chơi đổ xâm hường, mạ kêu anh nhờ chút việc, không nghe anh trả lời, mạ đi kiếm cùng, nghe tiếng leng keng cuả mấy con súc sắc, mạ mở cửa chạy vô, thấy anh đang nằm trốn trong quan tài đổ xâm hường một mình ! Mấy năm sau anh phải đi lính, một dạo anh được phép về thăm nhà, anh xin mạ năm chục đồng để đi cưới vợ, từ đó anh bặt tin luôn.
Con chó Guga chết vì già, tui buồn mấy tháng trời. Nhắc đến Guga, tui còn nhớ lúc nhỏ ở An Cựu mạ có nuôi thêm 3 con chó khác, mỗi khi chị Uyên cho ăn dưới bếp, anh chàng Guga không thèm xuống, dáng điệu trưởng giả, anh chàng ta chỉ nằm dòm tụi kia ăn, có vẻ khinh khi, gọi mấy cũng không thèm xuống, thấy vậy, tui chạy lại đem gàu mên cuả nó lên nhà trên chàng ta mới đủng đỉnh lại ăn.
Con gà cồ cuả Hắn cũng chết già, chỉ còn lại chú heo vẫn lẽo đẽo theo chân . Có một muà lụt ở Huế, nước lấp xấp lên cao tận thang lầu, cả nhà phải sống trên lầu, chú heo ta cũng lên theo, tối ngủ với Hắn. Tuy là heo nhưng nó rất sạch, Mạ tắm mỗi ngày, xức dầu thơm thơm lựng .
Tui quên chưa kể tại răng Hắn có mặt trên đời. Ngày tui còn nhỏ, ba với mấy anh em đi bộ độichống Tây. Sau 1 trận đánh thấy mất em gái mình. Em gái ba làm nữ cứu thương, mấy anh em đi trổ lại tìm em, chỉ thấy có xác người con gái mặt cháy nám nhìn không ra nhưng còn bận chiếc áo blouse thêu 2 chữ LH do Mạ thêu, nghĩ rằng em mình đã chết, mấy anh em đem xác cô gái thiêu , lấy tro bỏ vào chiếc hộp bích qui cất . Ngày Ba trở về nhà , Ba đưa cho Mạ biểu đem chôn nhưng không cho biết có gì trong đó . Mạ đem hộp chôn sau vườn cạnh cây khế ngọt cạnh phòng tắm cầu tiêu của ông Nội. Đêm đó ôn nằm mộng thấy có người con gái hiện về xin ôn chôn chỗ khác vì chỗ này hôi quá. Hôm sau ôn gọi cả nhà lên hỏi mạ mới thú thật đã có chôn chiếc hộp nhưng không biết đựng gì do ba biểu, ba tui mới kể lại nguyên do, ông Nội biểu đào lên đem lên chôn ở Cống Trắng gấn các phần mộ khác.
Mấy năm sau, Mạ nằm mộng thấy có đứa bé chui vào bụng mình, Mạ có thai . Sinh Hắn ra, Hắn hay bị làm kinh phong, mắt trợn ngược, tay bắt chuồn chuồn, Mạ mời thầy Anh đến thăm mạch cho thuốc chẳng khỏi. Không ai biết Hắn bịnh gì ! Tự nhiên hôm Hắn lên cơn, trời mưa, có người tá điền chạy về báo cho nhà hay là nước mưa đã xoáy mất một phần mộ của cô gái, Ông Nội cho người lên đắp lại mộ, tự nhiên Hắn hết cơn ! Lúc đầu ai cũng tưởng là chuyện ngẫu nhiên, sau mấy lần mưa lớn, nước xoáy mộ, Hắn lại lên cơn, mạ hiểu ra, mạ bàn với ôn cho đem dời mộ về chôn trong phần đất của gia đình gần núi Ngự Bình , tự dưng Hắn khỏi hẳn. Ông Nội nhận cô ta làm con nuôi, vì mấy lâu sau, cô LH trở về nhà và cho hay hôm đó cô cho bạn mình mượn áo.
Ba đổi vào SG dạy học, thời gian ở đây hình như lắng đọng lại 7 năm trời dài, tui lang bạt khi về Đà Lạt học Couvent des Oiseaux, sau trở về Gia Long. Thi đậu Tú tài, vô Văn Khoa, sau đó đi học xa và ở lại luôn xứ người.
Những kỷ niệm trong thời gian này không còn ý nghiã ! Trở thành người lớn, mà riêng tui, tui chỉ muốn mình vẫn là đứa bé lên 7 lên 10 với thời ấu thơ vui buồn. Nay tui đã 2 thứ tóc trên đầu, viết bài này vẫn tưởng mình đang còn nhảy dây cò cò với tụi Phương Thảo, Nga Mi Tương Giang,Thanh Lai ...Nhã Ca...

*
Cám ơn người đã cho tôi chữ nghĩa
Gửi anh Lê Bá Ngữ
Cho em J.

Gửi Lan Phi
đông hương

VỤC SẦU MỜI ANH


vục sầu giữa vũng thi nhân
đôi tay thật trống bồn chồn gõ nhanh
tiếng khoan, tiếng nhặt cho anh
tiếng buồn thủy lệ cho em về nguồn
*
gót quen chạm phải phù trầm
bước dường như nhẹ phù vân ngược ngàn
em ngồi, giọt đắng chối quanh
là thương trong tách trà gừng cay cay
 *
quán này trọ mây không bay
trọ người uống cạn chẳng hay mình buồn
ngỡ mình bình rượu hồ trường
chúc nghiêng khóe, rót trong hồn đam mê
 *
vục sầu đầy chén nhiêu khê
mời anh một hớp, nhắm lề môi nhau
đôi tay mơn man dĩa sầu
cạn chung anh nhé, chiêm bao rất tình
 
đht

Sunday, October 18, 2015

NƯỚC MẮT CHÂN DÀI

 
 mang nước mắt rưới lên nhành cổ thụ
dưng trái tình rụng xuống giữa tim xa
mừng như thể mình là tình yêu cũ
môi nở đoá hồng mọng vội Thu qua
*
rưới ánh biếc lên mùa hoa tình tứ
bước lãng đãng về cảm xúc cuồng quay
tôi biết người với mình xa viễn xứ
mộng một đêm thảng thốt nhớ vòng tay
*
rưới thêm nữa lên tro tàn âm ỉ
cho nằm mơ về lại thuở mây Tần
tôi vội nắm lấy tin yêu chung thủy
gói tặng người - đời tôi làm hồi môn
*
trăm sự đó hơn vài năm lặng lẽ
và dáng thơ tôi trên lối đường người
rồi bất chợt bước chân dài của lệ
thấm vào sâu trong lồng ngực xa vời
*
mang nước mắt rưới vết thương đau nhức
mong lặn lành khỏi bết bát ngày mai
thôi trăn trở, thôi đêm bùng uẩn ức
người thấy người già, buồn thấm tim tôi


đht

EM VÀO ĐỜI ANH

sau lớp áo là trái tim nức nở
nghe chuyện mình và một trái tim xa
trời thật lạnh nên nghĩ là dang dở
ôm mắt buồn, thủ thỉ với sương sa
 *
sau lớp áo vết đau còn ri rỉ
 giọt tâm hồn anh gửi em một đêm
chỉ một lần đã in vào hoài niệm
lắng sâu nhìn nước mắt giã vờ êm
*
em vào đời anh bằng đường mê lộ
giấc mơ khuya lãng đãng bóng hình em
cơn nhức nhối xưa với đau thương cũ
có trờ về làm độc nữa không anh
 *
dưới lớp áo, ngực trần hơi thở mỏng
tràn vũng hồ, rơi xuống thấm chiêm bao
môi ướt át, lịm theo từng giọt mặn
chỉ sợ thoáng buồn giết chết mơ nhau
 
đht

Saturday, October 17, 2015

GIỌT MƯA TRỜI LẠ



những giọt mưa trời tí tách ngoài hiên
như những tiếng thì thầm qua vách gió
em nhắm mắt, giấc mơ từ huyễn mộ
về, trở -về, lui- tới quãng không quên
*
giọt mưa trời, giọt mưa bay rất nhẹ
thấm vào sâu trong tận tình cảm mình
rồi nằm đó, miên trường quanh khóe lệ
những thủ thỉ ngầm in trong yêu thương
*
tí tách rơi, tí tách từng âm vọng
như lời buồn anh hay rơi tay em
em cầm chặt, cuộc tình vừa mới nhú
giữa tim mình, mọc rễ trong anh
 *
giọt mưa ơi, giọt mưa từ trời lạ
kiếp duyên nào rơi ướt, nhũn hồng tâm
nếu mai sau nẫy mầm, thành cổ thụ
em, tầm gửi hồng quấn giọt mưa anh
đht