Friday, December 17, 2010

HẮN : THẰNG CHÔ


Dạo nớ tui lên 3

Tối ni trong nhà từ trên xuống dưới rộn rịp tiếng người.Hình như nhà có đám giỗ ; tui nhỏ quá nên không biết kỵ ai .

Mạ có bầu , sắp sưả sinh , bà lăng xăng từ trong bếp bưng rổ trái cây lên nhà trên để đặt bàn thờ. Không biết đi ra sao, mạ vấp phải cái đòn giữa đất làm mấy trái chuối rớt ra , mạ trượt chân trên trái chuối , té ịch xuống. Đau quá, bà rên khẻ. Đêm nớ Hắn ra đời.

Tui đang ngủ, còn nằm mơ thấy mình ra vườn đi tiểu, và đái luôn ra quần thì vú Hoan chạy vô dựng dậy :

_N. ơi, mạ đẻ rồi, qua coi em nì. !

Tui dụi mắt , chưa hiểu , vú nắm tay kéo qua phòng mạ : ui, Hắn nhỏ xíu như con búp bế trong tủ gương ngoài tiệm, đầu Hắn lớn hơn thân, mắt nhắm nghiền, không nghe tiếng khóc, bà Nội bồng Hắn lên, ịn ịn cái đầu hắn vô tường nhẹ nhẹ, nói để cho đầu hắn tròn lại một tí. ;

Tui nghe mạ khóc thút thít với bà :

_ Bẩm Ả, con sợ hắn câm và đui quá.

Bà Nội tui la mạ :

_Mụ Hanh nói tầm bậy để chờ coi ra răng mà !

Hắn tạp ăn , nút nút vú mẹ , ngoạm lấy ngoạm để như con heo con , ừ , Hắn tuổi heo mà !Có lúc sưả chưa kịp tới miệng , Hắn cắn luôn đầu vú mẹ tui làm bà la làng . Cho đến 2 bưả sau , tự nhiên mắt Hắn mở to, khóc thiệt lớn làm ai cũng mừng.

Cô tui từ Nzm Vang gửi sưả Klim về thường cho Hắn, nên Hắn lớn như thổi , mạ tui đặt Hắn là Joe vì Hắn sinh thời Mỹ và sưả cũng từ Mỹ đến, thật ra tên cúng cơm Hắn là Việt Cường.

Hắn to con , tuy là trai nhưng tính mít ướt, hể ai đụng tới hắn là nhè nhè cả buổi thấy ghét . Là con trai nẹn Hắn được cưng quá độ , tui bị ra rià nên hồi nhỏ tui hay phá cho Hắn ré khóc rồi chạy trốn ra nhà dưới.

Trong nhà , hồi ni có chị Vân con dì Ba vợ chú Lang kéo xẽ tay cho ông Nội, chị Vân hối nớ chừng 14, 15 tuổi, mạ bắt chị và tui phải giữ Hắn, vì Hắn ưa bị đau bụng mà thích ăn bậy, ưa lượm trái cây thúi rớt trong vườn bỏ miệng ăn.

Chị Vân với tui bực lắm vì không tự do chơi đùa nên cứ để mặc Hắn , hay nhéo tai mỗi lần Hắn cứ đòi theo . Hắn có một câu nói hoài :

_ Đi mô rứ a? cho Chô (Hắn ngọng ) đi với, cho Chô ăn với , cho Chô chơi với , nghe tức cả mình ! Chị Vân với tui trốn Hắn , Hắn lại nhè nhè khóc mét mạ, mạ tui lại cốc cho tụi tui mấy cái biểu dẫn Hắn đi theo.

Một hôm , tui đang ngồi chơi ở dãy nhà ngang , mõi quá ; duỗi chân ra, anh chàng ta từ đâu trờn tới, vấp vô chân , té sấp , khóc như mưa, mạ tui đang rửa chén, tay còn cầm cái gáo bằng lon mì cuả lính, quính lên , đập lên đầu tui, chảy máu. Vú Hoan Hắn thấy vậy , đem tui vô lấy mạng nhện trển giàn bếp xức ; chừ tui vẫn còn cái sẹo trên đầu !

Lúc Hắn còn nhỏ, còn nằm trong nôi, mạ có nuôi đàn gà, trong đám gà con đó, có một con nhỏ bị cả đàn anh chị ăn hiếp , mỗ xua đuổi, cắn , chạy theo kiếm ăn , bị gà mẹ mổ trên đầu . Mạ thấy thương , bắt ra riêng nuôi chung với Hắn, tối ngủ trong nôi với Hắn. Con gà lớn lên với Hắn , Hắn với con gà như hình với bóng , đi dâu cũng bên cạnh nhau..

Mạ còn nuôi cho Hắn con heo con. Hắn làm vương, bộ hạ Hắn là con gà cồ và chú heo đen tuyền.

Tui có con chó Guga cùng tuổi , nghe mạ nói hồi nhỏ tui cũng hay lại giành uống chung sưả với nó trong chén .

Trở lại với tình mít ướt cuả Hắn, lần nớ mạ đội cho hắn mũ béret , bận bộ đồ cũ , chụp hình . Hắn dòm hình hỏi:

_Răng đồ con cũ , xấu ri mạ ?

_ tại bưả nớ mạ ra đường thấy mụ ăn mày bồng Joe ; mạ thấy tội xin Joe về nuôi! Hắn mũi lòng, sụt sịt khóc cả buổi vì tủi thân!

Hắn rất ngây thơ, ưa mắc cở, có tật trước khi tắm , hắn vô phòng tắm khóa cưả không cho ai vào, nhưng tắm xong, ở truồng chạy ra bận đồ .Có lần mạ chọc , :

_ Joe ơi, mạ thấy con Guga gặm con chim cuả Joe chạy ra vườn rồi!

Hắn nói nhưng hơi lo ra:

_ Không có, còn mà

_Thiệt mà, mạ thầy rõ ràng hồi nãy , con coi lại coi!

Nói xong, Mạ chờ xem phản ứng Hắn.

Có vẽ hoang mang, Hắn đi lầm lũi xuống bến, vưà đi vưà thọc tay vô quần, Hắn quay trở lên , tìm mạ tui vui mừng , miệng la :

_mạ ơi, con chim thằng Chô còn nì!

Ba tui dạy Đồng Khánh , Khải Định, tui học lớp ba. Sản có lớp mẫu giáo, ba tui cho hắn theo học. Mấy ngày đầu , Hắn lè nhè khóc không chịu vô lớp một mình , ba tui bắt buộc phải ngồi lại với hắn là cô giáo cũng hơi ngượng vì sự có mặt cuả ba tui; Sau Hắn cũng dần quen không khóc đòi nưã.

Mạ tui không ưa Hắn về tật háu ăn , mỗi lần có khách , mạ cho tụi tui ăn trước no nê, nhưng lúc khách ngồi vô bàn , Hắn lại chạy ra đứng cạnh , dòm . Lỡ khách hỏi:

__Joe ăn chưa ?

_Chưa, ăn mô mà ăn , Chô đói quá! Khách bảo me lấy ghế cho Hắn ngồi cạnh mạ . Lúc khách về, mạ phết cho Hắn mấy chổi lông đau điếng , nhưng không chưà!

Hồi nhỏ Hắn khờ lắm , tui hay chơi xấu Hắn , mạ bới cơm vô chén với thức ăn; tui lo ăn cho hết thịt cá trong chén mình , Hắn thì cứ ngồi ngậm miếng cơm cả giờ, thịt cá còn y nguyên, tui bò lại cạnh , dễ thương , dịu dàng:

_ cho bớt N . miếng thịt nghe, rồi N dắt đi chơi ! Không chờ Hắn trả lời chịu hay không, tui gắp đại trong chén Hắn , Hắn chưa kịp la, tui cảnh cáo Hắn liền:

_Mi mét mạ , tau biểu chị Vân nhéo tai đau hơn, nghe chưa ! là Hắn nín luôn !

Mỗi năm , mạ mua cho tụi tui mỗi đưá một con heo bằng đất nung, hể ai cho tiền lì xì thì bỏ vô, cuối năm tới Tết mới được đập ống. Tui chơi khôn, lấy tiền mua bánh, chỉ để lạt chút ít , đến một tháng trước tết , tui dụ Hắn cho tui để tiền chung , Hắn nghe lời dỗ ngọt , chịu . Tói lúc đập ống, tui biểu hắn chia đồng đều ! ; nhiều lần tui bị đòn cũng tại mạ tui thấy hắn ngu qua bị chị ăn hiếp .

Lúc trước còn ở Huế, có dạo gia đình về thành Nội ở với gia đình bạn ba tui, một lần

nớ không biết Hắn (lúc nớ hắn chừng 5,6 tuổi) làm chi bị mạ tui rầy , mạ tui giả đò đuổi hắn đi, hắn không nói không rằng , bỏ vô buồng , một chặp sau thấy Hắn ra, không biến hắn tìm mô được khúc cây dài, đầu cây là bị quần áo , hắn đeo gói quần áo đi thẳng ra đường; mạ với ba đứng yên để xem hắn làm sao cho biết, ai dè Hắn đi luôn khuất đường , mạ hoảng quá phải chạy theo nắm cồ Hắn về.

Mạ hỏi Hắn, Hắn nói;

_ Mạ đuổi thì thằng Chô đi ! tỉnh rụi !

Ba tui đổi vô SG dạy, nhà tui ở Phú NHuận , cuộc đời tui rày đây mai đó (đọc tuổi thơ và tui ). Ba mạ lại tính bán nhà Phú Nhuận về mua nhà Bình Lợi. Nhà Phú Nhuận để cho tui và chị Hồng , người giúp việc ở với tui; lúc ni tui đã 16, vừa vào đại học nên phải ở lại thành phố . Tui ít khi về Bình Lợi , lâu lâu mới về, sau ba mạ bán nhà tui mới về ở tiếp vài tháng trước khi đi xa.

Tui gặp lại Hắn, Hắn chừ đã lớn; học Tabert, ra vễ thư sinh . Hai chị em tui tính tình như ngày và đêm , tui như con sáo ; Hắn trầm ngâm , tui nhỏ con ,Hắn to lớn, cao hơn tui gần hai cái đầu . Ở chung nhà nhưng ít trò chuyện , tui có tâm tư riêng , Hắn vẫn còn khờ dại nhưng dễ thương , nhiều khi có chuyện riêng tư, tui cũng muốn chia xsẽ với Hắn, nhưng vì lâu ngày không sống chung nên tình chị em trong tui cũng lợt lạt ít nhiều .Tui ưa gây Hắn vì chiếc vélosolex ba tui mua cho tui đi học , Hắn cứ thích mượn để đi chơi, tại vì mỗi lần Hắn mượn xe xong đem về trả chị, Hắn lại quên đem cái yên xuống thấp , tui lại la om sòm .

Sau đó ; ba mạ tui đẩy tui đi ngoại quốc học; Hắn sung sướng cám ơn rối rít đã thừa hưởng chiếc xe.

Tui hết gặp Hắn , tui ỏ lại ngoại quốc , lập gia đình . Hắn đi học ở Bắc Mỹ, Canada . Chỉ có một lần gặp lại lúc hắn dẫn con gái Hắn qua thăm chị . Trời sinh cũng hay, lúc nhỏ ganh ghét với hắn , nhưng gặp lại tui thấy thương Hắn vô cùng .

Bắt đầu năm 91; tui lại có dịp gặp Hắn thường mỗi năm vì ba mạ tui sống mỗi năm mấy tháng dài với hắn. Lúc này tui cảm nhận được tình chị em một cách đậm đà hơn. Nhiều lúc ở xa, nhớ hắn , mắt tui mờ hẳn. Mỗi lần tui gặp lại em mình , hắn dedối đải với chị rất tốt , hắn chiều chuộng tui vô cùng làm tui lại ân hận chuyện ngày còn trẻ thơ . Tình duyên Hắn lận đận, chừ vẫn cô độc một mình.

Mạ tui chết , giờ ba cũng đi , Hắn chán nản , bỏ về SG sinh sống , dạy học trường RMIT cuả Úc.

Joe ơi, viết những hàng chữ này , hai hành nước mắt chị rơi chị có cảm tưởng trước mắt mình là đám sương mù dày đăc.

Chị chỉ còn có niềm vui , gặp lại Joe một ngày nào đó , gặp lại Joe, Joe sẽ không nghe tiếng chi, nhưng nếu Joe nhìn vào mắt chị, Joe sẽ thấy niềm hối hận và thương yêu ẩn đầy trong mắt, mỗi lần gặp lại , Joe cũng sẽ thấy hàng sương mù đó dấy lên .

Thương yêu em cuả chị.

đônghương

No comments:

Post a Comment